Võ Đạo Thành Thánh: Từ Hoàng Gia Cấm Địa Bắt Đầu

Chương 96: Lục Tuyệt Cốc! 【 Cầu Truy Độc 】

Chương 96: Lục Tuyệt Cốc! 【Cầu Truy Độc】
Tần Triệt muốn tăng lên thực lực cũng là một việc đơn giản.
Trong thiên lao còn giam giữ mười mấy cao thủ Võ Đạo sở hữu Chân khí, những người này đều phạm tội chết không thể tha thứ.
Cho dù bọn họ nguyện ý quy hàng, tội chết của bọn họ cũng không thể miễn.
Là Đế Vương đầu tiên, chút uy nghiêm này vẫn là phải có.
Đối mặt một đám người đến vây giết mình, bất kể thân phận đối phương ra sao, bọn hắn đều chắc chắn phải chết.
Nếu không sau này những vụ ám sát hắn phải đối mặt sẽ kéo đến không dứt.
Bởi vì ai cũng biết, đến giết Tần Hách không cần trả giá bao nhiêu, ám sát không thành cuối cùng quy hàng là có thể được tha mạng.
Ngược lại những người này đều phải chết, Tần Triệt chẳng qua chỉ là lợi dụng phế vật mà thôi, để bọn hắn phát huy chút giá trị cuối cùng trước khi chết.
Có Chân khí của những người này trợ giúp, tốc độ cố mạch của Tần Triệt lập tức tăng lên.
Trực tiếp từ 15% ban đầu tăng lên tới 50%.
Điều này khiến Kỳ Kinh Bát Mạch vốn như ẩn như hiện biến thành nửa hư nửa thực.
Kỳ Kinh Bát Mạch càng vững chắc, thì số lượng Chân khí mà nó có thể gánh chịu cũng càng nhiều.
Đồng thời tốc độ Chân khí vận chuyển trong đó cũng càng nhanh.
Trong nháy mắt, một tháng đã trôi qua.
Lệ Châu cũng dựa theo thời gian viết trong thư cho Tần Triệt, quay về Đại Đạo Sơn.
Thông thường mà nói, Lệ Châu hẳn là đến Càn Kinh gặp Tần Hách trước, nhưng Tần Hách thật sự không quản được Lệ Châu muốn đi đâu.
Tần Triệt nhìn thấy Lệ Châu, Lệ Châu cũng nhìn Tần Triệt từ trên xuống dưới đánh giá một phen.
“Nhìn gì thế?”
Tần Triệt nhìn Lệ Châu đang dò xét mình, hỏi.
Lệ Châu có giọng nói êm tai đáp: “Nhìn xem vị Đại Tông sư trẻ tuổi nhất đương thời trông như thế nào?”
Tần Triệt: ......
Tần Triệt thật không ngờ Lệ Châu lại nhàm chán và trẻ con như vậy.
“Nhìn đủ chưa?”
Một lát sau, Tần Triệt lại mở miệng hỏi.
Lệ Châu gần như bật thốt theo bản năng: “Chưa đủ.”
Nói xong, mặt Lệ Châu cũng hơi ửng hồng.
Tần Triệt ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề nói: “Ngô Quốc và Đằng Quốc đều đã diệt rồi sao?”
Lệ Châu thu lại vẻ ửng hồng trên mặt, gật đầu nhẹ: “Quốc Chủ của bọn họ đều đã nộp thư hàng, nguyện ý cúi đầu xưng thần, đồng thời còn bắt trói nhị tử của Tề Quốc Quốc Chủ là Tề Lôn cùng Y Thánh Trương Cảnh xem như thẻ bài để quy hàng.
Bọn họ nói sở dĩ trước đó muốn giết Hưng Đế là do bị Trương Cảnh này mê hoặc.
Lần ám sát Tần Hách ở Càn Kinh này đều là chủ ý của Tề Lôn, hai người bọn họ hoàn toàn là bị lừa gạt.”
Tần Triệt nghe Lệ Châu nói, cảm thấy Quốc Chủ của Ngô Quốc và Đằng Quốc này thật đúng là đủ không biết xấu hổ.
Người ta toàn tâm toàn ý đến nương tựa, ngươi bên này nói bắt là bắt để quy hàng.
“Vậy ngươi xử lý thế nào?” Tần Triệt hỏi.
Lệ Châu nói thẳng thừng: “Ta hơi đâu mà suy nghĩ mấy chuyện này làm gì, lần này ta đưa toàn bộ bọn họ đến Càn Kinh giao cho Tần Hách xử lý. Hắn muốn làm thế nào thì làm thế đó.”
Đây cũng là một biện pháp không tồi, giao chuyện cho người nên đau đầu giải quyết cũng không tệ.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Tần Triệt hỏi về chuyện thượng cổ di tích kia.
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Lệ Châu cũng trở nên nghiêm túc.
“Ta đã lần lượt phái bốn nhóm người qua đó, có thể xác định nơi đó đúng là một thượng cổ di tích.”
“Sau đó ta lại đích thân đi tìm hiểu một phen, ngược lại phát hiện một vài thông tin bất ngờ, chỉ là tạm thời còn chưa dễ phân biệt thật giả.”
Dừng một chút, Lệ Châu hỏi Tần Triệt: “Ngươi biết về nơi đó, có phải là thông qua một khối ngọc bài không?”
Về việc này, Tần Triệt ngược lại cũng không giấu diếm, mà trực tiếp lấy ra ngọc bội lấy được từ trên người Lý Duệ.
“Đây là ngọc bài ta tìm được trên người Lý Duệ, mặt sau có khắc địa đồ của nơi đó.”
Lệ Châu nhận lấy ngọc bài Tần Triệt đưa tới, lật qua lật lại xem một hồi, sau đó trả lại ngọc bài cho Tần Triệt: “Nếu thật sự có ngọc bài này, vậy những thông tin ta thu được, ngược lại có thể xác nhận là tám phần thật.”
Tiếp đó, Lệ Châu liền đem thông tin nàng tự mình đi thu thập được, kể chi tiết cho Tần Triệt nghe.
Dựa theo tin tức Lệ Châu thu thập được, lần đầu tiên nơi đó xuất hiện màn sương mù như vậy là vào khoảng hơn hai trăm năm trước.
Sương mù đột nhiên xuất hiện như vậy, tự nhiên khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng sau đó mọi người phát hiện đó chỉ là sương mù, hơn nữa nếu có lạc đường trong sương mù thì cuối cùng cũng chỉ loanh quanh rồi ra được, cho nên qua một thời gian liền không còn ai chú ý đến nó nữa.
Tiếp đó, khoảng chừng 180 năm trước, trên giang hồ xuất hiện loại ngọc bài này.
Địa điểm ghi trên ngọc bài chính là nơi có sương mù này.
Sau đó liền có người thử cầm ngọc bài tiến vào trong sương mù.
Ban đầu cũng không có tình huống đặc biệt nào xuất hiện, vẫn lạc đường như thường.
Mãi cho đến sau này có người vào một ngày đặc thù, tiến vào trong sương mù đó, sau đó lại xuyên qua được sương mù, đến một nơi gọi là bảo tàng chi địa.
Đồng thời ở bảo tàng chi địa đó, thu được một bộ pháp môn tu luyện cực kỳ trân quý.
Cuối cùng còn dựa vào bộ pháp môn tu luyện này, trở thành Đại Tông sư danh chấn giang hồ.
Cứ như vậy, ngọc bài này trên giang hồ liền trở nên vô cùng trân quý, thành chí bảo mà các phe tranh đoạt.
Đồng thời, có truyền thuyết rằng loại ngọc bài này có tất cả sáu khối.
Tần Triệt nghe Lệ Châu kể xong toàn bộ, mới hỏi: “Chuyện như vậy, Triều đình không biết chút nào sao?”
Lệ Châu lắc đầu nói: “Trên giang hồ đủ loại lời đồn thật sự quá nhiều, về cơ bản là chín giả một thật.
Triều đình làm sao có thể đi dò xét từng lời đồn giang hồ này rốt cuộc là thật hay giả được.
Trừ phi những tin đồn này uy hiếp đến sự thống trị của Triều đình.
Triều đình mới có thể bỏ công sức lớn đi tìm hiểu thật giả của chuyện này.
Nếu không thì với những lời đồn giang hồ, Triều đình bình thường đều không để ý tới.
Giang hồ là giang hồ, Triều đình là Triều đình.
Không gây nguy hiểm cho nền thống trị, không làm ra quá nhiều chuyện phi pháp, Triều đình bình thường không để ý đến chuyện giang hồ.”
Lệ Châu giải thích như vậy, ngược lại cũng hợp tình hợp lý.
Giang hồ vốn là nơi thật giả lẫn lộn.
Nếu như bất kỳ tin đồn nào Triều đình cũng phải tốn công đi kiểm chứng thật giả, vậy Triều đình cũng không cần làm chuyện khác nữa.
Với lại, Triều đình và giang hồ vốn là hai hệ thống hoàn toàn khác biệt.
Chỉ cần người giang hồ không mưu đồ lật đổ triều chính, Triều đình hoàn toàn có thể tách bạch rõ ràng với giang hồ.
Những kẻ gọi là lục lâm hảo hán, trong mắt Triều đình cũng không phải người giang hồ, bọn họ đều là thổ phỉ.
Tương tự, trong mắt các hiệp khách giang hồ chính thức, những kẻ gọi là lục lâm hảo hán cũng không được tính là người giang hồ.
Vì vậy, khi Hưng Đế thanh trừng những lục lâm hảo hán này, các môn phái giang hồ kia cũng không có động tĩnh gì, nguyên nhân cũng là như thế.
Người giang hồ một khi bị cuốn vào chính sự, vậy hắn liền không còn là người giang hồ nữa.
Không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này, Tần Triệt hỏi tiếp: “Ngươi vừa nói có lời đồn là có người cầm ngọc bài này, tiến vào trong sương mù, lấy được bí tịch rồi trở thành Đại Tông sư, người đó là ai?”
Lệ Châu đáp: “Là vị Đại Tông sư đã khai sáng Lục Tuyệt Cốc một trăm năm mươi năm trước, Lục Tuyệt lão nhân.”
“Hắn còn sống sao?”
Tần Triệt hỏi.
Chuyện của hơn 150 năm trước, vậy Lục Tuyệt lão nhân này còn sống hay không, Tần Triệt cũng không tiện phán đoán.
Lệ Châu lắc đầu: “Cái này ta cũng không biết. Lục Tuyệt Cốc vô cùng kín đáo, bên trong cụ thể thế nào không ai biết cả.
Hơn nữa, Lục Tuyệt Cốc xưa nay không chủ động gây sự, càng không tham gia vào Triều chính, Triều đình tự nhiên cũng sẽ không đi tiêu diệt nó.
Cho nên Lục Tuyệt lão nhân còn sống hay không, chuyện này còn khó nói.”
Lệ Châu chuyển lời: “Nhưng theo phán đoán cá nhân của ta, khả năng hắn còn sống không lớn, dù sao cũng là chuyện của hơn 150 năm trước, nếu hắn còn sống thì e rằng đã hơn hai trăm tuổi rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận