Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 114. Nhìn đến tương lai người

"Từ từ! Trước đừng nổ súng!" Lúc này Bùi Kính đột nhiên nói chuyện, đồng thời giơ đôi tay lên làm ra tư thế đầu hàng để tránh trực tiếp bị bắn gục.
Hắn nhìn chằm chằm Bạch Lang, sau đó nói: "Chỉ cần anh không giết cô ấy, tôi có thể nói cho anh bí mật về quả cầu lửa!"
"Được. Đề nghị tốt." Bạch Lang gật gật đầu, tay giơ súng lại không có buông xuống: "Nhưng vẫn nên chờ người chướng mắt chết lại nói sau." Nói xong liền phải bóp cò súng.
"Bạch Lang." Nam nhân mặc sơ mi trắng đè lại tay giơ súng của Bạch Lang, đẩy đẩy mắt kính liếc nhìn Nhan Ngọc một cái, nói: "Giữ lại cô ta dùng để đối phó với tang thi bên ngoài đi."
Bạch Lang nhìn thoáng qua tang thi rậm rạp bên ngoài cửa sắt một cái, đôi mắt hơi hơi nhíu lại.
Bùi Kính lập tức nói: "Chúng tôi có thể giúp anh giải quyết toàn bộ tang thi ở bên ngoài."
Đôi mắt xếch của Bạch Lang hơi hơi hướng lên trên, trong ánh mắt liền ngưng ra ý cười châm chọc: "Giúp tôi?"
Bùi Kính nghĩ đến đám tang thi đích xác đều là do bọn họ dẫn lại đây, đành phải sửa lời nói: "Tóm lại, chúng tôi sẽ giải quyết tang thi, mặt khác, tôi cũng sẽ nói điều mà anh muốn biết cho anh."
Bạch Lang cuối cùng cũng lộ ra nụ cười vừa lòng, sau đó nói với các binh lính đang chĩa súng về tang thi: "Có nghe hay không. Giao tang thi cho bọn họ, tiết kiệm đạn cho anh Ba của các anh đi."
Mấy binh lính do do dự dự không nổ súng nữa.
Cố Ninh tuy rằng nhĩ lực nhanh nhạy, lại cũng không đến mức cách xa như vậy còn nghe được đối thoại của bọn họ, chỉ thấy tiếng súng ngừng lại. Đang có chút kỳ quái, liền nhìn thấy Nhan Ngọc không tình nguyện đi tới trước cửa sắt, mở bàn tay ra, nháy mắt tiếp theo, liền có hai quả cầu lửa hiện ra trên tay cô, cháy bập bùng.
Theo đôi tay cô giương lên, hai quả cầu vẽ ra một đường parabol ở trên không trung, lướt qua cửa sắt ra bên ngoài, đập xuống!
Oanh một tiếng nện ở trong đàn tang thi, lập tức liền đốt cháy quần áo trên người tang thi!
Nhan Ngọc liên tiếp không ngừng tung ra đại khái hai mươi quả cầu lửa, phân biệt nện ở các phương vị không giống nhau trong đàn tang thi, sắc mặt cô tái nhợt, như là đã thoát lực, rốt cuộc cũng không phát ra được quả cầu lửa nữa.
Nhưng hai mươi quả cầu lửa cũng đã đủ.
Chỉ ngắn ngủn không đến ba phút, lửa lớn liền lan tràn ra, đốt cháy đám tang thi hư thối, ánh lửa dâng lên cao, ở ngoài cửa sắt, ánh lửa và tiếng hí của tang thi nối thành một mảnh.
Cố Ninh buông vẫn luôn cầm súng trong tay, nhìn tang thi ở trong ánh lửa kêu thảm thiết, cùng sương khói nồng đậm bay lên, nhất thời lại không biết là tâm tình gì.
Cuối cùng dư lại một ít tang thi cũng tất cả đều bị thanh trừ.
Cố Ninh ở trên mái nhà vẫn luôn đợi cho sương khói dần dần phai nhạt mới cõng súng từ trên mái nhà đi xuống.
Trên mặt đất đều là một ít thi thể tang thi đã bị đốt trọi, thậm chí là đã cháy chỉ còn lại một ít xương cốt, khi Cố Ninh đi đến cửa, bỗng nhiên dưới chân dẫm đến một vật tròn xoe, cô nao nao, sau đó dịch bước chân ra, nhìn xuống mặt đất thấy một viên hạt châu trong suốt, Cố Ninh có chút giật mình, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt, nhưng ngay khi cô nhặt hạt châu này lên, lại phát hiện viên hạt châu thứ hai, sau đó là viên thứ ba, viên thứ tư, viên thứ năm......
Cuối cùng, Cố Ninh cong thân mình xuống đi dần dần tới gần cửa sắt nhặt được ít nhất 35 hạt châu.
Đều là màu trong suốt, tinh oánh, sặc sỡ loá mắt.
Hạt châu này giống như đều là tang thi động tác nhanh nhạy mới có.
Cố Ninh kéo ba lô trên vai, đang chuẩn bị cất hạt châu vào trong ba lô, sau đó đi vào nơi tụ tập, đã bị người ngăn lại.
Cầm đầu chính là Nhan Ngọc, cô mang theo mười mấy người kia ngăn chặn đường của Cố Ninh.
Bùi Kính lúc này đã bị Bạch Lang mang đi.
"Giao ra đây."
Cố Ninh liếc nhìn cô một cái, giống như không nghe thấy ném hạt châu vào ba lô, sau đó khoác lên vai.
Trình Minh và đạo trưởng Giả đều vội vàng đi tới, đứng ở bên cạnh Cố Ninh, cảnh giác nhìn đám người kia.
Mấy binh lính ở lại canh nhà cũng chú ý tới bên này, cũng không có vội vã rời đi, mà đứng ở xa xa bên kia quan sát tình huống.
Nhan Ngọc có chút không kiên nhẫn: "Tôi đang nói chuyện với cô, cô không nghe được sao? Giao ra đây cho tôi!"
"Cô?" Cố Ninh hơi nhướn lông mày.
"Đương nhiên!" Nhan Ngọc không chút do dự nói: "Chẳng lẽ cô không thấy tràng lửa lớn kia sao?"
Cố Ninh lạnh lùng nhìn cô: "Nếu tôi đoán không sai, chỉ có tang thi động tác nhanh nhẹn bò lên trên cửa sắt mới có loại hạt châu này. Tôi đứng ở mái nhà đối diện nổ súng, tổng cộng bắn bốn mươi phát. Toàn bộ đều là nhắm chuẩn tang thi trên cửa sắt. Mà lúc đó cô vẫn luôn chỉ đứng xem. Tràng lửa lớn kia của cô chỉ thiêu cháy được tang thi bình thường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận