Võ Đạo Thành Thánh: Từ Hoàng Gia Cấm Địa Bắt Đầu

Chương 181: di tích phân chia quy tắc, Càn Khôn tầng ba! 【 Vạn càng cầu đặt mua! 】 (4)

Chương 181: Quy tắc phân chia di tích, Càn Khôn tầng ba! 【Vạn chữ cầu đặt mua!】 (4)
Tần Triệt tiếp nhận địa đồ nhìn thoáng qua, cũng không nhận ra vị trí trên bản đồ.
Bất quá cái này cũng không sao, đến lúc đó để Hoàng Phủ Đồng mang theo những người khác, đi trước khảo sát một phen liền tốt.
“Bản đồ này ngươi tốt nhất chỉ có một phần này thôi.” Tần Triệt một bên đem địa đồ thu lại, vừa hờ hững nói với Hoàng Phủ Đồng.
Hoàng Phủ Đồng vốn đang thưởng thức Càn Khôn Thạch thuộc về mình, nghe lời của Tần Triệt, trực tiếp giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Tần Triệt.
“Ngươi yên tâm, ta Hoàng Phủ Đồng nhân phẩm vẫn có thể cam đoan, bản đồ này chỉ có một phần này. Ta cũng chưa từng nhắc đến với bất kỳ ngoại nhân nào, về sau cũng sẽ không nhắc đến với người khác.” Tần Triệt gật gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Hoàn thành giao dịch, Tần Triệt liền bắt đầu tiếp tục bế quan, đồng thời chuẩn bị tăng lên tu vi của mình.
Có được lượng lớn Càn Khôn Thạch về sau, Tần Triệt muốn tăng lên tu vi liền dễ dàng hơn nhiều.
Mặc dù thiếu khuyết các dược liệu phụ trợ khác, nhưng con đường tăng lên chủ yếu nhất của Càn Khôn cảnh chính là Càn Khôn Thạch.
Những dược liệu phụ trợ khác đó hoàn toàn là vì Càn Khôn Thạch khan hiếm, lo lắng Càn Khôn Thạch bị lãng phí.
Dùng những dược liệu phụ trợ đó cũng chỉ là vì ép khô chút tiềm năng cuối cùng bên trong Càn Khôn Thạch.
Tần Triệt hiện tại cũng không thiếu Càn Khôn Thạch, lãng phí một chút Tần Triệt cũng sẽ không đau lòng.
Ngồi ngay ngắn bên cạnh đống Càn Khôn Thạch, Hoàng Phủ Đồng nhìn thấy chỉ trong thoáng chốc, một khối Càn Khôn Thạch lớn bằng viên trong tay mình liền hóa thành bột phấn.
Trái tim Hoàng Phủ Đồng như rỉ máu, cảm thấy Tần Triệt thực sự quá phung phí của trời.
Cách sử dụng trực tiếp như vậy, hiệu suất sử dụng là thấp nhất.
Thế nhưng khi nhìn thấy Tần Triệt không chút do dự lại lấy một khối nữa ra, Hoàng Phủ Đồng liền trực tiếp tự kỷ.
Người ta có cả đống, mình thay Tần Triệt bận tâm làm gì chứ.
Tần Triệt bắt đầu tu luyện ngày qua ngày.
Trên Thiên Vân Sơn, bởi vì liên tục nửa tháng đều không thấy Âu Dương Lệ đâu, ngược lại đã dẫn tới một cuộc xáo động không nhỏ.
Bởi vì năm ngày nữa chính là thời điểm đệ tử Thiên Vân Sơn nhận lấy tài nguyên tu luyện.
Giống như mọi khi, vào lúc này Âu Dương Lệ cũng sẽ yêu cầu tất cả đệ tử tiến về nơi ở của hắn để báo cáo.
Một mặt là vì xác nhận số lượng đệ tử cùng tu vi của họ, mặt khác tự nhiên cũng là vì thể hiện sự tồn tại của hắn, vị đại đệ tử này.
Thế nhưng hôm nay tất cả mọi người đi tới nơi ở của Âu Dương Lệ, nhưng Âu Dương Lệ lại không có ở đó.
Mà đệ tử phụ trách gác cửa cho Âu Dương Lệ cũng nói rằng Âu Dương Lệ đã rời đi hơn nửa tháng, vẫn chưa từng quay lại.
Sau đó lại qua năm ngày, đến ngày cần phát tài nguyên tu luyện.
Đám người lần nữa đi đến nơi ở của Âu Dương Lệ, đệ tử gác cửa vẫn trả lời rằng Âu Dương Lệ chưa từng trở về.
Điều này khiến cho các đệ tử bên dưới có chút không thể an tâm.
Tất cả mọi người đều biết, tài nguyên của Thiên Vân Sơn đều do một mình Âu Dương Lệ nắm giữ.
Đây cũng là thủ đoạn Âu Dương Lệ dùng để quản lý những người này.
Từ khi Âu Dương Lệ nắm giữ đại quyền đến nay, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Hiện tại Âu Dương Lệ vậy mà đến thời điểm cần cấp phát tài nguyên cũng không xuất hiện.
Điều này khó tránh khỏi khiến người ta hoài nghi, phải chăng Âu Dương Lệ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Âu Dương Lệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn không sao, mấu chốt là nếu như Âu Dương Lệ làm mất hết tất cả tài nguyên của Thiên Vân Sơn.
Vậy thì chuyện này có thể trở nên nghiêm trọng.
Bọn hắn gia nhập Thiên Vân Sơn, trở thành đệ tử của Đao Khôi, một là vì thực sự muốn tăng lên tu vi và thực lực, hai là cũng hy vọng về mặt tài nguyên tu luyện, có thể giảm bớt một chút quá trình tìm kiếm.
Các vị đệ tử tại cổng nhà Âu Dương Lệ, bàn tới bàn lui, quyết định đợi thêm bảy ngày.
Nếu như sau bảy ngày Âu Dương Lệ vẫn chưa xuất hiện, bọn họ liền định cùng đi cầu kiến Đao Khôi Chúc Thiên Vân.
Đồng thời với lúc Thiên Vân Sơn xuất hiện sóng gió nhỏ này, bên phía Tần Triệt, trong tình huống tài nguyên vô cùng sung túc và phong phú, đã thuận lợi tăng tu vi của mình lên đến 80% tiến độ Càn Khôn tầng hai.
Dựa theo dự đoán của Tần Triệt, nhiều nhất là bảy tám ngày nữa, mình liền có thể chuẩn bị trùng kích Càn Khôn tầng ba.
Dù sao mấy ngày nay, Tần Triệt vẫn luôn dùng Thôn Thiên Ma Công để gia tốc tốc độ hấp thu Càn Khôn Thạch.
Thôn Thiên Ma Công cùng Ngũ Hành Hô Hấp Pháp phối hợp tuyệt vời như vậy, lại thêm lộ tuyến tu luyện hoàn mỹ của Tần Triệt từ trước đến nay.
Đơn giản chính là tổ hợp hoàn mỹ nhất để nhanh chóng đột phá.
Lại bảy ngày nữa trôi qua, tu vi của Tần Triệt, dựa theo kế hoạch bình thường đã tăng lên tới 99% tiến độ.
Không chút do dự dùng 160 điểm tiềm năng, Tần Triệt trực tiếp kéo tu vi lên Càn Khôn cảnh tầng ba.
Cảm nhận được chấn động năng lượng kịch liệt từ phía Tần Triệt, Hoàng Phủ Đồng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Đây quả thật là một đối thủ khiến người ta tuyệt vọng.” Bất quá việc Tần Triệt đột phá, đối với Hoàng Phủ Đồng mà nói cũng là một sự kích thích không nhỏ.
Hoàng Phủ Đồng cảm thấy sự tích lũy của mình trong khoảng thời gian này đã khiến cho mình cực kỳ, cực kỳ tiếp cận với Kim Thân tầng hai.
Nhiều nhất là một năm nữa, Hoàng Phủ Đồng xác định mình khẳng định có thể tăng lên tới Kim Thân tầng hai.
Như vậy khoảng cách giữa mình và Tần Triệt liền có thể tạm thời thu hẹp lại một chút.
Điều kiện tiên quyết là trong năm đó, Tần Triệt không được đột phá.
Nếu như Tần Triệt đột phá, vậy thì... vậy thì Hoàng Phủ Đồng cũng không có cách nào.
Đồng thời với việc Tần Triệt đột phá ở bên này, bên Thiên Vân Sơn kia cũng hoàn toàn hỗn loạn.
Lại qua bảy ngày nữa, Âu Dương Lệ vẫn không trở về.
Chuyện như vậy trước giờ chưa từng xảy ra.
Cho nên về cơ bản có thể kết luận, Âu Dương Lệ nhất định là đã xảy ra chuyện ở bên ngoài.
Các vị đệ tử sau khi thương nghị một phen, quyết định lên núi cầu kiến Chúc Thiên Vân.
Chuyện như vậy, chỉ có Chúc Thiên Vân mới có thể quyết định.
Cả đám đi đến đỉnh núi, tại nơi cách đỉnh núi chừng một dặm, các đệ tử đều quỳ xuống đất, cao giọng hô lớn cầu kiến Chúc Thiên Vân.
Chúc Thiên Vân nghe tiếng các đệ tử kêu gọi bên ngoài, mắt còn chưa mở đã hỏi: “Chuyện gì?” Một đệ tử lớn tuổi nhất, tu vi cao nhất trong số đó đã kể lại chuyện Âu Dương Lệ chậm chạp chưa về cho Chúc Thiên Vân nghe.
Chúc Thiên Vân vốn không chú ý đến chuyện của Âu Dương Lệ, không ngờ rằng Âu Dương Lệ sau khi ra ngoài lại mãi không trở về.
Với sự hiểu biết của Chúc Thiên Vân về Âu Dương Lệ, việc hắn mãi chưa quay về nhất định là đã xảy ra chuyện.
Bằng không, đối với việc Thiên Vân Sơn cấp phát tài nguyên cho đệ tử, Âu Dương Lệ nhất định sẽ không vắng mặt.
“Việc này ta đã biết, ta sẽ xử lý, các ngươi lui ra đi.” Giọng Chúc Thiên Vân bình tĩnh nói.
Nghe được Chúc Thiên Vân sẽ đích thân xử lý chuyện này, các đệ tử đều vô cùng an tâm.
Chúc Thiên Vân chính là Đao Khôi, Đao Khôi tự mình ra tay xử lý, trên giang hồ này không có chuyện gì là không giải quyết được.
“Đệ tử tuân mệnh!” Các đệ tử đáp ứng một tiếng, sau đó liền rối rít rời khỏi ngọn núi.
Sau khi các đệ tử rời đi, Chúc Thiên Vân hoàn thành một Đại Chu Thiên tu luyện, lúc này mới chậm rãi mở mắt.
“Mang theo Thiên Vân Đao đi mà vẫn trực tiếp bị thua, xem ra kẻ bắt chước ta kia đích thật là có chút bản lĩnh kiêu ngạo, người như vậy ngược lại đáng giá để ta tự mình đi gặp một lần.” Đối với việc Âu Dương Lệ thất bại, Chúc Thiên Vân kỳ thực không hề quan tâm.
Chúc Thiên Vân hiểu rõ con người Âu Dương Lệ, vả lại Chúc Thiên Vân cũng không cảm thấy mình nợ Âu Dương Lệ cái gì.
Cho dù quá khứ có giúp đỡ một chút, thì cái nhân tình này Chúc Thiên Vân cũng đã sớm trả sạch.
Cho nên Chúc Thiên Vân dự định đi, cũng không phải vì báo thù cho Âu Dương Lệ, mà phần nhiều là vì muốn gặp một lần vị đao khách có thể đánh bại Thiên Vân Đao của mình này.
*Hôm qua là mình tuổi trẻ phải trả giá đắt, một đồng nghiệp đi cầu hôn, nhờ ta làm thay ca. Nói nếu như không thành công, buổi tối bảy giờ liền có thể trở về. Nếu như thành công, chậm nhất là chín giờ tối trở về. Kết quả mãi cho đến khi tan ca hắn đều không trở về. Sau đó ta cẩn thận suy nghĩ một chút mới hiểu ra, cái tên này nếu như thành công, ban đêm mà có thể trở về mới là gặp quỷ. Bất quá cũng may hôm nay bắt hắn làm bù công việc cho ta, ta có nhiều thời gian hơn để gõ chữ. Đến trước một chương Vạn tự, ban đêm còn có cập nhật, nhưng có lẽ là sau 0 giờ, cố gắng tiếp tục Vạn tự nhé....* (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận