Võ Đạo Thành Thánh: Từ Hoàng Gia Cấm Địa Bắt Đầu

Chương 290: tìm kiếm Đại Chu người sau lưng! (1) (2)

Chương 290: Tìm kiếm kẻ đứng sau Đại Chu! (1) (2)
Mượn ngọn gió đông như Đại Chu thế này, không hảo hảo đạp mạnh lên ba đại hoàng triều này, vậy chẳng khác nào bọn hắn chịu thiệt.
Mặc dù có khả năng việc bọn hắn đạp mạnh lên như vậy cũng không thể thay đổi được gì.
Nhưng mà có thể xả giận, đồng thời có thể làm ba đại hoàng triều khó chịu một phen, cũng được.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, có thể ngăn cản được hoàng triều, cũng chỉ có hoàng triều.
Nếu không có hoàng triều cùng cấp bậc lên tiếng, Đại Chu có viết thêm bao nhiêu công báo thế này cũng đều hoàn toàn vô dụng.
Nhiều nhất Đại Chu cũng chỉ có thể nhận được một chút tiếng nói ủng hộ, nhưng muốn nói đến việc thay đổi cục diện như vậy, đó là tuyệt đối không có khả năng.
Tại thế giới như vậy, yếu chính là nguyên tội.
Ngươi yếu thì ngươi liền phải bị nô dịch, bị bắt nạt.
Muốn để cường giả thay ngươi lên tiếng, ngươi cũng cần phải trả một cái giá thật lớn mới được.
Bằng không mà nói, cường giả dựa vào cái gì thay ngươi lên tiếng chứ.
Hoặc là chính ngươi trở thành cường giả.
Ngoài ra, không còn cách nào khác.
Sự tình cũng đích thực phát triển như vậy.
Mặc dù Đại Chu nhận được sự ủng hộ lớn lao bằng lời nói, nhưng về cơ bản đây đều là hành vi của dân gian.
Phía quan phương chân chính lên tiếng thay Đại Chu lại không có một ai.
Đại Đạo Sơn.
Mấy ngày sau khi Phó Tổ rời đi, Tần Triệt cũng đã luyện chế xong tất cả đan dược trong tay.
Phía ngoài ồn ào hỗn loạn, Tần Triệt thật sự không hề quan tâm chút nào, cũng càng không thèm để ý.
Ý nghĩ của Tần Triệt là đơn giản nhất.
Thật sự gặp chuyện, nếu quả thật bản thân mình không giải quyết được, vậy trước tiên cứ trốn đi đã.
Chờ khi nào mình có thể đánh thắng, thì đánh lại là được.
Nếu như mãi mà không thể đánh thắng, thì cứ chờ đối phương chết là được.
Nếu như ngay từ đầu đã có thể giải quyết, vậy thì trực tiếp giải quyết là xong.
Ồn ào chính là thứ vô dụng nhất để giải quyết vấn đề.
Sau khi toàn bộ đan dược luyện chế xong xuôi, Tần Triệt cũng thông báo cho ba người Trương Xích Dương tới nhận lấy phần đan dược thuộc về bọn hắn.
Đồng thời Tần Triệt còn đưa cho Trương Xích Dương bọn hắn một tờ đơn dược liệu.
Tờ đơn dược liệu này là một danh sách các loại dược liệu mà Võ Hoàng có thể dùng.
Hiện tại có nguồn lao động thế này, Tần Triệt nhất định phải tận dụng thật tốt.
Võ Vương đi ra ngoài vẫn rất có sức cạnh tranh.
Bất kể là cạnh tranh với người khác hay là tự vệ, đều có thủ đoạn nhất định.
Để bọn hắn thay mình tìm kiếm những dược liệu này, không thể thích hợp hơn được nữa.
Sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện cần thiết, Tần Triệt lại bắt đầu bế quan tu luyện.
Đem số đan dược tích lũy được những ngày qua, dùng hết một lượt bằng Thôn Thiên Ma Công hấp thu sạch sẽ.
Theo Thôn Thiên Ma Công vận chuyển, hoàng khí trong cơ thể Tần Triệt cũng tăng trưởng từng chút một.
Đồng thời tiến độ tu luyện của Tần Triệt cũng bắt đầu chậm rãi tăng lên.
Chỉ bảy ngày sau đó, số đan dược cấp bậc Võ Vương trong cơ thể Tần Triệt liền bị tiêu hao sạch sẽ.
Số đan dược cấp bậc Võ Vương trong người Tần Triệt, nếu như đưa cho một Võ Vương khác, thì đủ cho một Võ Vương đó dùng tới mười năm, thậm chí hai mươi năm.
Phải biết rằng một viên đan dược cấp bậc Võ Vương, cho dù là Võ Vương cũng cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể tiêu hóa hết hoàn toàn.
Nhưng mà những viên đan dược cấp bậc Võ Vương này, lại chỉ giúp tu vi của Tần Triệt tăng lên 10% mà thôi.
Khiến tiến độ tu luyện của Tần Triệt từ 30% tăng lên đến 40%.
Với tiến độ như vậy, Tần Triệt thật ra vẫn hài lòng.
Chỉ là cách này thật sự quá tiêu tốn tài nguyên.
Nhiều đan dược cấp bậc Võ Vương như vậy, thế nhưng lại là toàn bộ tích lũy của ba vị Phỉ Vương, cộng thêm cái giá khổng lồ mà bọn hắn bỏ ra, dùng hơn năm năm thời gian mới thu thập đủ.
Kết quả lại chỉ đủ cho Tần Triệt tiêu hao trong bảy ngày.
Không có đan dược chống đỡ.
Tần Triệt cũng chỉ có thể tu luyện và tăng tiến bình thường.
Bất quá bởi vì Tần Triệt tu luyện Nát Thần Quyết, lại thêm đẳng cấp của Nát Thần Quyết cũng không thấp, cộng thêm võ mạch bên Đại Đạo Sơn này.
Cho nên tốc độ tu luyện bình thường của Tần Triệt cũng vẫn xem là được.
Ít nhất mỗi ngày Tần Triệt đều có thể cảm giác được, tu vi của mình đang nhích lên từng chút một về phía trước.
Mặc dù sự nhích lên từng chút này thật sự là rất nhỏ.
Nhưng đối với Tần Triệt mà nói, như vậy là đủ rồi.
Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc tu luyện cả ngày mà không hề có chút biến hóa nào.
Cứ như vậy lại trôi qua một tháng.
Âm lượng tiếng nói ủng hộ Đại Chu ở bên ngoài dần dần hạ thấp xuống.
Dù sao mỗi người đều có việc riêng của mình cần làm.
Không thể trông cậy vào việc lên tiếng ủng hộ Đại Chu để sống qua ngày.
Hơn nữa dù bọn hắn đồng tình với Đại Chu, nhưng bảo bọn hắn đi đối nghịch với hoàng triều, thì bọn hắn lại không có cái can đảm đó.
Tần Tư mặc dù đã nghĩ đến kết quả này, nhưng nhìn thấy âm lượng ủng hộ hạ thấp nhanh chóng như vậy trước mắt, Tần Tư cũng cau mày.
Đinh Dương là quan văn, đồng thời còn là người tự mình viết ra công báo, nhìn thấy văn chương của mình lại vô dụng như vậy, tự nhiên là người khổ sở nhất.
Đồng thời điều này cũng khiến Đinh Dương nảy sinh một cảm giác bất lực sâu sắc.
Tại một thế giới như vậy, loại quan văn thuần túy viết lách như Đinh Dương, thật sự không có quá nhiều đất dụng võ.
Cho dù văn chương viết có hay đẹp đến đâu thì lại có thể thế nào?
Sức mạnh của văn chương này, thua xa việc Đại Chu có thêm một vị Võ Vương.
Đừng nói là Võ Vương, cho dù chỉ là có thêm một vị cường giả Chân Thể cảnh, cũng đều có tác dụng hơn nhiều so với bài văn chương này của Đinh Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận