Võ Đạo Thành Thánh: Từ Hoàng Gia Cấm Địa Bắt Đầu

Chương 296: mười vị Võ Vương! (1) (1)

Chương 296: Mười vị Võ Vương!
Hoàng thành Đại Chu lại xuất hiện thêm một vị Võ Vương, hơn nữa còn là người đến từ tiền tuyến Nhân tộc.
Điều này khiến cho phe tiến công ít nhiều cảm nhận được một chút áp lực.
Hành động của Phó Tổ ở tiền tuyến, bọn hắn đều rõ tường.
Nếu như Phó Tổ thật sự có thể cổ động những người này trở về Đại Chu, vậy thì áp lực đối với bọn họ mà nói sẽ là vô cùng lớn.
Cũng may bên tam đại hoàng triều rất nhanh đã có phản hồi, bọn họ thông qua việc gây áp lực lên biên cảnh, khiến cho biên cảnh trong thời gian ngắn không thể có người rời đi nữa.
Điều này giúp cho bọn hắn, tức Thất Đại Vương Triều cùng bốn thế lực sở hữu Võ Vương, có thể yên tâm tiến công Đại Chu.
Đô thành Đại Chu có Võ Vương phòng ngự, nếu cứ tùy tiện tiến vào thì đã rất khó thu được kết quả.
Hiện tại chỉ có thể tiếp tục đánh giằng co.
Kiểu đánh giằng co này, đối với liên quân tiến công mà nói, thật ra lại có chỗ tốt.
Đầu tiên, thực lực phe liên quân rõ ràng mạnh hơn Đại Chu, dù là phe tấn công nhưng cũng không hề e ngại việc đánh giằng co.
Thứ hai, có thể thăm dò xem vị Võ Hoàng đứng sau Đại Chu kia rốt cuộc là coi trọng Đại Chu, hay chỉ đơn thuần coi trọng Tần Triệt.
Nếu là vế sau, bọn hắn liền có thể trực tiếp tiêu diệt Đại Chu.
Đến lúc đó vị Võ Hoàng nào muốn mang Tần Triệt đi, cứ để mang Tần Triệt đi là được.
Không còn sự tồn tại chướng mắt là Đại Chu, đối với Thất Đại Vương Triều mà nói, vậy là đủ rồi.
Nếu như vị Võ Hoàng kia coi trọng Đại Chu, đối với liên quân mà nói cũng không lỗ.
Dựa vào đó để dẫn dụ Võ Hoàng phía sau Đại Chu ra tay, để tam đại hoàng triều biết được kẻ đứng sau lưng Đại Chu rốt cuộc là ai, mục tiêu chiến lược của bọn hắn cũng coi như đạt thành.
Cuối cùng, việc đánh giằng co như vậy còn có thể mang đến tác dụng gây tê liệt, giúp bọn hắn chuẩn bị cho những bố cục sâu xa hơn sau này.
Trong tình huống chưa hoàn toàn đạt tới ưu thế áp đảo, thời gian đánh giằng co thường sẽ được tính bằng đơn vị năm.
Đại Chu và liên quân đánh giằng co, hiện tại chính là đang tính bằng đơn vị năm.
Thoáng cái đôi bên đã đánh nhau được năm năm.
Năm năm thời gian, bất kể là phe Trương Xích Dương hay Ngao Ngạn Biểu, đều tổn thất to lớn.
Tiêu hao tương tự cũng rất lớn.
Nhưng trong đại chiến thế này, cũng là lúc tôi luyện con người nhất, đồng thời càng dễ dàng xuất hiện nhân tài.
Trong năm năm công phu này, bên trong Trấn Viễn Quân đã xuất hiện rất nhiều người có thể được xem là thiên tài Võ Đạo.
Nhân vật thiên kiêu thực thụ cũng có bảy tám người.
Đồng thời, chiến lực của Trấn Viễn Quân trong năm năm giằng co vừa qua cũng không ngừng tăng lên.
Hai đạo quân lớn Trấn Viễn Quân của Đại Chu đang thực sự thành hình, có thể đạt tới chiến lực cấp bậc vương triều.
Tổn thất đương nhiên không chỉ xảy ra ở Đại Chu, tổn thất của phe liên quân cũng thảm trọng tương tự.
Máu thậm chí đã từ chân thành Trấn Viễn Thành lan ra đến tận vùng biển cách đó bảy, tám dặm.
Thi thể dưới chân Trấn Viễn Thành, nếu không phải Đại Chu cứ cách một khoảng thời gian lại dọn dẹp một lần, chỉ sợ liên quân không cần dùng thang mây cũng có thể trực tiếp đạp lên thi thể mà công kích vào trong tường thành.
Dưới cục diện quốc chiến như vậy, mạng người quả nhiên rẻ mạt như cỏ rác.
Kỳ hạn năm năm vừa tới, Tần Triệt tự nhiên xuất quan.
Sau khi xuất quan, Tần Triệt mới biết được trong năm năm này Đại Chu lại xảy ra chuyện như vậy.
Mặc dù biết Đại Chu đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tần Triệt cũng không hề bày tỏ cái nhìn nào về việc này.
Cũng không có ý định ra tay giúp đỡ.
Chuyện như vậy, theo Tần Triệt thấy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Hơn nữa nếu Đại Chu hiện tại có thể đứng vững, còn có thể đánh có đến có về, vậy thì không cần Tần Triệt phải ra tay.
Nếu thật sự cần Tần Triệt ra tay, Tần Tư tự nhiên sẽ đến cầu kiến hắn.
“Xem ra năm năm này, Trương Xích Dương bọn hắn hẳn là không có thời gian thu thập vật tư, vậy ta liền tiếp tục bế quan đi.” Sau khi biết chuyện đã xảy ra, Tần Triệt lại quyết định tiếp tục bế quan.
Tần Triệt bây giờ đã không còn xa mới đột phá Võ Hoàng tầng hai, tiến độ của Võ Hoàng tầng thứ nhất đã đạt 95%.
Chỉ cần thêm mấy năm nữa là có thể đạt tới 99%, đến lúc đó liền có thể đột phá...
Trong hoàng cung Đại Chu, Tần Tư đặt chiến báo trong tay sang một bên.
Nàng ngưng thần nhíu mày, nhìn vào sa bàn chiến trường trước mặt.
Vừa nhìn sa bàn, Tiểu Đức Tử vừa đọc lại nội dung trên chiến báo cho Tần Tư nghe.
Đồng thời, có người khác dùng cờ đại diện cho hai phe, lần lượt cắm lên sa bàn.
Qua khoảng nửa canh giờ, tình hình chiến trường đã hiện ra hoàn hảo trên sa bàn.
Nhìn tình hình trên sa bàn, Tần Tư nhíu mày chặt hơn một chút.
Cuộc giằng co năm năm này, đối với Đại Chu mà nói, quả thật tiêu hao rất lớn.
Mức tiêu hao này không chỉ thể hiện ở tổn thất về người, mà tiêu hao về vật tư cũng lớn tương tự.
Đại Chu hiện tại lấy một địch mười một, phía sau mười một thế lực kia còn có tam đại hoàng triều hỗ trợ.
Về mặt vật tư tự nhiên là không thiếu thốn.
Còn Đại Chu bên này, mới thoát khỏi nơi phong cấm được bao lâu.
Làm gì có bao nhiêu tích lũy.
Đại chiến kéo dài năm năm, nếu không phải Đại Chu luôn có kênh đặc thù để giao thương với bên ngoài, thì cứ tiêu hao như vậy cũng đủ để nghiền chết Đại Chu.
Nhưng dù cho là hiện tại, quốc khố Đại Chu cũng đã sắp cạn kiệt.
Tần Tư đã phải cắt giảm chi phí ăn mặc trong hoàng cung của mình xuống mức thấp nhất.
Những khoản chi tiêu có thể tiết kiệm hay không thể tiết kiệm, Tần Tư đều đã cắt giảm hết.
Ngay cả bộ long bào trên người Tần Tư cũng đã năm năm không thay đổi.
Mặc dù khổ cực, nhưng Tần Tư hiểu rõ, dù khổ đến mấy cũng phải đánh tiếp trận chiến này.
Lúc này nếu từ bỏ, thứ chờ đợi Đại Chu tuyệt đối là cảnh diệt quốc.
Liên quân tức sôi ruột bên ngoài kia, một khi vào được thành, chắc chắn sẽ điên cuồng đồ sát.
“Võ Tương còn bao lâu nữa là đến kỳ hạn mười năm?” Tần Tư hỏi Tiểu Đức Tử sau lưng.
Tiểu Đức Tử đáp ngay không cần nghĩ: “Còn chưa tới hai tháng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận