Võ Đạo Thành Thánh: Từ Hoàng Gia Cấm Địa Bắt Đầu

Chương 218: người đều không có gặp, chết trước một cái Võ Khôi! (2)

Chương 218: Người còn chưa gặp, đã chết mất một Võ Khôi! (2)
Việc duy nhất phải xem, chính là Tần Triệt dự định giải quyết thế nào mà thôi.
“Lão Chúc, lần này tới bốn Võ Khôi, ngươi không muốn đi kiểm chứng thử xem cực hạn của mình ở đâu sao?” Hoàng Phủ Đồng hoàn toàn không sợ mà trêu chọc Chúc Thiên Vân.
Hoàng Phủ Đồng hiện tại cũng gần như xác định Tần Triệt là cảnh giới Chân Linh, một tồn tại cùng cấp bậc với tứ đế.
Đi theo bên cạnh một vị ngang với tứ đế, Hoàng Phủ Đồng mà sợ thì mới là chuyện lạ.
Chúc Thiên Vân đang chữa thương, mở mắt ra nhưng không nhìn về phía Hoàng Phủ Đồng, mà là nhìn về hướng Tần Triệt.
Rõ ràng Chúc Thiên Vân đang hỏi ý, xem Tần Triệt có cần hắn xuất chiến nữa hay không.
Mặc dù hắn đã bị thương, mà vết thương lại còn không nhẹ.
Nhưng nếu Tần Triệt cần hắn xuất chiến, Chúc Thiên Vân vẫn sẽ không do dự.
Tần Triệt bắt gặp ánh mắt Chúc Thiên Vân nhìn qua, nói: “Lần này không cần ngươi, ta một mình đối phó bọn hắn là đủ rồi, ngươi cứ yên tâm chữa thương đi.” Chúc Thiên Vân tưởng Tần Triệt lo lắng cho thương thế của mình, bèn chủ động giải thích: “Vết thương trên người ta đã khỏi được bảy tám phần.
Hơn nữa ta cũng muốn xem xem, bốn người bọn họ có thật sự lợi hại như lời đồn bên ngoài hay không, có phải là mấy người mạnh nhất trong Thập Bát Khôi không.” “Bọn hắn không bằng ngươi thời đỉnh phong đâu, không cần kiểm chứng.” Tần Triệt tiện miệng nói.
Tần Triệt tuy nói tiện miệng, nhưng thật sự không phải đang an ủi Chúc Thiên Vân.
Chúc Thiên Vân vì xuất thân rễ cỏ, nên xếp hạng trong Thập Bát Khôi vẫn tương đối thấp.
Nhưng Tần Triệt thì rõ ràng thực lực của Chúc Thiên Vân, bản thân thực lực của Chúc Thiên Vân không hề tầm thường.
Lại thêm việc Chúc Thiên Vân ở chỗ của mình mấy năm nay, tu vi cũng đã có tiến bộ vượt bậc.
Mặc dù Chúc Thiên Vân làm không công cho Tần Triệt, nhưng giữa hai người cũng thỉnh thoảng thảo luận một chút về những chuyện trên Võ Đạo.
Phần lớn không phải vì bản thân Chúc Thiên Vân, mà là vì Tần Lân.
Tần Lân vẫn luôn do Chúc Thiên Vân dạy dỗ, rất nhiều chuyện Chúc Thiên Vân không nắm chắc, hắn đều sẽ theo thói quen hỏi Tần Triệt.
Thực lực của Tần Triệt vượt xa Chúc Thiên Vân, đây là sự thật không thể chối cãi.
Không hỏi người có thực lực cao hơn, vậy thì hoàn toàn không hợp lý rồi.
Chỉ là Tần Triệt, người có thực lực cao hơn này, trên thực tế về mặt kiến giải trên Võ Đạo, thì thật sự không bằng Chúc Thiên Vân.
Mặc dù kiến giải về Võ Đạo của Tần Triệt không bằng Chúc Thiên Vân, nhưng nếu nói về cách tu luyện thế nào mới là tuyệt đối chính xác, thì Tần Triệt lại rất có quyền lên tiếng.
Bản thân Tần Triệt chính là dựa theo phương thức chính xác nhất để nâng cao thực lực.
Cho nên thế nào là đúng, Tần Triệt rất rõ.
Trong lúc trả lời những vấn đề của Chúc Thiên Vân về việc tu luyện của Tần Lân, Chúc Thiên Vân cũng thu hoạch được rất nhiều.
Rất nhiều câu trả lời của Tần Triệt cũng giải quyết những quan niệm Võ Đạo không chính xác mà Chúc Thiên Vân đã giữ suốt mấy trăm năm nay.
Đối với một người xuất thân rễ cỏ đã đạt tới kiền khôn cảnh như Chúc Thiên Vân, việc uốn nắn quan niệm Võ Đạo chẳng khác nào được nâng cao về mặt thực lực.
Cho nên thực lực của Chúc Thiên Vân, khi ở cùng Tần Triệt mấy năm nay, cũng đã tiến bộ vô cùng rõ rệt.
Khiến cho Hoàng Phủ Đồng đều vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị.
Hoàng Phủ Đồng xuất thân từ Hoàng Phủ gia, một thế gia ngàn năm như vậy, rất nhiều lý niệm tu luyện vốn đã trải qua hàng ngàn năm tôi luyện, tuyệt đối không hề sai.
Cho nên muốn thông qua việc uốn nắn lý niệm để nâng cao thực lực, Hoàng Phủ Đồng không có điều kiện như vậy...
“Bọn hắn đã đến phạm vi một trăm dặm bên ngoài.” Ngay lúc Chúc Thiên Vân còn định xin ra trận, lời nói của Tần Triệt đã ngắt lời Chúc Thiên Vân.
Hoàng Phủ Đồng nghe thấy khoảng cách một trăm dặm này, lập tức phấn chấn tinh thần.
Khoảng cách một trăm dặm này đã là khoảng cách công kích cực hạn mà trận pháp Đại Đạo Sơn của Tần Triệt có thể đạt tới.
Ở khoảng cách này, Hoàng Phủ Đồng đã từng chịu thiệt.
Mặc dù bây giờ có không ít người tới, nhưng nếu trận pháp Đại Đạo Sơn vận chuyển toàn lực, thì vẫn có thể khiến những kẻ kia chịu thiệt lớn.
Nếu như sử dụng hợp lý, việc giết chết mấy Võ Khôi cũng hoàn toàn có khả năng.
Thử nghĩ mà xem, bốn Võ Khôi, đến mặt mũi Đại Đạo Sơn còn chưa thấy, đã bị Tần Triệt trực tiếp giết chết.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ đủ sức gây rung động.
“Ngươi định tấn công sao? Nhắm thẳng vào Võ Khôi mà đánh, giết hết đám Võ Khôi kia ngay trên nửa đường đi.” Hoàng Phủ Đồng kích động đem cảnh tượng đặc sắc mà mình tưởng tượng ra trong đầu nói cho Tần Triệt nghe.
Lúc trước khi thí nghiệm uy lực trận pháp, Chúc Thiên Vân cũng không có mặt trên Đại Đạo Sơn.
Cho nên liên quan đến uy lực trận pháp, Chúc Thiên Vân cũng chỉ nghe Hoàng Phủ Đồng nói lại.
Vì vậy, uy lực cụ thể của trận pháp ra sao, Chúc Thiên Vân cũng không rõ.
Chỉ là nhìn thấy Hoàng Phủ Đồng kích động như vậy, Chúc Thiên Vân ngược lại lại tin rằng, uy lực của trận pháp này hẳn là phi thường lợi hại.
“Hay là ngươi làm thử?” Tần Triệt nhìn về phía Hoàng Phủ Đồng đang kích động nói.
Hoàng Phủ Đồng không ngờ Tần Triệt lại hỏi như vậy, lập tức hai mắt sáng rực: “Ta thật sự có thể sao?” “Tại sao lại không thể? Hoàng Phủ gia các ngươi lần này cũng đã giúp đỡ không ít, để cho gia chủ tương lai của các ngươi hoàn thành một chút tâm nguyện của mình thì vẫn được chứ.” Hoàng Phủ Đồng nghe Tần Triệt nói vậy, lập tức cả người đều kích động.
Có thể dùng trận pháp như thế này, trực tiếp đánh chết mấy Võ Khôi.
Chuyện này chỉ nghĩ thôi cũng khiến Hoàng Phủ Đồng kích động đến lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Tần Triệt trực tiếp đưa cho Hoàng Phủ Đồng một miếng ngọc bài có thể khống chế trận pháp.
Hoàng Phủ Đồng hai tay xoa mạnh, sau đó nhận lấy ngọc bài.
Đem huyết khí của mình truyền vào bên trong ngọc bài.
Hoàng Phủ Đồng liền phát hiện mình có thể khống chế trận pháp này.
Đồng thời, lực cảm ứng của mình cũng lan tràn ra xa đến một trăm dặm.
Trong quá trình lực cảm ứng của mình lan ra, Hoàng Phủ Đồng cũng bị năng lực của trận pháp này làm cho rung động.
Cảm giác này thật quá thần kỳ.
Mặc dù người đang ở Đại Đạo Sơn, nhưng ý thức của mình đã có thể nhìn thấy nơi cách đó một trăm dặm.
Rất nhanh Hoàng Phủ Đồng liền phát hiện đội ngũ đang tiến về phía Đại Đạo Sơn.
Thập Bát Khôi, Hoàng Phủ Đồng vẫn nhận ra, không nói là đã gặp hết, nhưng ít nhất cũng biết mặt mũi ra sao.
Bốn Võ Khôi, cuối cùng Hoàng Phủ Đồng lựa chọn vị hòa thượng lớn đầu trọc đang cầm một cây trường thương đen kịt.
Đối với người của Đông Lâm Tự, Hoàng Phủ Đồng không có chút thiện cảm nào.
Cho nên bây giờ có thể tiêu diệt một Võ Khôi, Hoàng Phủ Đồng liền chọn Võ Khôi của Đông Lâm Tự đầu tiên.
Sau khi khóa chặt mục tiêu cần giết của mình.
Hoàng Phủ Đồng hít sâu mấy hơi, rồi trực tiếp kích hoạt trận pháp.
“Ầm!” Sau khi Hoàng Phủ Đồng bên này kích hoạt trận pháp, Chúc Thiên Vân lập tức nhìn thấy, một quả cầu sét khổng lồ có đường kính hơn một trượng liền bay ra ngoài.
Tốc độ bay ra của quả cầu sét này cực nhanh.
Đến Chúc Thiên Vân cũng gần như không bắt kịp quỹ đạo của nó.
Rất nhanh quả cầu sét liền biến mất khỏi tầm mắt.
Hoàng Phủ Đồng thì hồi hộp thông qua ngọc bài khống chế trận pháp, theo dõi tình hình bên ngoài.
Ở bên ngoài một trăm dặm, trong đội ngũ của tứ đại tông môn, Tứ Đại Võ Khôi đi đầu.
Tứ Đại Võ Khôi đi thành một hàng, khí thế mạnh đến nỗi trấn áp cả côn trùng cũng không dám kêu.
Nhưng ngay lúc bọn hắn định gia tốc vây công Đại Đạo Sơn.
Đột nhiên, thương khôi của Đông Lâm Tự cảm nhận được một luồng cảm giác nguy hiểm theo bản năng đến từ sâu trong linh hồn.
Chỉ là cảm giác nguy hiểm đó vừa mới xuất hiện, hắn còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào.
Một quả cầu sét khổng lồ đường kính hơn một trượng liền trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Quả cầu sét khổng lồ này xuất hiện cực kỳ nhanh.
Hắn vừa mới kịp cầm cây thương của mình trên tay, quả cầu sét khổng lồ kia đã trực tiếp nuốt chửng lấy hắn.
“Ầm!” Quả cầu sét lập tức bùng nổ dữ dội.
Sóng xung kích kinh khủng trực tiếp hất văng ba Võ Khôi còn lại ra xa.
Ngay cả cường giả động thiên cảnh đi theo phía sau, nhìn thấy làn sóng xung kích như vậy, cũng không khỏi biến sắc.
Trụ trì Đông Lâm Tự thì sắc mặt nhanh chóng đại biến.
Dưới uy lực khổng lồ như vậy, thương khôi của Đông Lâm Tự bị bao bọc bên trong kia, e rằng không có bất kỳ khả năng sống sót nào.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy.
Khi tất cả tia sét biến mất, mọi người nhìn về phía nơi thương khôi vừa đứng.
Nơi đó đã trống không.
Thương khôi vừa rồi còn sống sờ sờ đứng ở đó, bây giờ đã ngay cả một chút dấu vết cũng không còn.
Quả cầu sét khổng lồ kia đã nuốt chửng thương khôi đến mức không còn lại một chút dấu vết nào.
Một vị Võ Khôi thanh danh hiển hách trên giang hồ, cứ như vậy trực tiếp tan thành mây khói.
Kết quả như vậy, thật sự là tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Nhất là uy lực của quả cầu sét đó, ngay cả cao thủ động thiên cảnh phía sau cũng đều cảm thấy bị uy hiếp.
Nếu như quả cầu sét hình tròn vừa rồi không phải nhắm vào thương khôi, mà là nhắm vào bọn hắn.
Bọn hắn dù không chết, e rằng cũng phải lột một lớp da.
Bạn cần đăng nhập để bình luận