Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 443. Rời đi trấn nhỏ

Cố Ninh ở trong phòng nhìn quét một vòng, ngoại trừ Chung chủ nhiệm, Hạ Dữ và một số ít người lộ ra thần sắc không tán đồng, còn lại tuyệt đại đa số người đều dùng một loại ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Dịch Thiếu Khanh.
Châm chọc trên mặt Dịch Thiếu Khanh càng ngày càng đậm, hắn cười lạnh nói: "Anh thật dám mở miệng. Năm liều? Tôi hiện tại tổng cộng cũng chỉ có năm liều."
Nam nhân trung niên bị Dịch Thiếu Khanh nói cho hơi nghẹn, lại không chút nào hổ thẹn, ngược lại còn lạnh xuống: "Ba người bản lĩnh lớn như vậy, dù cho ở bên ngoài cũng sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng chúng tôi thì khác."
Dịch Thiếu Khanh không kiên nhẫn đánh gãy hắn: "Ít nói lời vô nghĩa đi. Tôi một liều cũng không cho! Trang Thần, đi thu thập, chúng ta chuẩn bị rời đi."
Sắc mặt nam nhân trung niên đột nhiên trầm xuống, âm trầm nói: "Đây đã không phải là việc do mấy người quyết định!" Hắn đưa mắt ra hiệu.
Mấy nam nhân ban đầu đứng ở một bên vô thanh vô tức liền yên lặng đứng dậy bao vây Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh.
"Các người làm gì?!" Hạ Dữ đột nhiên gào to một tiếng, căm tức nhìn mấy nam nhân kia: "Các người đã quên là ai cứu các người ra khỏi căn cứ sao?"
Chung chủ nhiệm cũng thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nhìn nam nhân trung niên kia nói: "Anh Chu. Anh làm gì vậy?!"
Một nam nhân trẻ tuổi mặt đầy mụn cười khẩy nói: "Hạ Dữ, cứu người là bọn họ tự nguyện, không phải chúng tôi cầu bọn họ trở về cứu, dù cho bọn họ không có tới, chúng tôi cũng có thể nghĩ cách chạy thoát được. Cậu không cần bắt cóc đạo đức."
Chu Trung Khải nói: "Chung chủ nhiệm, hai chúng ta không phải đều đã thương lượng tốt sao. Quyết định ở lại chỗ này, sao anh lại muốn ở trước mặt bọn họ làm người hiền lành vậy?"
Chung chủ nhiệm kích động phản bác: "Tôi là thương lượng với các anh việc lưu lại! Nhưng chúng ta không phải đã nói là cần thương lượng lại với Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh sao, anh hiện tại là chuẩn bị làm cái gì?!"
"Tôi vốn tính toán thương lượng cùng bọn họ, nhưng bọn họ không có cho chúng ta đường sống để thương lượng, vậy còn thương lượng làm gì?" Chu Trung Khải đúng lý hợp tình nói, sau đó chuyển hướng Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh nói: "Các người đi cũng được, để lại vật tư và thuốc giải độc cho tôi."
Trang Thần cười lạnh nói: "Nếu chúng tôi không cho thì sao?"
Chu Trung Khải cũng cười lạnh nói: "Vậy xin lỗi. Chỉ sợ hai vị sẽ không đi ra được trấn nhỏ này."
Ánh mắt Trang Thần sâm hàn: "Anh muốn giết chúng tôi?"
Chu Trung Khải không tỏ ý kiến.
Ánh mắt Trang Thần sắc bén giống như dao nhỏ nhìn quét đám người: "Các người cũng là ý tứ này?"
Ngoại trừ Chung chủ nhiệm và Hạ Dữ, lại không ai dám nhìn thẳng ánh mắt sắc bén của cô.
"Tôi sẽ không để cho các người làm như vậy!" Chung chủ nhiệm bị tức giận đến phát run, nói với đám người trầm mặc ở đây: "Các người quả thực thật quá đáng!"
Hạ Dữ cái gì cũng chưa nói, chỉ yên lặng đi tới phía trước Trang Thần, cảnh giác nhìn chằm chằm những người đó.
Bọn họ hành động như vậy chẳng khác nào đã biểu lộ lập trường của chính mình.
"Nếu hai người đều muốn đứng ở một bên với bọn họ, vậy không thể trách chúng tôi." Trên mặt Chu Trung Khải còn có chút tiếc nuối, sau đó quay đầu nói với Dịch Thiếu Khanh: "Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng——"
Phốc! Một tiếng vang nhỏ, âm thanh của hắn đột nhiên im bặt, ngực một trận đau nhức, giống như có cái gì đó xỏ xuyên qua ngực hắn. Đám người vừa rồi còn trầm mặc giờ phút này đột nhiên la hoảng lên, giống như thấy được ôn dịch, quay đầu thối lui.
Chu Trung Khải không dám tin tưởng cúi đầu, nhìn thấy giữa ngực chính mình có một cây dây đằng màu xanh lục, đỉnh dây đằng bén nhọn tích táp nhỏ máu tươi xuống ——
Chu Trung Khải há miệng thở dốc, lại cái gì cũng không nói nên lời, thân mình phịch một tiếng ngã xuống, mắt kính đặt trên mũi hắn cũng ngã văng ra ngoài.
Yên tĩnh như chết——
Ánh mắt mọi người hoảng sợ nhìn dây đằng xuyên qua ngực Chu Trung Khải.
Cố Ninh mặt vô biểu tình đứng ở nơi đó, từ vừa rồi đến bây giờ, cô giống như cũng chỉ là vẫn luôn đứng ở nơi đó đều không có động qua ——
Có người run rẩy nói: "Sao có thể......"
Bọn họ không dám tin tưởng, rõ ràng dị năng đã biến mất, vì sao Cố Ninh lại còn có thể sử dụng được dị năng? Chỉ có vài người đột nhiên nhớ tới trên chiếc xe buýt kia, cây dây đằng đột nhiên xuất hiện cứu một người phụ nữ, lại không biết chủ nhân là ai ——
Cố Ninh mặt vô biểu tình nói: "Loại sói mắt trắng nuôi không thân còn muốn ăn người nên bị giết."
Chung chủ nhiệm nhìn thi thể Chu Trung Khải chết không nhắm mắt, trong ánh mắt hiện lên một tia không đành lòng, sau khi nghe Cố Ninh nói, môi rung rung vài cái, lại rốt cuộc cái gì cũng không nói ra được.
"Xem ra hiện tại hẳn là không có người có ý kiến." Trang Thần cười tủm tỉm nói: "Hạ Dữ, đi, cùng tôi đi thu thập hành lý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận