Xu Cát Tị Hung, Bắt Đầu Từ Thiên Sư Phủ

Xu Cát Tị Hung, Bắt Đầu Từ Thiên Sư Phủ - Chương 24: 24. Cơ duyên tới tay, thuận tiện gài bẫy (length: 10375)

Lý Minh cử động rất nhỏ, thoáng nhìn không có gì đặc biệt.
Nếu ai hỏi hắn, hắn chắc chắn sẽ ngơ ngác ra vẻ mình chẳng làm gì cả.
Nếu không cố ý nhìn chằm chằm hắn, thậm chí có thể không chú ý đến biểu hiện thay đổi rất nhỏ của hắn.
Nếu chú ý tới, chỉ nhìn bộ dạng Lý Minh, Lôi Tuấn giải mã được thông tin là:
Tuy miệng cảnh cáo mọi người thượng tiên trì nguy hiểm, nhưng lại lén lút nháy mắt với muội muội Lý Dĩnh.
Như thể ám chỉ Lý Dĩnh đừng để ý hắn nói gì, kỳ thật chọn tiên trì mới là tốt nhất.
Về phần vì sao không nhắc nhở muội muội mình trước khi đến, cân nhắc Vân Hải tiên trì hay thay đổi khó lường, cũng khó nói hắn diễn quá lố, đại khái có thể là vì hắn ngẩng đầu quan sát thượng tiên trì có phát hiện mới.
Việc này tùy người nghĩ thế nào.
Dù sao Lý Minh không nói gì khác, chỉ nghiêm túc nhắc nhở mọi người đừng đi thượng tiên trì.
Nhưng Lôi Tuấn đọc quẻ, tự nhiên biết đối ứng trung hạ ký, thượng tiên trì không phải chỗ tốt lành gì.
Tuy vậy, Lý Minh không đào hố cho hạ hạ ký ứng với hạ tiên trì.
Đó mới là chỗ nguy hiểm nhất.
Lôi Tuấn mang Long Mã chi vảy cùng bút vẽ Kim Quan Phù của Nguyên Mặc Bạch, hạ hạ ký đều hiện hẳn phải chết, đại hung.
Là Lý Minh còn giữ lại chút giới hạn cuối cùng sao?
Chưa chắc...
Nghi ngờ thay đổi bất ngờ, đố kỵ đổi thay khó lường.
Dù trước đó không lâu vẫn là kinh nghiệm mới nhất, đến nay, đều có thể không còn chính xác.
Cát hung họa phúc, biến đổi khôn lường.
Lý Minh nắm giữ kinh nghiệm, rất có thể cũng thiếu cập nhật...
Lôi Tuấn tạm thời không nói nhiều.
Lý Minh nói xong những điều cần lưu ý, mọi người liền tản ra.
Cho dù chỉ là bên trong tiên trì, cũng là nhiều hồ nước nhỏ nối liền thành một hồ lớn.
Mọi người hoàn toàn có thể mỗi người một chỗ, như thế mặc dù nam nữ khác biệt, cũng không ngại cùng xuống nước.
Vân khí lượn lờ, dù Lôi Tuấn bọn họ tu hành sơ có thành tựu, thị lực hơn hẳn người thường, cũng vẫn bị cản trở tầm nhìn, chỉ thấy được gần đó.
Nhưng không giống mấy đệ tử mới Trúc Cơ, người dẫn đội Lý Minh, đã là tam trọng thiên Pháp Đàn cảnh.
Phương Giản thân truyền của Thiên Sư so với hắn chỉ cao hơn chứ không kém.
Nên Lôi Tuấn đi dạo hai vòng, mượn vân khí che lấp, lấy ra Thừa Phong Phù của mình.
Kết hợp linh lực bản mệnh của Dạ Phong Thạch, Thừa Phong Phù dán lên người, Lôi Tuấn không chỉ nhẹ nhàng, càng như hòa vào biến mất trong mây.
Sau đó, hắn rời xa tiên trì, mới bay thẳng lên.
Mục tiêu, trung thượng ký ứng với Vân Hải trên cùng.
Theo Lôi Tuấn càng bay cao, hắn cũng bắt đầu khó chịu.
Vân khí nhìn mờ ảo, lại nóng như lửa, không ngừng xâm nhập vào người Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn không vội lấy Long Mã chi vảy.
Bảo vật này phòng ngự mạnh, nhưng hao tổn pháp lực của hắn cũng rất nhanh.
Lôi Tuấn trước dùng Kim Quan Phù, tuy không phải phù thuật bản mệnh, nhưng Kim Quan Phù phòng ngự vẫn tốt, ở đây cũng không thể gặp phải Phá Kim Phù tập kích.
Được Kim Quan Phù gia trì, Lôi Tuấn được bao phủ bởi một tầng kim quang, như tạo thành lồng sáng, giúp hắn ngăn cách vân khí.
Nhưng, theo Lôi Tuấn tiếp tục bay cao, lồng sáng bị nhiệt lực vô hình đốt cháy tan rã nhanh chóng.
Lôi Tuấn trong lòng bỗng nhiên khẽ động, nhìn về phía xa xa.
Ở đó, có một góc áo màu vàng hơi đỏ, thấp thoáng giữa mây trắng.
Thừa Phong Phù bản mệnh của Lôi Tuấn kết hợp với sức mạnh của Dạ Phong Thạch, lặng lẽ ẩn mình trong mây, đối phương chưa phát hiện ra hắn.
Hai bên đến gần hơn, Lôi Tuấn thấy rõ người kia, chính là Trần Dịch.
Hắn cũng có thể phát giác tầng trên Vân Hải bên trong, có cơ duyên may mắn tồn tại?
Lôi Tuấn thấy hơi hứng thú.
Chỉ thấy Trần Dịch quanh người cũng được kim quang bao phủ, ánh sáng so với Lôi Tuấn còn cô đọng và dày đặc hơn.
Kim Quan Phù, hơn phân nửa là một trong những bùa chú bản mệnh của Trần Dịch.
Trước mặt Lý Minh bọn người, nghe nói chuyện Phá Kim Phù, Trần Dịch vẫn làm ra vẻ bình tĩnh.
Nhưng lúc này muốn bay lên trong Vân Hải, hắn không thể không thể hiện bản lĩnh thật sự.
Nhưng mà, vân khí càng lúc càng nóng bỏng, Trần Dịch dù đã luyện thành bùa chú bản mệnh Kim Quan Phù, cũng dần dần chống đỡ không nổi.
Liên tục tiêu hao ba lá bùa bản mệnh Kim Quan Phù, Trần Dịch vẫn không tìm thấy thứ mình muốn.
Cân nhắc một hồi, hắn cuối cùng vẫn đỉnh lấy lá bùa Kim Quan Phù thứ tư đáp xuống, rời khỏi đỉnh Vân Hải.
Đáng tiếc, linh vật trên cùng hẳn là tốt nhất, nhưng tu vi của ta còn thấp lại thiếu bảo vật hộ thân, chỉ có thể chờ sau này xem có cơ hội quay lại không. . . Trần Dịch nhìn lại tầng mây trên không, liên tục lắc đầu.
Trong lòng hắn bỗng dưng sinh ra cảm giác thất vọng mất mát, như thể bỏ lỡ điều gì đó.
May mà tiên trì trên cao và tiên trì bên dưới cũng có bảo vật, hôm nay không đến nỗi vào núi báu mà tay không trở về. . . Trần Dịch thở phào nhẹ nhõm, thân hình tiếp tục hạ xuống.
Đi đến thượng tiên trì xem sao, Lý Minh ngoài mặt cảnh cáo mọi người thượng tiên trì nguy hiểm, nhưng lại ám chỉ em gái hắn là Lý Dĩnh, chắc hẳn thượng tiên trì ắt có kỳ ngộ.
Tên bà điên họ Đường kia tuy kiêu căng ngạo mạn đáng ghét, nhưng đám người nhà họ Lý thích chơi trò sau lưng cũng rất đáng ghét, lợi dụng ta và Đường Hiểu Đường để tranh giành danh vọng với Lý Chính Huyền, còn tưởng ta mang ơn nhà họ Lý các ngươi à, nằm mơ đi!
Trần Dịch quan sát trái phải, thấy không có ai, sau đó đáp xuống thượng tiên trì.
Lúc Trần Dịch vì Kim Quan Phù không chịu nổi vân khí nóng bỏng, Lôi Tuấn cũng chịu đựng áp lực rất lớn.
Nguyên Mặc Bạch Kim Quan Phù dù sao cũng là vật phẩm tiêu hao, nên Lôi Tuấn trước tiên chọn dùng vảy Long Mã.
Pháp lực rót vào trong đó, vảy Long Mã lóe sáng, lấy đó làm trung tâm, lập tức hình thành quang thuẫn lớn.
Lôi Tuấn tâm niệm vừa động, quang thuẫn vốn chỉ phòng ngự một hướng, lập tức mở rộng thành lồng ánh sáng phòng hộ toàn diện.
Cảm giác nóng bỏng rát, lập tức biến mất.
Nhưng Lôi Tuấn cũng có thể cảm nhận được pháp lực của bản thân đang nhanh chóng tiêu hao.
Hắn trấn tĩnh tâm thần, chăm chú tìm kiếm.
Bay lên cao thêm một chút, Lôi Tuấn bỗng cảm thấy dòng chảy vân khí chậm lại, dường như ngưng trệ.
Giống như từ trong không khí tiến vào trong nước.
Lôi Tuấn linh quang chợt lóe, tạm thời thu hồi vảy Long Mã hộ thân.
Quanh thân thể ngoài vân khí nóng bỏng thiêu đốt lại đến gần, còn thêm một mảng thanh lương ẩm ướt.
. . . Tầng giữa trên cao mang đến cơ duyên Lục phẩm.
Lôi Tuấn lập tức lấy ra một lá Nạp Linh Phù chân truyền của Thiên Sư phủ.
Nạp Linh Phù lóe sáng, thu thập linh khí xung quanh, thậm chí có thể tạm thời dung nạp phong ấn một số linh vật.
Lập tức có những dòng chảy trong suốt bị Nạp Linh Phù tụ lại.
Bề mặt lá bùa giấy vàng như kết lại một lớp sương mù.
Nhưng theo sương mù ngưng kết, cảm giác mát lạnh bên cạnh Lôi Tuấn cũng lập tức biến mất, một lần nữa bị bao vây bởi cái nóng cực độ.
Hắn lập tức cất lá bùa, lại dùng vảy Long Mã, dưới sự bảo vệ của bảo vật, nhanh chóng hạ xuống rời khỏi Vân Hải.
Rơi từ trên không xuống, Lôi Tuấn vội vàng thu hồi vảy Long Mã, chỉ cảm thấy pháp lực của mình cũng sắp bị rút cạn.
May mà hắn đã sớm chuẩn bị, mang theo ba viên Khí Linh Đan và một bình nhỏ Bồi Nguyên Tương trực tiếp uống hết.
Sau đó Lôi Tuấn liền bình yên đáp xuống một hồ nước nhỏ trong phạm vi tiên trì.
Vào ao nước, trong ngoài được bồi bổ, Lôi Tuấn lập tức cảm giác pháp lực của mình cùng một thân tinh, khí, thần khôi phục nhanh chóng.
Hắn yên lặng hít thở điều hòa, quan sát bên trong cơ thể, linh lực của ao nước dường như trong cơ thể mình, một lần nữa hóa thành thể lỏng của nước tiên trì, tưới tiêu bồi dưỡng đạo cơ.
Đạo cơ sau khi được nước tiên trì đổ vào, càng thêm vững chắc.
"Quả nhiên là Vân Hải tiên trì."
Lôi Tuấn liên tục gật đầu, sư phụ Nguyên Mặc Bạch nói không sai, chưa tính đến tầng Vân Hải có sương mù, chỉ là tắm rửa chịu sự tẩy lễ của nước tiên trì, mình đã trải đường cho việc tiến vào Trúc Cơ trung giai.
Hả?
Lôi Tuấn trong lòng bỗng nhiên lại khẽ động.
Thường xuyên luyện hóa linh lực của Dạ Phong Thạch, ngoài việc để bản thân có được sự nhẹ nhàng linh hoạt bí ẩn như gió len vào đêm, cũng làm cho Lôi Tuấn càng thêm nhạy cảm với những động tĩnh nhỏ bé tương tự, vượt qua cảnh giới trước mắt của bản thân.
Hắn mơ hồ phát giác, có người dừng ở nơi xa, bí mật quan sát.
Người tới chính là Lý Minh.
Tiên trì rộng lớn, lại có vân khí che lấp, hắn muốn tìm người cũng không dễ dàng.
Trước tiên tìm tới tiên trì, không thấy bóng dáng Trần Dịch bọn họ.
Trở lại bên trong tiên trì, tìm được Thượng Quan Hoành trước.
Giờ phút này lại phát hiện Lôi Tuấn cũng ở bên trong tiên trì, Lý Minh không khỏi càng thất vọng.
Đây đúng là cái tai họa... Lôi Tuấn trên mặt không chút thay đổi.
Như vậy...
Hắn lại ngồi tạm một lát, sau đó giống như chợt phát hiện cái gì, đứng dậy từ trong nước.
Lý Minh lúc đầu còn tưởng rằng là mình bị phát hiện, nhưng lại thấy Lôi Tuấn đi sai hướng.
Lôi Tuấn đi vào bên trong biên giới của tiên trì, nhìn xuống dưới:
"Trần sư đệ? Trần sư đệ là ngươi sao?"
Lôi Tuấn đứng ở bên hồ, nhìn qua phía dưới tiên trì, chỉ thấy sương khói mênh mông.
Hắn quay người trở lại trong nước tiên trì, biểu lộ chần chừ, nói một mình: "Nhìn nhầm sao?"
Sau đó hắn lại tiếp tục yên lặng điều hòa khí thở bên trong tiên trì.
Phương xa, đến phiên Lý Minh lặng lẽ đi vòng quanh biên giới tiên trì nhìn xuống, nhíu mày suy tư.
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận