Võ Đạo Thành Thánh: Từ Hoàng Gia Cấm Địa Bắt Đầu

Chương 226: ta để cho ngươi trước xuất đao! (2)

Chương 226: Ta để cho ngươi xuất đao trước! (2)
Chuyện xảy ra như vậy, cũng đủ trở thành lý do khiến Đông Đế tuyệt đối không thể bỏ qua Tần Triệt.
“Sao nào, là không muốn thừa nhận, hay là không thể thừa nhận?” Tần Triệt tiếp tục truy vấn.
Đông Đế nhìn Tần Triệt, nói: “Ban đầu ta nể tình ngươi là lần đầu phạm lỗi, lại là hậu nhân của cố nhân, vốn định chỉ trừng phạt ngươi nhẹ một chút. Kết quả ngươi lại không biết hối cải, nếu đã như vậy, vậy thì ta chỉ có thể tự mình động thủ, bắt ngươi về quản giáo lại.”
Đông Đế nói xong liền trực tiếp xuất thủ, chộp về phía Tần Triệt.
Đông Đế vừa ra tay đã trực tiếp vận dụng Võ Đạo linh khí, điều này không giống như là chỉ định bắt Tần Triệt về quản giáo lại.
Nếu như Tần Triệt không phải Chân Linh cảnh, mà chỉ là Động Thiên cảnh. Chỉ một trảo như vậy cũng đủ để trực tiếp khiến Tần Triệt trọng thương.
Phẩm chất của Võ Đạo linh khí vượt xa chân khí và khí huyết. Nếu bị một trảo này đánh trúng chính diện, thật không phải chuyện đùa.
Mà trong lòng Đông Đế, hiển nhiên Tần Triệt không thể nào là Chân Linh cảnh. Bởi vì Đông Đế hẳn là biết rõ, việc trở thành Chân Linh cảnh khó khăn đến mức nào. Tần Triệt lại trẻ tuổi như vậy, cho nên trong phán đoán của Đông Đế, Tần Triệt không thể nào là Chân Linh cảnh.
Đã phán đoán Tần Triệt không phải Chân Linh cảnh, mà vẫn tung ra một trảo như vậy, có thể thấy Đông Đế thật sự không có ý định buông tha Tần Triệt.
Sự thật cũng không khác mấy so với phỏng đoán của Tần Triệt. Đông Đế quả thực chưa từng nghĩ tới Tần Triệt sẽ là Chân Linh cảnh. Thời điểm chính Đông Đế đạt tới Chân Linh cảnh, cũng phải dựa vào sự hỗ trợ của Xương Đế. Mà lúc bản thân hắn trở thành Chân Linh cảnh, thật ra tuổi tác cũng đã không còn nhỏ.
Tần Triệt mới bao nhiêu tuổi chứ. Nhìn qua còn chưa tới 100 tuổi. Có thể đạt tới Động Thiên cảnh đã là thiên phú yêu nghiệt đến mức nghịch thiên. Trở thành Chân Linh cảnh, vậy căn bản chính là chuyện ‘thiên phương dạ đàm’. Chỉ có cường giả thực sự trở thành Chân Linh cảnh mới biết được cảnh giới này rốt cuộc khó khăn đến mức nào.
Đông Đế ra tay như vậy, tất nhiên không phải chỉ định trừng phạt nhẹ Tần Triệt một chút. Đông Đế định trực tiếp phế bỏ Tần Triệt, sau đó mang hắn về rồi từ từ thẩm vấn.
Đối mặt với bàn tay lớn đánh tới của Đông Đế, Tần Triệt cũng tung một chưởng đón đỡ.
“Võ Đạo linh khí!”
Nhìn thấy chưởng Tần Triệt đánh ra cũng là Võ Đạo linh khí. Sắc mặt Đông Đế cũng biến đổi dữ dội. Hiển nhiên việc Tần Triệt là Chân Linh cảnh đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Đông Đế.
“Ngươi cũng là Chân Linh cảnh?!”
Giọng điệu nói chuyện của Đông Đế cũng có chút thay đổi. Có thể thấy chuyện này đã gây ra đả kích lớn đến mức nào cho Đông Đế. Thế nhưng ngoài sự kinh sợ và chấn động, Tần Triệt còn nhìn thấy một tia cuồng nhiệt trong mắt Đông Đế. Tại sao lại có tia cuồng nhiệt như vậy, Tần Triệt không rõ lắm.
“Nếu ngươi cũng là Chân Linh cảnh, vậy ta cũng không cần nương tay nữa.” Đông Đế lùi ra một khoảng, rút ra Bá Vương đao của mình.
Nhìn thấy Đông Đế rút cả Bá Vương đao ra, Thượng Quan Linh liền biết Đông Đế thật sự định nghiêm túc.
“Đông Đế tiền bối, hy vọng ngươi suy nghĩ cẩn thận, ngươi dù sao năm đó cũng từng nhận ân huệ của Tần gia. Hiện tại lại đối xử với hậu nhân Tần gia như vậy, chẳng lẽ không sợ bị người trong thiên hạ cười chê sao?”
Đông Đế nghe lời Thượng Quan Linh, trực tiếp lạnh giọng nói: “Năm đó ta đem thiên hạ vốn dễ như trở bàn tay tặng cho Tần gia Thái Tổ. Sau khi Xương Đế chết, ta lại bảo vệ Tần gia mấy trăm năm nay. Ân tình gì cũng đều đã trả hết. Hiện tại là người Tần gia giết đệ tử thân truyền của ta, là bọn hắn ‘khinh người quá đáng’.”
Lời này quả là vô cùng vô sỉ. Năm đó Tần gia Thái Tổ chỉ còn cách một bước là thống nhất thiên hạ. Nào cần Đông Đế chắp tay nhường cho. Cho dù không có Đông Đế hỗ trợ, Tần gia Thái Tổ muốn đoạt lấy thiên hạ cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng. Việc Đông Đế làm chẳng qua chỉ là ‘dệt hoa trên gấm’ mà thôi. Còn về việc nói sau Xương Đế đã bảo vệ Tần gia, điều này lại càng là lời nói vô căn cứ. Đông Đế chưa từng công khai tuyên bố điều đó. Người luôn tuyên bố ra bên ngoài là Thượng Quan Linh.
Thượng Quan Linh cũng hiểu rõ, Đông Đế đây là quyết ‘một con đường đi đến đen’. Bất kể nàng nói gì cũng khó có khả năng thay đổi được chuyện này.
“Ngươi có nắm chắc không?” Thượng Quan Linh quay đầu nghiêm túc hỏi Tần Triệt.
“Không có nắm chắc thì sao?” Tần Triệt hỏi lại Thượng Quan Linh.
Thượng Quan Linh cắn răng nói: “Nếu như ngươi không có nắm chắc, ngươi hãy chạy đi, ta sẽ cản Đông Đế lại cho ngươi. Với thiên phú của ngươi, thêm vài chục năm nữa, chắc chắn có thể đuổi kịp Đông Đế. ‘Quân tử báo thù, mười năm không muộn’.”
Tần Triệt ngược lại không ngờ Thượng Quan Linh lại nói với ta những lời như vậy.
Tần Triệt bước tới một bước, nói: “Tiền bối ngươi nói không sai, dựa vào thiên phú của ta, quả thực thêm vài chục năm nữa là có thể đuổi kịp Đông Đế. Có điều, mười mấy năm đó, đã qua rồi.”
Thượng Quan Linh còn chưa hiểu Tần Triệt nói vậy là có ý gì, liền thấy Tần Triệt đã đi tới trước mặt Đông Đế, đồng thời rút ra Vạn Quân Nhẫn của mình. Mặc dù Tần Triệt cảm thấy, ta hẳn là có thể trực tiếp oanh sát Đông Đế mà không cần dùng binh khí. Nhưng để cho chắc chắn, Tần Triệt vẫn quyết định dùng binh khí.
Đông Đế nhìn Tần Triệt rút đao ra trước mặt mình: “Tần gia cuối cùng cũng xuất hiện một hậu nhân can đảm, lại dám rút đao với ta.”
Tần Triệt nhìn về phía Đông Đế, nói: “Nói trước mục đích ngươi khăng khăng muốn giết ta đi, ta không tin ngươi lại vì một tên đệ tử thân truyền mà làm lớn chuyện như vậy.”
Đông Đế không trả lời thẳng vào vấn đề của Tần Triệt, mà trực tiếp vận khí, nói: “Chỉ lý do này là đủ rồi.”
Đông Đế hiển nhiên còn có bí mật gì đó, nhưng có vẻ hắn không định nói ra ở đây. Nhưng điều này đối với Tần Triệt mà nói cũng không quan trọng. Đông Đế không muốn nói thì thôi, dù sao ta cũng có ‘sợ nhỏ mèo’. Đến lúc đó đem Đông Đế đút cho ‘sợ nhỏ mèo’ là được. Để ‘sợ nhỏ mèo’ đọc một chút ký ức của Đông Đế, tự nhiên sẽ biết hắn nghĩ gì.
Khi Đông Đế vận khí đến cực hạn, Bá Vương đao trong tay hắn cũng khẽ run lên. Mà xung quanh Bá Vương đao, không gian dường như cũng muốn vỡ vụn. Bá Vương đao dù sao cũng là vũ khí nặng vạn cân, lại thêm sự gia trì của Võ Đạo linh khí từ Đông Đế. Cho dù chưa xuất thủ, uy lực cũng đã vô cùng đáng sợ.
“Ngươi là vãn bối, ta để ngươi xuất đao trước.” Đông Đế nói với Tần Triệt.
Tần Triệt nghe Đông Đế nói, sắc mặt cổ quái hỏi: “Ngươi chắc chắn để ta xuất đao trước?”
Đông Đế không biết vì sao Tần Triệt có sắc mặt cổ quái như vậy, nhưng lời đã nói ra, Đông Đế vẫn sẽ giữ lời hứa. Hơn nữa, cho dù Tần Triệt là Chân Linh cảnh thì đã sao? Một Chân Linh cảnh trẻ tuổi như vậy, làm sao so được với hắn, người đã ở Chân Linh cảnh mấy trăm năm.
Thấy thái độ Đông Đế vô cùng kiên quyết, Tần Triệt cũng không khách khí với Đông Đế nữa.
Trực tiếp tung ra khởi thức của Bá Vương đao.
Nhìn thấy khởi thức của Tần Triệt, sắc mặt Đông Đế lại biến đổi: “Sao ngươi lại biết Bá Vương đao của ta?”
Tần Triệt nói: “Tất nhiên là do đệ tử thân truyền bảo bối của ngươi dạy cho ta.”
(Trong nhà có chút chuyện đột xuất, hai ngày nay cập nhật có thể sẽ không được tốt lắm, xin báo trước một tiếng, thật sự xin lỗi...)
Bạn cần đăng nhập để bình luận