Võ Đạo Thành Thánh: Từ Hoàng Gia Cấm Địa Bắt Đầu

Chương 112: Hắc Hổ Bang quy thuận, Hắc Nha thành lập! 【 Vạn Canh, cầu đặt mua 】 (1)

Chương 112: Hắc Hổ Bang quy thuận, Hắc Nha thành lập! 【 Vạn Canh, cầu đặt mua 】 (1)
Tô Chi Du nói xong lời hứa hẹn của mình, liền thấp thỏm trong lòng chờ đợi Tần Triệt hồi đáp.
Tô Chi Du vô cùng rõ ràng vị thế của mình.
Cho nên hắn cũng không dám chắc, Tần Triệt liệu có thể đáp ứng việc hắn quy hàng hay không.
Sau một lúc lâu, Tần Triệt dùng giọng nói thanh lãnh hỏi: “Ta làm sao có thể bảo đảm, sau khi ngươi quy thuận ta, sẽ không lập tức bị người trong bang các ngươi g·iết c·hết? Ta không muốn sự đầu tư của mình không nhìn thấy bất kỳ một chút hồi báo nào.” Tô Chi Du nghe lời nói của Tần Triệt, vui mừng quá đỗi, vội vàng đảm bảo với Tần Triệt: “Vương gia yên tâm, chỉ cần Vương gia chấp nhận cho Chi Du quy thuận, Ngưu Phó Bang chủ tự nhiên không dám động đến ta.” “Có Vương gia che chở, ta chẳng khác nào có được chỗ dựa vững chắc hơn, mặc dù hai vị Phó Bang chủ đều đang nhòm ngó chức Bang chủ.” “Nhưng cũng có một số người thực lòng nguyện ý giúp ta, lại thêm những kẻ 'cỏ đầu tường' (*gió thổi chiều nào theo chiều nấy) trong bang, nếu biết Vương gia nguyện ý giúp ta, vậy bọn hắn tự nhiên sẽ đứng về phía ta.” “Đến lúc đó, thế lực của ta lại càng lớn hơn so với Ô Phó Bang chủ, khi đó Ngưu Phó Bang chủ dù không muốn thừa nhận, cũng chỉ có thể chấp nhận.” “Ngưu Phó Bang chủ là người cẩn trọng, chuyện không nắm chắc, hắn tuyệt đối không dám làm.” Đợi Tô Chi Du nói xong, Tần Triệt lấy ra một viên đan dược, nói với Tô Chi Du: “Đan này tên là Phụ Cốt Chân Đan.
Ngươi ăn nó, nếu trong vòng một năm không nhận được thuốc giải, phụ cốt chi độc liền sẽ bộc phát. Đến lúc đó thần tiên cũng khó cứu.
Thuốc giải một năm đưa một viên, hàng năm trước ngày này một tháng, ngươi tới tìm ta, ta sẽ đưa cho ngươi thuốc giải của năm tiếp theo.
Đương nhiên, nếu ngươi biểu hiện tốt, nói không chừng ta sẽ trực tiếp giải độc cho ngươi cũng nên.” Tần Triệt vừa nói xong, Tô Chi Du liền trực tiếp cầm lấy Phụ Cốt Chân Đan, một ngụm nuốt vào.
Tần Triệt ngược lại không nghĩ tới Tô Chi Du lại dứt khoát như vậy.
Dừng một chút, Tần Triệt nhắc nhở Tô Chi Du: “Ý nghĩa của Chân Đan, ngươi hiểu rõ chứ?” Tô Chi Du gật đầu nói: “Ta biết hàm nghĩa của Chân Đan. Chân Đan là đan phương thượng cổ, so với các đan phương về sau, sẽ có thêm một vài vị thuốc. Đan sư hiện tại, nếu dựa theo phương thức thông thường, thì không có cách nào luyện chế ra thuốc giải.” Tần Triệt hứng thú nhìn Tô Chi Du, nói: “Ngươi đã biết rõ, vậy mà vẫn không chút do dự, ngươi nghĩ thế nào vậy?” Tô Chi Du sắc mặt thản nhiên nói: “Vương gia cho ta cơ hội, ta tự nhiên phải nắm lấy. Nếu như ta không nắm được, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người khác nắm lấy. Đợi đến khi người khác nắm lấy cơ hội, thì sẽ không còn là chuyện của ta nữa.” Tần Triệt khẽ gật đầu: “Ngươi làm việc ngược lại rất quả quyết dứt khoát, rất tốt.” “Đa tạ Vương gia khích lệ.” Tô Chi Du nói với giọng ấm áp như gió xuân.
Tần Triệt nhìn thoáng qua Tô Chi Du, khẽ cau mày: “Nếu đã là thuộc hạ của ta, về sau thì miễn những lời cảm tạ nịnh nọt kiểu này đi. Ta thích người làm được việc, không thích nghe những lời tâng bốc vô dụng.” Tô Chi Du nghe mệnh lệnh của Tần Triệt, lập tức nghiêm mặt nói: “Chi Du minh bạch.” “Ngồi đi.” Tần Triệt ra hiệu bằng mắt.
Tô Chi Du một lần nữa ngồi xuống ghế, Tần Triệt bèn hỏi Tô Chi Du: “Hắc Hổ Bang các ngươi, trong giang hồ hiện tại, có thể xếp vào vị trí như thế nào?” Tô Chi Du thành thật trả lời: “Hắc Hổ Bang chúng ta đừng nhìn nhân số đông đảo, có chi nhánh tại hơn phân nửa châu phủ của Đại Chu. Nhưng nếu thật sự luận về xếp hạng giang hồ, Hắc Hổ Bang chúng ta nhiều nhất chỉ có thể coi là tam lưu. Đương nhiên đó là lúc phụ thân ta còn sống, còn hiện tại, e rằng một môn phái mạt lưu cũng có thể dễ dàng đối phó Hắc Hổ Bang chúng ta.” Tần Triệt trong lòng khẽ động, tiếp tục hỏi Tô Chi Du: “Bảo Sắc Sát và Luyện Hư Cung thì sao?” Tô Chi Du nói: “Tương đương với Hắc Hổ Bang của ta.” Tần Triệt tò mò hỏi: “Việc xếp hạng môn phái trong giang hồ dùng tiêu chuẩn gì?” “Thời gian tồn tại dài hay ngắn. Tồn tại càng lâu, xếp hạng tự nhiên càng cao, tồn tại càng ngắn, xếp hạng tự nhiên càng thấp.” Câu trả lời này của Tô Chi Du thực sự khiến Tần Triệt hơi bất ngờ.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, thì ngược lại cũng hợp lý.
Trong giang hồ hàng năm đều xuất hiện đủ loại tông môn, nhưng những tông môn thật sự có thể trải qua sự gột rửa của thời gian mà tồn tại thì lại không nhiều.
Tô Chi Du thấy biểu lộ của Tần Triệt có chút khác lạ, bèn giải thích bổ sung: “Mặc dù lấy thời gian làm tiêu chuẩn không phải là tuyệt đối chính xác, nhưng phần lớn thời điểm, tiêu chuẩn này vẫn không sai.” Tần Triệt tiếp tục hỏi: “Ngươi nói cụ thể về tiêu chuẩn phân chia xem.” Tô Chi Du nói: “Đỉnh cấp Tông môn đều là những tông môn tồn tại hơn một ngàn năm, dưới một ngàn năm thì lấy ba trăm năm làm một bậc.
800-1000 năm là nhất lưu thế lực!
600-800 là nhị lưu thế lực!
400-600 là tam lưu thế lực!
200-400 là mạt lưu thế lực!
Tông môn không đủ hai trăm năm thì không được xem là nhập lưu.
Hắc Hổ Bang của ta tồn tại hơn 400 năm, cho nên được xem là tam lưu thế lực.” Dừng một chút, Tô Chi Du nghĩ đến điều gì đó, nói bổ sung: “Trên giang hồ, ngoài những tông môn như chúng ta, còn có một loại tồn tại xem như tương đối đặc thù —— thế gia.” “Thế gia?” Tô Chi Du gật đầu nói: “Thế gia thuộc về một loại tồn tại tương đối đặc thù. Thế gia vô cùng kín tiếng và thần bí, nghe nói nhân số cũng không nhiều. Nhưng mỗi người đều vô cùng lợi hại, tình huống cụ thể thì ta cũng không hiểu rõ nhiều.” Nhìn Tô Chi Du có vẻ muốn nói lại thôi, Tần Triệt nói: “Có lời gì cứ nói thẳng, ta không thích kiểu ấp a ấp úng.” “Vâng.” Tô Chi Du lên tiếng, nói: “Trên giang hồ có lời đồn, Đại Chu Thái Tổ chính là thế gia tử đệ. Đồng thời còn có lời đồn rằng, các môn phái giang hồ sở dĩ không dám động thủ với Hoàng thất Đại Chu chính là vì kiêng kỵ thân phận thế gia tử đệ.” Tô Chi Du chuyển giọng nói: “Nhưng rốt cuộc có thật hay không, điều này không ai biết, tất cả đều chỉ là lời đồn mà thôi. Huống chi, tình huống thực sự được ghi lại là Đại Chu Thái Tổ năm đó từng giao thủ vô số lần với các nhân sĩ giang hồ. Theo ý ta, các môn phái giang hồ sở dĩ không dám làm gì Hoàng thất Đại Chu, một là vì thực lực, hai là dù bọn họ có cướp được giang sơn cũng không quản lý tốt được. Một thời loạn thế đối với dân chúng là tai họa, đối với giang hồ cũng không phải chuyện tốt lành gì. Chỉ khi dân gian ổn định, người giang hồ mới có thể không ngừng thu hoạch tài nguyên tu luyện.” Tần Triệt cũng không nghe những lời phân tích này của Tô Chi Du, Tần Triệt vẫn chỉ nghĩ đến mấy chữ “thế gia tử đệ”.
Tần Triệt cảm thấy chuyện như vậy, e rằng ngay cả Tần Hách cũng không biết thật giả.
Trong các điển tịch ở Hoàng Cung, Tần Triệt xem gần hết rồi, cũng chưa từng thấy ghi chép nào về phương diện này.
Cho nên sự thật rốt cuộc thế nào, không ai biết được cả.
Đối với chuyện không xác định này, Tần Triệt cũng không có ý định truy cứu đến cùng.
Bởi vì không có ý nghĩa, hơn nữa có thể lại phải lãng phí rất nhiều thời gian, bây giờ không cần thiết.
“Hiện tại giang hồ có mấy đỉnh cấp tông môn?” Tần Triệt thu liễm suy nghĩ, tiếp tục hỏi.
Tô Chi Du nói: “Có người nói là bốn nhà, có người nói là sáu nhà. Ta chỉ biết bốn nhà, Đạo Môn và Phật Môn mỗi bên một nhà, theo thứ tự là Đông Lâm Tự và Xích Tiêu Quan. Hai nhà còn lại là Thuần Dương Giáo và Thiên Phủ Kiếm Phái.” Không cần Tần Triệt hỏi tiếp, Tô Chi Du liền nói: “Bốn nhà tông môn ngàn năm này đều đã sớm không hỏi thế sự, tình hình cụ thể bên trong thế nào, ngoại giới không một ai biết được.” Tần Triệt gật đầu nói: “Lát nữa ngươi chỉnh lý lại một bản danh sách các thế lực giang hồ rồi để lại cho ta.” “Vâng.” Tô Chi Du vội vàng đáp ứng.
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, Tần Triệt lại hỏi: “Địa Bảng và Thiên Bảng có địa vị và sức nặng như thế nào trên giang hồ?” Tô Chi Du tiếp tục cung kính đáp: “Địa Bảng có giá trị không hề cao trên giang hồ.” Dừng một chút, Tô Chi Du nói: “Trên thực tế, Địa Bảng là gần nhất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận