Võ Đạo Thành Thánh: Từ Hoàng Gia Cấm Địa Bắt Đầu
Chương 124: Hắc Nha thủ sát! 【6200 cầu đặt mua 】
Chương 124: Hắc Nha thủ sát! 【6200 cầu đặt mua】
Nếu như Yêu chỉ lén lút giết một vài người, thì trong giang hồ nhiều nhất cũng chỉ gây ra một chút gợn sóng.
Nhưng bây giờ lại là diệt môn trực tiếp.
Mặc dù bị diệt chỉ là một tông môn tam lưu.
Nhưng ý nghĩa đã khác rồi.
Hơn nữa lại là một con Yêu, trong một đêm, tiêu diệt cả một tông môn tam lưu.
Thực lực và năng lực như vậy, e rằng đã vượt qua hầu hết toàn bộ tông môn tam lưu trên giang hồ.
Những tông môn có thể sánh ngang về thực lực với tông môn nhị lưu, e rằng cũng không có quá nhiều.
Nếu xét theo thực lực mà nói, con Yêu ra tay này ít nhất cũng ngang ngửa cao thủ Thông Mạch cảnh tầng ba viên mãn.
Căn cứ tài liệu Hắc Nha cung cấp, thông qua máu của Võ Giả, Yêu có thể hoàn thành tiến hóa.
Trái tim của tất cả Võ Giả trong cả một tông môn tam lưu như vậy, e rằng đủ để nó thu được năng lượng tiến hóa cần thiết.
Thông Mạch cảnh tầng ba tiến thêm một bước nữa, đó chính là cao thủ Tiên Thiên!
Mục đích tồn tại thực sự của Thiên Bảng, chính là để xếp hạng cho tất cả cao thủ Thông Mạch cảnh trên giang hồ có tiềm lực tấn thăng Tiên Thiên.
Có thể thấy địa vị của cao thủ Tiên Thiên trong giang hồ cao đến mức nào.
Tiên Thiên cảnh ở giang hồ hiện nay, tuyệt đối là tồn tại ở cấp bậc trần nhà.
Là tồn tại thực sự đã Thoát Thai Hoán Cốt, thoát khỏi thân phận võ giả bình thường.
Đó là sự nhảy vọt trực tiếp về cấp độ sinh mệnh, hoàn toàn là hai khái niệm khác hẳn so với từ Tụ Khí cảnh bước vào Thông Mạch cảnh.
Một con Yêu sở hữu thực lực Tiên Thiên cảnh, đã có thể miểu sát chín thành chín võ giả trong giang hồ.
Về cơ bản, ngoại trừ những tông môn nhị lưu cực mạnh trở lên, những người còn lại có thể nói là ai nấy đều cảm thấy bất an.
Nhất định phải tìm ra tên Trúc Lâm Lão Ngũ kia!
Phải thừa dịp nó chưa hoàn thành đột phá, tìm ra nó và giết chết nó!
Điều này đã trở thành nhận thức chung của phần lớn người trên giang hồ.
Đặc biệt là nhận thức chung của mấy tông môn quanh khu vực Chu Quận.
Con Xà Yêu Trúc Lâm Lão Ngũ kia, chắc chắn sẽ không lẩn trốn quá xa.
Nó chắc chắn vẫn đang ẩn náu ngay tại khu vực phụ cận Chu Quận.
Nó ở gần Chu Quận, một khi nó hoàn thành việc nâng cao thực lực, người gặp nguy hiểm nhất chính là bọn họ.
Giết Võ Giả là có thể hoàn thành tiến hóa, biện pháp đơn giản như vậy, Trúc Lâm Lão Ngũ chắc chắn sẽ tiếp tục sử dụng.
Hoàng Trúc bang đã bị diệt, vậy kế tiếp chính là bọn họ.
Kết quả là mấy tông môn gần đó thương nghị với nhau, trực tiếp liên hợp thành lập một đội ngũ bắt yêu.
Bắt đầu lùng bắt con Xà Yêu này ở tất cả những nơi nó có thể ẩn thân quanh Chu Quận.
Bên Chu Quận đang hành động, nhân sĩ giang hồ ở các nơi khác cũng đã bắt đầu hành động.
Chu Quận cách bọn họ xa, nhưng bọn họ cũng không muốn nuôi hổ gây họa, đúng không.
Có ví dụ ở Chu Quận, đối với việc bắt yêu, bọn họ tự nhiên là vô cùng tận tâm tận lực.
Đối với Hắc Nha mà nói, chuyện này xem như một chuyện tốt.
Bởi vì hiện tại trên giang hồ, ngày càng có nhiều người bắt đầu nhắc đến Hắc Nha.
Tuy nói được nhắc đến không có nghĩa là được tôn trọng, không có nghĩa là được kính sợ.
Nhưng mà muốn người khác tôn trọng và kính sợ ngươi, trước tiên ngươi phải để người ta biết đến sự tồn tại của ngươi.
Nếu người ta còn không biết đến sự tồn tại của ngươi, thì sự tôn trọng và kính sợ đó tự nhiên lại càng không tồn tại.
Lệ Châu cũng đem chuyện này nói cho Tần Triệt, Tần Triệt dạy Lệ Châu một danh từ mới: Khai hỏa nổi tiếng!
Lệ Châu nghe Tần Triệt tổng kết, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó liền vỗ bàn tán dương.
“Không sai, chính là khai hỏa nổi tiếng!” “Gần đây đã bắt đầu có không ít người chủ động báo cáo manh mối liên quan đến Yêu cho Hắc Nha.” “Đây là khởi đầu cho sự tín nhiệm của họ đối với Hắc Nha.” Lệ Châu hưng phấn kể cho Tần Triệt nghe những chuyện xảy ra gần đây.
Tần Triệt gật gật đầu nói: “Thử thách tiếp theo chính là bản lĩnh thật sự của Hắc Nha.
Nếu Hắc Nha thật sự thành công giết được một hai con Yêu, thì người bằng lòng tin tưởng vào thực lực của Hắc Nha sẽ càng nhiều hơn.” Lệ Châu thu lại vẻ hưng phấn, nghiêm mặt gật đầu: “Nói không sai. Cho nên hành động bắt yêu lần đầu tiên sắp tới của Hắc Nha, nhất định phải mở màn thắng lợi mới được.” “Trước đó mặc dù chúng ta cũng đã thành công giết ba con Yêu, nhưng đó đều là công lao của ngươi.” “Người giang hồ lại càng cảm thấy, đó đều là kết quả mà Triều đình dùng mạng người đổi lấy.” “Cũng không có ai tính công lao này lên đầu chúng ta, cho nên trận chiến sắp tới, chúng ta nhất định phải chiến thắng.” Tần Triệt đặt đũa xuống, nhìn về phía Lệ Châu nói: “Ngươi có ý tưởng gì?” Lệ Châu cũng buông đũa trong tay xuống, nói: “Ta dự định lần ra tay đầu tiên này, sẽ trực tiếp xuất động toàn bộ lực lượng.
Ta và Sử Sở, mỗi người dẫn đầu Thiên Địa hai bộ, toàn lực xuất kích, được ăn cả ngã về không.” Tần Triệt trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Có thể làm như vậy. Dù sao trận chiến đầu tiên này của Hắc Nha nhất định phải thắng, nếu không một khi thua, về sau sẽ càng thêm khó khăn.
Thay vì cuối cùng gặp khó khăn phải giải tán, không bằng bây giờ được ăn cả ngã về không.” Ban đầu Lệ Châu nghe Tần Triệt đồng ý với ý tưởng của mình, còn định vui mừng một chút.
Nhưng khi nghe Tần Triệt nói Hắc Nha có thể sẽ giải tán, vẻ mặt nàng lập tức sa sầm đi mấy phần.
“Ngươi không thể nói lời nào tốt lành hơn được sao? Hắc Nha sao lại có thể gặp khó khăn đến mức phải giải tán chứ?” Tần Triệt nhận lấy chén trà Lục Nga đưa tới, uống một ngụm trà ấm vừa đủ: “Ta nói chính là sự thật, mà lời thật thì thường không dễ nghe.” Tần Triệt là người như thế nào, qua thời gian tiếp xúc này, Lệ Châu cũng đã sớm hiểu rõ.
Lệ Châu cũng lười giải thích những điều này với Tần Triệt.
Huống chi lời Tần Triệt nói cũng đúng là sự thật.
Nếu trận chiến đầu tiên này thất bại, vậy tình cảnh tiếp theo của Hắc Nha sẽ càng thêm gian nan.
Đến lúc đó dù có Triều đình chống lưng, e rằng người trong Hắc Nha cũng sẽ lần lượt rời đi.
Đã không còn người, Hắc Nha không giải tán thì là gì nữa.
Lại trò chuyện thêm một lúc với Tần Triệt, Lệ Châu lại bị đả kích một phen, liền không muốn nói chuyện tiếp nữa.......
Nửa tháng sau.
Hắc Nha cuối cùng cũng có được tung tích xác thực của một con Yêu.
Nơi này là ở Thượng Đường Quận, cách Càn Kinh khoảng năm trăm dặm.
Tin tức trải qua xác minh liên tục, chứng thực đối phương đúng là một con Yêu, về phần là loại Yêu gì thì tạm thời chưa biết.
Ngay khi nhận được tin tức này, Sử Sở liền định lập tức hành động một mình.
Nhưng đã bị Lệ Châu ngăn lại.
Lệ Châu kiên quyết yêu cầu phải dẫn theo tất cả mọi người của Thiên Địa hai bộ cùng hành động.
Sử Sở thì lại cực lực phản đối chuyện này.
Sử Sở cũng không phải muốn tranh công, chỉ là hắn cảm thấy nếu quá đông người, mục tiêu sẽ lớn và dễ bị lộ.
Đến lúc đó nếu kinh động con Yêu kia, để nó chạy mất, thì Yêu Đan của Sử Sở coi như cũng chạy theo.
“Đây là trận đầu của Hắc Nha chúng ta, trận đầu phải thắng.” Thái độ của Lệ Châu vẫn vô cùng kiên quyết.
“Chỉ mình ta đi, cũng có thể mang về trận thắng đầu tiên cho Hắc Nha.” Sử Sở nói với vẻ không mấy bận tâm.
Lệ Châu hỏi ngược lại: “Nếu như ngươi không thắng thì sao?” Thái độ của Sử Sở vẫn là vẻ chẳng hề để ý: “Nếu như ta không thắng, thì ta chắc chắn đã chết. Ta đã chết rồi, còn chưa đủ cho ngươi một lời giải thích sao?” Giọng Lệ Châu đanh lại một chút: “Ngươi chết cũng chỉ là một mình ngươi chết mà thôi.
Nhưng ngươi có nghĩ tới, nếu lần này thất bại, Hắc Nha sẽ đi về đâu không?” Sử Sở: Ta...... Sử Sở “ta” nửa ngày, cũng không nói thêm được chữ nào.
Sử Sở cũng không phải loại nhân sĩ giang hồ xa lánh triều đình.
Sử Sở đã từng tiếp xúc gần gũi với người của triều đình.
Do đó, sự hiểu biết của Sử Sở về một tổ chức như Hắc Nha vẫn sâu sắc hơn những người khác.
Hắn vô cùng rõ ràng kết cục nếu như trận đầu thất bại.
Thấy Sử Sở im lặng, thái độ của Lệ Châu cũng dịu đi một chút: “Sử Tổng bộ, ta có thể hứa với ngươi.
Lần giết Yêu này, bất kể là công lao của ai, Yêu Đan chắc chắn sẽ có một viên cho ngươi.” Lệ Châu đã nói đến nước này, Sử Sở còn có thể nói gì nữa, chỉ đành đồng ý cùng hành động.
Sau khi thống nhất được tư tưởng hành động.
Sử Sở và Lệ Châu, cùng dẫn theo Thiên Địa hai bộ, cưỡi ngựa thẳng tiến về phía Thượng Đường Quận.
Tám mươi hai con khoái mã, xuất phát từ Đạo Sơn Thành, một đường phi thẳng về hướng Thượng Đường Quận.
Ưu thế lớn nhất của Hắc Nha chính là ở chỗ, Hắc Nha có thể điều động tài nguyên của Triều đình.
Ví dụ như dịch trạm của Triều đình, Hắc Nha có thể tùy ý sử dụng.
Cho nên khi Lệ Châu bọn họ xuất hành, cũng không cần chuẩn bị ngựa dự phòng.
Chỉ cần đến dịch trạm là có thể tiến hành đổi ngựa.
Trên đường đi, người không nghỉ, chỉ đổi ngựa.
Chỉ dùng thời gian một ngày, Lệ Châu và nhóm người đã đến được Thượng Đường Quận.
Tất cả mọi người buộc ngựa trong rừng cây ngoài thành.
Sau đó, cả nhóm lợi dụng màn đêm, tiềm hành vào trong Thượng Đường Quận.
Tìm được người của Huyền Bộ bên trong Thượng Đường Quận.
Sau khi xác nhận địa điểm, cả nhóm trực tiếp kéo đến vây con Yêu đang ẩn náu kia vào trong sân.
Không chút do dự, một loạt hỏa tiễn được bắn qua, căn phòng lập tức bốc cháy.
Người trong phòng lập tức vọt ra ngoài.
Lệ Châu và Sử Sở, thấy đúng thời cơ, một trái một phải cùng lao tới tấn công.
“Vụt!” Hồ Điệp Song đao trong tay Lệ Châu, đâm thẳng tới mắt người vừa lao ra.
Sử Sở thì định chém ngang lưng người đó.
Kẻ lao ra, quả thực không ngờ bên ngoài lại là tình huống như vậy.
Đối phương vừa xuất hiện còn chưa kịp chào hỏi đã tung sát chiêu.
“Keng!” Song đao trong tay Lệ Châu đâm trúng mí mắt kẻ đó.
Mí mắt đó tựa như được đúc bằng sắt thép, vậy mà lại chặn được cú đâm thẳng của Lệ Châu.
Đòn tấn công của Sử Sở, cũng bị lớp da cứng như sắt thép của đối phương chặn lại.
Lớp da cứng rắn như vậy, ngay cả Tông Sư khổ luyện công phu cũng không thể có được.
Cho nên kẻ này chắc chắn là Yêu!
Tình huống này, Lệ Châu và Sử Sở cũng đã liệu trước.
Về những thiên phú khác nhau mà Yêu có thể sở hữu, Sử Sở và Lệ Châu đều đã bàn bạc qua.
Ví dụ như lớp da cứng như sắt này, bọn họ cũng đã thảo luận qua.
Đối mặt với tình huống như vậy, hai người cũng đã bàn bạc phương án đối phó.
“Ầm!” Lệ Châu và Sử Sở hai người, đồng thời xuất chưởng!
Hai người ra tay nhanh như tia chớp.
Kẻ đang lao ra giữa không trung, căn bản không kịp phản ứng, đã trúng đòn tấn công của hai người.
Con Yêu giữa không trung vẫn rất tự tin vào lực phòng ngự của mình.
Mặc dù không tránh được, nhưng nó không hề tin rằng Lệ Châu và Sử Sở có thể phá vỡ phòng ngự của mình.
Nhưng Lệ Châu và Sử Sở hai người, cũng không hề có ý định phá vỡ lớp phòng ngự đó.
Hai người chỉ muốn đánh Chân khí của mình vào bên trong mà thôi.
Chân khí của Lệ Châu và Sử Sở, một cái thuộc tính Thủy, một cái thuộc tính Hỏa, vừa hay tương khắc.
Có thể tưởng tượng, hai loại Chân khí này nếu va chạm trong cơ thể một con Yêu, sẽ tạo ra hiệu quả như thế nào.
“Ầm!” “Ầm!” Bên trong cơ thể con Yêu giữa không trung phát ra tiếng nổ vang rền.
Chỉ là tiếng nổ này xảy ra bên trong cơ thể Yêu, lại bị lớp da cứng như sắt ngăn cách.
Cho nên nghe vào, âm thanh này vô cùng trầm đục.
Giống như ném một quả pháo vào trong một cái vạc nước không thể lay chuyển vậy.
Ném pháo vào trong vạc nước, kết cục có xác suất lớn nhất chính là nổ tung.
Con Yêu này cũng tương tự.
Dưới sự tác động của lực nổ mạnh mẽ.
Thân thể nó trực tiếp bị nổ tung một lỗ hổng lớn.
Khi lỗ hổng này xuất hiện, con Yêu giữa không trung đau đớn dữ dội.
Quần áo trên người nó lập tức bị xé toạc, đồng thời nó cũng hiện ra chân thân của mình.
Đây là một con cự tích (thằn lằn khổng lồ) thân dài hơn năm mét.
Mà lỗ hổng vừa rồi nằm ngay trên bụng nó.
Chỉ là lỗ hổng đó giờ phút này đang nhanh chóng khép lại, xem chừng chỉ trong chốc lát là có thể hoàn toàn liền lại.
Nhưng làm sao các cao thủ của Thiên Địa hai bộ có thể để nó khép lại, nhìn thấy vết thương máu chảy đầm đìa này.
Bọn họ như bầy sói thấy máu tanh, trực tiếp ùa lên.
Từng người dùng hết toàn lực muốn xông lên chém một đao, tiếp tục khoét rộng vết thương này, tiếp tục gây ra thương tích nghiêm trọng hơn cho con cự tích.
Ngoài việc muốn làm trọng thương con cự tích, họ cũng nghĩ đến phần tiền thưởng mà mình có thể nhận được.
Chỉ cần chém được một đao, xé xuống được một miếng thịt, bất kể vết thương lớn nhỏ thế nào, tiền thưởng đều sẽ tăng gấp bội.
Con cự tích rõ ràng không ngờ người của Thiên Địa hai bộ lại điên cuồng đến vậy.
Cái đuôi chắc khỏe của nó quất ngang ra trong cơn đau đớn.
Một người trong Thiên Bộ né tránh không kịp, trực tiếp bị đánh gãy ngang lưng, hiển nhiên là không sống nổi.
Nhìn thấy thực lực của cự tích, sắc mặt Sử Sở cũng hơi thay đổi.
Sử Sở cũng chưa từng thực sự đối mặt với Yêu.
Đối với thực lực của Yêu, Sử Sở quả thực đã có chút đánh giá thấp.
Ví dụ như thực lực của con cự tích trước mắt này, cũng có phần vượt quá dự đoán của Sử Sở.
Sử Sở không ngờ rằng, con cự tích này dưới tình trạng trọng thương như vậy mà vẫn có thể bộc phát ra chiến lực đến thế.
Nếu thật sự chỉ có một mình hắn tới, kết quả tốt nhất e rằng cũng chỉ là để con cự tích này trốn thoát thành công.
Sử Sở quay người, đi tới chỗ miệng vết thương của con cự tích.
Chiếc quạt lông trong tay Sử Sở đột nhiên cuốn một cái, lập tức một luồng khí xoáy hình xoắn ốc liền trực tiếp lao vào trong cơ thể cự tích.
Luồng khí xoáy này, giống như một chiếc máy xay thịt đang quay vậy.
Trực tiếp nghiền nát một mảng lớn huyết nhục bên trong cơ thể cự tích.
Con cự tích đau đớn, lại lần nữa dùng đuôi quật ngang.
Nhưng Lệ Châu đã thành công ngăn cản được cái đuôi đang vung vẩy đó.
Sử Sở liếc nhìn Lệ Châu, chiếc quạt lông trong tay liên tiếp phát động tấn công.
Liên tiếp phát động bảy tám đợt tấn công.
Huyết nhục bên trong cơ thể con cự tích kia đã hoàn toàn nát bét.
Cùng lúc đó, những người khác của Thiên Địa hai bộ cũng không hề nhàn rỗi.
Mỗi người đều dùng vũ khí trong tay mình, phối hợp với hành động của Sử Sở.
Cuối cùng sau nửa canh giờ, con cự tích không còn động đậy.
Toàn bộ huyết nhục bên trong cơ thể nó đều đã bị nghiền nát thành thịt băm.
Hồi sinh ư, chắc chắn là không có cách nào sống lại rồi.
Sử Sở tìm thấy Yêu tinh từ trong cơ thể cự tích.
Một viên Yêu tinh hình thoi trong suốt.
Lệ Châu đã từng thấy Yêu tinh của Hổ Vương ở chỗ Tần Triệt.
Giờ nhìn Yêu tinh của cự tích cũng không thấy kỳ lạ nữa.
Với lại, Yêu tinh trong cơ thể cự tích quả thực không có vẻ thần dị như của Hổ Vương.
Người của Thiên Địa hai bộ đem dầu hỏa đã chuẩn bị sẵn, tưới đẫm cả trong lẫn ngoài lên thân cự tích.
Tiếp đó châm một mồi lửa, liền đốt cháy toàn bộ con cự tích từ trong ra ngoài.
Dưới ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, lớp da cứng như sắt của cự tích cũng bắt đầu bị đốt đến đỏ rực, cuối cùng vặn vẹo tan chảy.
Nhìn con cự tích dần dần biến mất, Sử Sở cũng đưa Yêu tinh trong tay cho Lệ Châu: “Cho ngươi.” Lệ Châu cũng không khách khí với Sử Sở, dù sao Yêu tinh đó để trong tay Sử Sở cũng không thể biến thành Yêu Đan được.
“Sau khi luyện chế thành công Yêu Đan, ta sẽ đưa cho ngươi một viên.” Lệ Châu cất Yêu tinh đi, nói với Sử Sở.
Sử Sở gật gật đầu, sau đó lại quay đầu nhìn thoáng qua con cự tích đã bị đốt nửa canh giờ mà vẫn chưa cháy rụi hoàn toàn, nói: “Cách làm của ngươi là đúng. Nếu như ta một mình tùy tiện tới đây, kết quả tốt nhất, e rằng cũng chỉ là con cự tích này chạy thoát.” Nói xong câu này, Sử Sở cũng không khỏi thầm tính toán trong lòng, Tần Triệt rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Tám mươi hai người bọn họ, hai người Thông Mạch cảnh tầng hai.
Dùng gần một canh giờ mới giải quyết được con cự tích này.
Tần Triệt ngày đó đã làm thế nào mà có thể nhẹ nhàng giải quyết con Lang Yêu kia ngay tại hậu cung và trên đại điện?
Lại làm thế nào để giải quyết con Hổ Yêu cao cấp hơn Lang Yêu rất nhiều?
Trước đó Sử Sở còn cảm thấy, mình dù không bằng Tần Triệt nhưng chênh lệch này chắc cũng có giới hạn.
Hiện tại xem ra, là mình đã quá ngây thơ.
Chênh lệch giữa mình và Tần Triệt, căn bản là một trời một vực.
Vấn đề tương tự, không chỉ Sử Sở đang nghĩ, mà Lệ Châu cũng đang suy nghĩ.
Sau khi tự mình đối phó một con Yêu, Lệ Châu mới cảm nhận được chênh lệch giữa mình và Tần Triệt.
Khác với Sử Sở, Sử Sở chỉ đơn thuần cảm thán thực lực mạnh mẽ của Tần Triệt.
Lệ Châu sau khi cảm thán, còn cảm thấy vô cùng an tâm.
Tần Triệt càng mạnh, càng chứng tỏ địa vị của Hắc Nha càng vững chắc.
Lại qua nửa canh giờ nữa, sau khi cự tích hoàn toàn biến thành tro tàn.
Người của Hắc Nha mới chuẩn bị rời đi.
Động tĩnh lớn như vậy, cũng sớm đã kinh động đến Quận trưởng Thượng Đường Quận.
Đồng thời còn có các nhân sĩ giang hồ từ khắp nơi chạy tới.
“Hắc Nha phá án.” Đối phó với những người quan phủ này, tự nhiên là do Lệ Châu ra mặt.
Sau khi Lệ Châu đưa lệnh bài Hắc Nha cho Quận trưởng.
Quận trưởng xem xong, vội vàng hai tay trả lại.
Quận trưởng dù chưa từng nghe nói về Hắc Nha, nhưng con kim long năm móng tượng trưng cho Hoàng thất trên lệnh bài Hắc Nha thì hắn vẫn nhận ra.
“Không biết đại nhân cần hạ quan phối hợp làm gì?” Quận trưởng cung kính nói.
Lệ Châu nói: “Nơi này không có việc của ngươi, ngươi có thể đi được rồi.” Quận trưởng mặc dù không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời Lệ Châu, dẫn toàn bộ người của quan phủ rời đi.
Người của quan phủ đi rồi, nhưng những người xem náo nhiệt lại không đi.
Lệ Châu đã nhìn ra, trong số này có không ít nhân sĩ giang hồ trà trộn vào.
Lệ Châu cũng không úp mở, trực tiếp cao giọng nói: “Yêu rắn mối đã đền tội, các vị bằng hữu thuộc các bang phái giang hồ ở Thượng Đường Quận có thể tiếp tục an tâm sống yên phận ở đây.
Chỉ cần chư vị không làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, gây rối trật tự giang hồ, mưu phản phạm thượng, Hắc Nha tuyệt đối sẽ không tìm đến các vị.
Nếu các vị có chuyện bất bình, cần Hắc Nha chủ trì công đạo, cũng có thể đến Hắc Nha tìm ta.” Nói xong, Lệ Châu cũng không nhận được hồi đáp nào.
Điều này cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu của Lệ Châu.
Có thể nhận được hồi đáp mới là chuyện lạ.
“Rút lui!” Lệ Châu ra lệnh một tiếng, tất cả người của Hắc Nha đều đi theo Lệ Châu và Sử Sở, cùng nhau rời khỏi Thượng Đường Quận.
Nhìn bộ chế phục hoa mỹ trên người các bộ khoái Hắc Nha và vũ khí tinh xảo trong tay họ, vẫn có một số người trong giang hồ cảm thấy hâm mộ.
Trong giang hồ này, không phải người nào cũng có chỗ dựa, có môn phái.
Việc thu thập tài nguyên đối với họ mà nói sẽ rất khó khăn.
Họ đương nhiên có thể lựa chọn gia nhập vào một số tông môn.
Nhưng việc gia nhập đâu có dễ dàng như vậy.
Hắc Nha mới thành lập, cần nhân lực, ngược lại sẽ dễ dàng hơn một chút.
Hơn nữa đãi ngộ của Hắc Nha, trông có vẻ thật sự không tệ.
Đây cũng chính là mục đích của Lệ Châu.
Bộ khoái Hắc Nha chấp hành nhiệm vụ chắc chắn sẽ có người chết, nếu có người chết thì nhất định phải có người bổ sung vào.
Chỉ có sự lưu chuyển tốt như vậy, Hắc Nha mới có thể đảm bảo đủ quân số tại vị.
Lệ Châu và nhóm người đã rời đi.
Nhưng thanh danh của Hắc Nha lại thực sự vang dội.
Hắc Nha một đêm diệt Yêu rắn mối!
Đây là con Yêu đầu tiên thực sự bị tiêu diệt trên giang hồ kể từ khi Hắc Nha ban bố lệnh trừ yêu.
Hơn nữa, con Yêu này lại là do chính Hắc Nha ra tay tiêu diệt.
Ý nghĩa này tự nhiên là phi phàm.
Đồng thời, thực lực của Hắc Nha cũng càng được người ta công nhận hơn.
Hoàng Trúc bang, một môn phái tam lưu, cũng bị diệt môn trong một đêm.
Hắc Nha vừa mới thành lập, đã trực tiếp diệt được một con Yêu.
Cao thấp đã rõ!
Mặc dù nói như vậy có lẽ không thỏa đáng, nhưng Hắc Nha vừa mới thành lập, quả thực đã sở hữu thực lực của một môn phái tam lưu.
Nhờ trận chiến này, Hắc Nha xem như đã mở ra được cục diện trên giang hồ.
Hoàng hôn ngày thứ hai, Lệ Châu mang theo Yêu tinh, hưng phấn tìm đến Tần Triệt.
Kể lại chuyện giết Yêu cho Tần Triệt nghe một lượt.
Có thể thấy, lần đầu tiên giết được Yêu khiến Lệ Châu quả thực vô cùng hưng phấn.
Tần Triệt kiên nhẫn nghe Lệ Châu kể xong toàn bộ quá trình giết Yêu.
Lệ Châu mới từ bộ ngực đầy đặn của mình lấy Yêu tinh ra.
Nếu không phải vị trí Lệ Châu cất Yêu tinh, Tần Triệt đã sớm giật lấy Yêu tinh rồi đuổi Lệ Châu ra ngoài.
Chỉ là giết Yêu thôi mà.
Cũng không phải chưa từng giết qua.
Yêu Vương, Tần Triệt còn từng giết rồi.
Nhận lấy Yêu tinh, quan sát một lát, Tần Triệt xác định Yêu tinh đó cùng đẳng cấp với Yêu tinh của con Lang Yêu đực kia.
Cầm Yêu tinh trong tay, Tần Triệt còn có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể của Lệ Châu tỏa ra từ nó.
Tần Triệt nhìn Lệ Châu một cái, nói: “Ngươi để Yêu tinh trong ngực, không sợ bị Yêu tinh kích thích mà biến dị sao?” Lệ Châu nghe Tần Triệt nói vậy, theo bản năng liền cúi đầu, kéo cổ áo mình ra kiểm tra một hồi.
Thấy không có bất kỳ biến dị nào, Lệ Châu lúc này mới yên tâm lại.
Tần Triệt thật không ngờ Lệ Châu lại tự nhiên với mình đến mức này.
“Tiếp xúc Yêu tinh thời gian dài thật sự sẽ khiến ta biến dị sao?” Lệ Châu vẫn không yên tâm hỏi lại Tần Triệt.
Tần Triệt gật đầu nói: “Tiếp xúc Yêu tinh thời gian dài, quả thực sẽ khiến thân thể và tinh thần sinh ra những biến đổi nhất định.” Tần Triệt nói đây là sự thật.
“Vậy làm sao mới có thể tránh được?” Lệ Châu khẩn trương hỏi.
Tần Triệt nhớ lại phương pháp xử lý ghi trong cổ tịch, nói với Lệ Châu: “Dùng ngọc hoặc vàng làm vật chứa để đựng là được.” Nghe có cách giải quyết, Lệ Châu cũng yên tâm hẳn, tiếp đó nàng cầm một cái chén trà lên ướm thử trước ngực: “Lát nữa về ta sẽ cho người dùng hoàng kim chế tạo một cái bình nhỏ cỡ này, sau này ta sẽ treo trước ngực, chuyên dùng để chứa Yêu tinh.” Tần Triệt cảm thấy mình dọa Lệ Châu cũng vô ích.
Đồng thời cũng phải thừa nhận, Lệ Châu thật sự là người rộng rãi.
Đêm đó Lệ Châu cũng không rời khỏi Đại Đạo Sơn, chủ yếu là vì nàng muốn xem Tần Triệt luyện đan vào ngày hôm sau.
Nàng trước giờ không biết Tần Triệt biết luyện đan, càng chưa từng xem Tần Triệt luyện đan, lại còn là luyện Yêu Đan, cho nên nàng tự nhiên muốn chứng kiến một phen.
Lệ Châu không đi, Tần Triệt cũng đành chịu, với lại việc luyện đan cũng chẳng có gì không thể để người khác xem.
Ngày thứ hai, Tần Triệt dẫn Lệ Châu lên đỉnh núi.
Tần Triệt trực tiếp bắt đầu luyện chế Yêu Đan.
Nhìn động tác của Tần Triệt như nước chảy mây trôi, lại nghĩ đến bộ dạng của những Đan sư được gọi là Luyện đan Tông sư của Hoàng Bộ khi luyện đan.
Những Đan sư của Hoàng Bộ kia thật sự cho người ta cảm giác như đang tập tễnh bắt chước.
Xem Tần Triệt luyện đan mới thực sự là một loại hưởng thụ.
Sau một hồi luyện đan tựa như nghệ thuật, mười viên Yêu Đan đã thành hình.
Tần Triệt lấy ra một viên, đưa cho Lệ Châu nói: “Viên này là cho Sử Sở.” Lệ Châu nhìn chín viên trong tay Tần Triệt, rồi lại nhìn một viên trong tay mình, lập tức thấy hoang mang.
Nếu như Yêu chỉ lén lút giết một vài người, thì trong giang hồ nhiều nhất cũng chỉ gây ra một chút gợn sóng.
Nhưng bây giờ lại là diệt môn trực tiếp.
Mặc dù bị diệt chỉ là một tông môn tam lưu.
Nhưng ý nghĩa đã khác rồi.
Hơn nữa lại là một con Yêu, trong một đêm, tiêu diệt cả một tông môn tam lưu.
Thực lực và năng lực như vậy, e rằng đã vượt qua hầu hết toàn bộ tông môn tam lưu trên giang hồ.
Những tông môn có thể sánh ngang về thực lực với tông môn nhị lưu, e rằng cũng không có quá nhiều.
Nếu xét theo thực lực mà nói, con Yêu ra tay này ít nhất cũng ngang ngửa cao thủ Thông Mạch cảnh tầng ba viên mãn.
Căn cứ tài liệu Hắc Nha cung cấp, thông qua máu của Võ Giả, Yêu có thể hoàn thành tiến hóa.
Trái tim của tất cả Võ Giả trong cả một tông môn tam lưu như vậy, e rằng đủ để nó thu được năng lượng tiến hóa cần thiết.
Thông Mạch cảnh tầng ba tiến thêm một bước nữa, đó chính là cao thủ Tiên Thiên!
Mục đích tồn tại thực sự của Thiên Bảng, chính là để xếp hạng cho tất cả cao thủ Thông Mạch cảnh trên giang hồ có tiềm lực tấn thăng Tiên Thiên.
Có thể thấy địa vị của cao thủ Tiên Thiên trong giang hồ cao đến mức nào.
Tiên Thiên cảnh ở giang hồ hiện nay, tuyệt đối là tồn tại ở cấp bậc trần nhà.
Là tồn tại thực sự đã Thoát Thai Hoán Cốt, thoát khỏi thân phận võ giả bình thường.
Đó là sự nhảy vọt trực tiếp về cấp độ sinh mệnh, hoàn toàn là hai khái niệm khác hẳn so với từ Tụ Khí cảnh bước vào Thông Mạch cảnh.
Một con Yêu sở hữu thực lực Tiên Thiên cảnh, đã có thể miểu sát chín thành chín võ giả trong giang hồ.
Về cơ bản, ngoại trừ những tông môn nhị lưu cực mạnh trở lên, những người còn lại có thể nói là ai nấy đều cảm thấy bất an.
Nhất định phải tìm ra tên Trúc Lâm Lão Ngũ kia!
Phải thừa dịp nó chưa hoàn thành đột phá, tìm ra nó và giết chết nó!
Điều này đã trở thành nhận thức chung của phần lớn người trên giang hồ.
Đặc biệt là nhận thức chung của mấy tông môn quanh khu vực Chu Quận.
Con Xà Yêu Trúc Lâm Lão Ngũ kia, chắc chắn sẽ không lẩn trốn quá xa.
Nó chắc chắn vẫn đang ẩn náu ngay tại khu vực phụ cận Chu Quận.
Nó ở gần Chu Quận, một khi nó hoàn thành việc nâng cao thực lực, người gặp nguy hiểm nhất chính là bọn họ.
Giết Võ Giả là có thể hoàn thành tiến hóa, biện pháp đơn giản như vậy, Trúc Lâm Lão Ngũ chắc chắn sẽ tiếp tục sử dụng.
Hoàng Trúc bang đã bị diệt, vậy kế tiếp chính là bọn họ.
Kết quả là mấy tông môn gần đó thương nghị với nhau, trực tiếp liên hợp thành lập một đội ngũ bắt yêu.
Bắt đầu lùng bắt con Xà Yêu này ở tất cả những nơi nó có thể ẩn thân quanh Chu Quận.
Bên Chu Quận đang hành động, nhân sĩ giang hồ ở các nơi khác cũng đã bắt đầu hành động.
Chu Quận cách bọn họ xa, nhưng bọn họ cũng không muốn nuôi hổ gây họa, đúng không.
Có ví dụ ở Chu Quận, đối với việc bắt yêu, bọn họ tự nhiên là vô cùng tận tâm tận lực.
Đối với Hắc Nha mà nói, chuyện này xem như một chuyện tốt.
Bởi vì hiện tại trên giang hồ, ngày càng có nhiều người bắt đầu nhắc đến Hắc Nha.
Tuy nói được nhắc đến không có nghĩa là được tôn trọng, không có nghĩa là được kính sợ.
Nhưng mà muốn người khác tôn trọng và kính sợ ngươi, trước tiên ngươi phải để người ta biết đến sự tồn tại của ngươi.
Nếu người ta còn không biết đến sự tồn tại của ngươi, thì sự tôn trọng và kính sợ đó tự nhiên lại càng không tồn tại.
Lệ Châu cũng đem chuyện này nói cho Tần Triệt, Tần Triệt dạy Lệ Châu một danh từ mới: Khai hỏa nổi tiếng!
Lệ Châu nghe Tần Triệt tổng kết, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó liền vỗ bàn tán dương.
“Không sai, chính là khai hỏa nổi tiếng!” “Gần đây đã bắt đầu có không ít người chủ động báo cáo manh mối liên quan đến Yêu cho Hắc Nha.” “Đây là khởi đầu cho sự tín nhiệm của họ đối với Hắc Nha.” Lệ Châu hưng phấn kể cho Tần Triệt nghe những chuyện xảy ra gần đây.
Tần Triệt gật gật đầu nói: “Thử thách tiếp theo chính là bản lĩnh thật sự của Hắc Nha.
Nếu Hắc Nha thật sự thành công giết được một hai con Yêu, thì người bằng lòng tin tưởng vào thực lực của Hắc Nha sẽ càng nhiều hơn.” Lệ Châu thu lại vẻ hưng phấn, nghiêm mặt gật đầu: “Nói không sai. Cho nên hành động bắt yêu lần đầu tiên sắp tới của Hắc Nha, nhất định phải mở màn thắng lợi mới được.” “Trước đó mặc dù chúng ta cũng đã thành công giết ba con Yêu, nhưng đó đều là công lao của ngươi.” “Người giang hồ lại càng cảm thấy, đó đều là kết quả mà Triều đình dùng mạng người đổi lấy.” “Cũng không có ai tính công lao này lên đầu chúng ta, cho nên trận chiến sắp tới, chúng ta nhất định phải chiến thắng.” Tần Triệt đặt đũa xuống, nhìn về phía Lệ Châu nói: “Ngươi có ý tưởng gì?” Lệ Châu cũng buông đũa trong tay xuống, nói: “Ta dự định lần ra tay đầu tiên này, sẽ trực tiếp xuất động toàn bộ lực lượng.
Ta và Sử Sở, mỗi người dẫn đầu Thiên Địa hai bộ, toàn lực xuất kích, được ăn cả ngã về không.” Tần Triệt trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Có thể làm như vậy. Dù sao trận chiến đầu tiên này của Hắc Nha nhất định phải thắng, nếu không một khi thua, về sau sẽ càng thêm khó khăn.
Thay vì cuối cùng gặp khó khăn phải giải tán, không bằng bây giờ được ăn cả ngã về không.” Ban đầu Lệ Châu nghe Tần Triệt đồng ý với ý tưởng của mình, còn định vui mừng một chút.
Nhưng khi nghe Tần Triệt nói Hắc Nha có thể sẽ giải tán, vẻ mặt nàng lập tức sa sầm đi mấy phần.
“Ngươi không thể nói lời nào tốt lành hơn được sao? Hắc Nha sao lại có thể gặp khó khăn đến mức phải giải tán chứ?” Tần Triệt nhận lấy chén trà Lục Nga đưa tới, uống một ngụm trà ấm vừa đủ: “Ta nói chính là sự thật, mà lời thật thì thường không dễ nghe.” Tần Triệt là người như thế nào, qua thời gian tiếp xúc này, Lệ Châu cũng đã sớm hiểu rõ.
Lệ Châu cũng lười giải thích những điều này với Tần Triệt.
Huống chi lời Tần Triệt nói cũng đúng là sự thật.
Nếu trận chiến đầu tiên này thất bại, vậy tình cảnh tiếp theo của Hắc Nha sẽ càng thêm gian nan.
Đến lúc đó dù có Triều đình chống lưng, e rằng người trong Hắc Nha cũng sẽ lần lượt rời đi.
Đã không còn người, Hắc Nha không giải tán thì là gì nữa.
Lại trò chuyện thêm một lúc với Tần Triệt, Lệ Châu lại bị đả kích một phen, liền không muốn nói chuyện tiếp nữa.......
Nửa tháng sau.
Hắc Nha cuối cùng cũng có được tung tích xác thực của một con Yêu.
Nơi này là ở Thượng Đường Quận, cách Càn Kinh khoảng năm trăm dặm.
Tin tức trải qua xác minh liên tục, chứng thực đối phương đúng là một con Yêu, về phần là loại Yêu gì thì tạm thời chưa biết.
Ngay khi nhận được tin tức này, Sử Sở liền định lập tức hành động một mình.
Nhưng đã bị Lệ Châu ngăn lại.
Lệ Châu kiên quyết yêu cầu phải dẫn theo tất cả mọi người của Thiên Địa hai bộ cùng hành động.
Sử Sở thì lại cực lực phản đối chuyện này.
Sử Sở cũng không phải muốn tranh công, chỉ là hắn cảm thấy nếu quá đông người, mục tiêu sẽ lớn và dễ bị lộ.
Đến lúc đó nếu kinh động con Yêu kia, để nó chạy mất, thì Yêu Đan của Sử Sở coi như cũng chạy theo.
“Đây là trận đầu của Hắc Nha chúng ta, trận đầu phải thắng.” Thái độ của Lệ Châu vẫn vô cùng kiên quyết.
“Chỉ mình ta đi, cũng có thể mang về trận thắng đầu tiên cho Hắc Nha.” Sử Sở nói với vẻ không mấy bận tâm.
Lệ Châu hỏi ngược lại: “Nếu như ngươi không thắng thì sao?” Thái độ của Sử Sở vẫn là vẻ chẳng hề để ý: “Nếu như ta không thắng, thì ta chắc chắn đã chết. Ta đã chết rồi, còn chưa đủ cho ngươi một lời giải thích sao?” Giọng Lệ Châu đanh lại một chút: “Ngươi chết cũng chỉ là một mình ngươi chết mà thôi.
Nhưng ngươi có nghĩ tới, nếu lần này thất bại, Hắc Nha sẽ đi về đâu không?” Sử Sở: Ta...... Sử Sở “ta” nửa ngày, cũng không nói thêm được chữ nào.
Sử Sở cũng không phải loại nhân sĩ giang hồ xa lánh triều đình.
Sử Sở đã từng tiếp xúc gần gũi với người của triều đình.
Do đó, sự hiểu biết của Sử Sở về một tổ chức như Hắc Nha vẫn sâu sắc hơn những người khác.
Hắn vô cùng rõ ràng kết cục nếu như trận đầu thất bại.
Thấy Sử Sở im lặng, thái độ của Lệ Châu cũng dịu đi một chút: “Sử Tổng bộ, ta có thể hứa với ngươi.
Lần giết Yêu này, bất kể là công lao của ai, Yêu Đan chắc chắn sẽ có một viên cho ngươi.” Lệ Châu đã nói đến nước này, Sử Sở còn có thể nói gì nữa, chỉ đành đồng ý cùng hành động.
Sau khi thống nhất được tư tưởng hành động.
Sử Sở và Lệ Châu, cùng dẫn theo Thiên Địa hai bộ, cưỡi ngựa thẳng tiến về phía Thượng Đường Quận.
Tám mươi hai con khoái mã, xuất phát từ Đạo Sơn Thành, một đường phi thẳng về hướng Thượng Đường Quận.
Ưu thế lớn nhất của Hắc Nha chính là ở chỗ, Hắc Nha có thể điều động tài nguyên của Triều đình.
Ví dụ như dịch trạm của Triều đình, Hắc Nha có thể tùy ý sử dụng.
Cho nên khi Lệ Châu bọn họ xuất hành, cũng không cần chuẩn bị ngựa dự phòng.
Chỉ cần đến dịch trạm là có thể tiến hành đổi ngựa.
Trên đường đi, người không nghỉ, chỉ đổi ngựa.
Chỉ dùng thời gian một ngày, Lệ Châu và nhóm người đã đến được Thượng Đường Quận.
Tất cả mọi người buộc ngựa trong rừng cây ngoài thành.
Sau đó, cả nhóm lợi dụng màn đêm, tiềm hành vào trong Thượng Đường Quận.
Tìm được người của Huyền Bộ bên trong Thượng Đường Quận.
Sau khi xác nhận địa điểm, cả nhóm trực tiếp kéo đến vây con Yêu đang ẩn náu kia vào trong sân.
Không chút do dự, một loạt hỏa tiễn được bắn qua, căn phòng lập tức bốc cháy.
Người trong phòng lập tức vọt ra ngoài.
Lệ Châu và Sử Sở, thấy đúng thời cơ, một trái một phải cùng lao tới tấn công.
“Vụt!” Hồ Điệp Song đao trong tay Lệ Châu, đâm thẳng tới mắt người vừa lao ra.
Sử Sở thì định chém ngang lưng người đó.
Kẻ lao ra, quả thực không ngờ bên ngoài lại là tình huống như vậy.
Đối phương vừa xuất hiện còn chưa kịp chào hỏi đã tung sát chiêu.
“Keng!” Song đao trong tay Lệ Châu đâm trúng mí mắt kẻ đó.
Mí mắt đó tựa như được đúc bằng sắt thép, vậy mà lại chặn được cú đâm thẳng của Lệ Châu.
Đòn tấn công của Sử Sở, cũng bị lớp da cứng như sắt thép của đối phương chặn lại.
Lớp da cứng rắn như vậy, ngay cả Tông Sư khổ luyện công phu cũng không thể có được.
Cho nên kẻ này chắc chắn là Yêu!
Tình huống này, Lệ Châu và Sử Sở cũng đã liệu trước.
Về những thiên phú khác nhau mà Yêu có thể sở hữu, Sử Sở và Lệ Châu đều đã bàn bạc qua.
Ví dụ như lớp da cứng như sắt này, bọn họ cũng đã thảo luận qua.
Đối mặt với tình huống như vậy, hai người cũng đã bàn bạc phương án đối phó.
“Ầm!” Lệ Châu và Sử Sở hai người, đồng thời xuất chưởng!
Hai người ra tay nhanh như tia chớp.
Kẻ đang lao ra giữa không trung, căn bản không kịp phản ứng, đã trúng đòn tấn công của hai người.
Con Yêu giữa không trung vẫn rất tự tin vào lực phòng ngự của mình.
Mặc dù không tránh được, nhưng nó không hề tin rằng Lệ Châu và Sử Sở có thể phá vỡ phòng ngự của mình.
Nhưng Lệ Châu và Sử Sở hai người, cũng không hề có ý định phá vỡ lớp phòng ngự đó.
Hai người chỉ muốn đánh Chân khí của mình vào bên trong mà thôi.
Chân khí của Lệ Châu và Sử Sở, một cái thuộc tính Thủy, một cái thuộc tính Hỏa, vừa hay tương khắc.
Có thể tưởng tượng, hai loại Chân khí này nếu va chạm trong cơ thể một con Yêu, sẽ tạo ra hiệu quả như thế nào.
“Ầm!” “Ầm!” Bên trong cơ thể con Yêu giữa không trung phát ra tiếng nổ vang rền.
Chỉ là tiếng nổ này xảy ra bên trong cơ thể Yêu, lại bị lớp da cứng như sắt ngăn cách.
Cho nên nghe vào, âm thanh này vô cùng trầm đục.
Giống như ném một quả pháo vào trong một cái vạc nước không thể lay chuyển vậy.
Ném pháo vào trong vạc nước, kết cục có xác suất lớn nhất chính là nổ tung.
Con Yêu này cũng tương tự.
Dưới sự tác động của lực nổ mạnh mẽ.
Thân thể nó trực tiếp bị nổ tung một lỗ hổng lớn.
Khi lỗ hổng này xuất hiện, con Yêu giữa không trung đau đớn dữ dội.
Quần áo trên người nó lập tức bị xé toạc, đồng thời nó cũng hiện ra chân thân của mình.
Đây là một con cự tích (thằn lằn khổng lồ) thân dài hơn năm mét.
Mà lỗ hổng vừa rồi nằm ngay trên bụng nó.
Chỉ là lỗ hổng đó giờ phút này đang nhanh chóng khép lại, xem chừng chỉ trong chốc lát là có thể hoàn toàn liền lại.
Nhưng làm sao các cao thủ của Thiên Địa hai bộ có thể để nó khép lại, nhìn thấy vết thương máu chảy đầm đìa này.
Bọn họ như bầy sói thấy máu tanh, trực tiếp ùa lên.
Từng người dùng hết toàn lực muốn xông lên chém một đao, tiếp tục khoét rộng vết thương này, tiếp tục gây ra thương tích nghiêm trọng hơn cho con cự tích.
Ngoài việc muốn làm trọng thương con cự tích, họ cũng nghĩ đến phần tiền thưởng mà mình có thể nhận được.
Chỉ cần chém được một đao, xé xuống được một miếng thịt, bất kể vết thương lớn nhỏ thế nào, tiền thưởng đều sẽ tăng gấp bội.
Con cự tích rõ ràng không ngờ người của Thiên Địa hai bộ lại điên cuồng đến vậy.
Cái đuôi chắc khỏe của nó quất ngang ra trong cơn đau đớn.
Một người trong Thiên Bộ né tránh không kịp, trực tiếp bị đánh gãy ngang lưng, hiển nhiên là không sống nổi.
Nhìn thấy thực lực của cự tích, sắc mặt Sử Sở cũng hơi thay đổi.
Sử Sở cũng chưa từng thực sự đối mặt với Yêu.
Đối với thực lực của Yêu, Sử Sở quả thực đã có chút đánh giá thấp.
Ví dụ như thực lực của con cự tích trước mắt này, cũng có phần vượt quá dự đoán của Sử Sở.
Sử Sở không ngờ rằng, con cự tích này dưới tình trạng trọng thương như vậy mà vẫn có thể bộc phát ra chiến lực đến thế.
Nếu thật sự chỉ có một mình hắn tới, kết quả tốt nhất e rằng cũng chỉ là để con cự tích này trốn thoát thành công.
Sử Sở quay người, đi tới chỗ miệng vết thương của con cự tích.
Chiếc quạt lông trong tay Sử Sở đột nhiên cuốn một cái, lập tức một luồng khí xoáy hình xoắn ốc liền trực tiếp lao vào trong cơ thể cự tích.
Luồng khí xoáy này, giống như một chiếc máy xay thịt đang quay vậy.
Trực tiếp nghiền nát một mảng lớn huyết nhục bên trong cơ thể cự tích.
Con cự tích đau đớn, lại lần nữa dùng đuôi quật ngang.
Nhưng Lệ Châu đã thành công ngăn cản được cái đuôi đang vung vẩy đó.
Sử Sở liếc nhìn Lệ Châu, chiếc quạt lông trong tay liên tiếp phát động tấn công.
Liên tiếp phát động bảy tám đợt tấn công.
Huyết nhục bên trong cơ thể con cự tích kia đã hoàn toàn nát bét.
Cùng lúc đó, những người khác của Thiên Địa hai bộ cũng không hề nhàn rỗi.
Mỗi người đều dùng vũ khí trong tay mình, phối hợp với hành động của Sử Sở.
Cuối cùng sau nửa canh giờ, con cự tích không còn động đậy.
Toàn bộ huyết nhục bên trong cơ thể nó đều đã bị nghiền nát thành thịt băm.
Hồi sinh ư, chắc chắn là không có cách nào sống lại rồi.
Sử Sở tìm thấy Yêu tinh từ trong cơ thể cự tích.
Một viên Yêu tinh hình thoi trong suốt.
Lệ Châu đã từng thấy Yêu tinh của Hổ Vương ở chỗ Tần Triệt.
Giờ nhìn Yêu tinh của cự tích cũng không thấy kỳ lạ nữa.
Với lại, Yêu tinh trong cơ thể cự tích quả thực không có vẻ thần dị như của Hổ Vương.
Người của Thiên Địa hai bộ đem dầu hỏa đã chuẩn bị sẵn, tưới đẫm cả trong lẫn ngoài lên thân cự tích.
Tiếp đó châm một mồi lửa, liền đốt cháy toàn bộ con cự tích từ trong ra ngoài.
Dưới ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, lớp da cứng như sắt của cự tích cũng bắt đầu bị đốt đến đỏ rực, cuối cùng vặn vẹo tan chảy.
Nhìn con cự tích dần dần biến mất, Sử Sở cũng đưa Yêu tinh trong tay cho Lệ Châu: “Cho ngươi.” Lệ Châu cũng không khách khí với Sử Sở, dù sao Yêu tinh đó để trong tay Sử Sở cũng không thể biến thành Yêu Đan được.
“Sau khi luyện chế thành công Yêu Đan, ta sẽ đưa cho ngươi một viên.” Lệ Châu cất Yêu tinh đi, nói với Sử Sở.
Sử Sở gật gật đầu, sau đó lại quay đầu nhìn thoáng qua con cự tích đã bị đốt nửa canh giờ mà vẫn chưa cháy rụi hoàn toàn, nói: “Cách làm của ngươi là đúng. Nếu như ta một mình tùy tiện tới đây, kết quả tốt nhất, e rằng cũng chỉ là con cự tích này chạy thoát.” Nói xong câu này, Sử Sở cũng không khỏi thầm tính toán trong lòng, Tần Triệt rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Tám mươi hai người bọn họ, hai người Thông Mạch cảnh tầng hai.
Dùng gần một canh giờ mới giải quyết được con cự tích này.
Tần Triệt ngày đó đã làm thế nào mà có thể nhẹ nhàng giải quyết con Lang Yêu kia ngay tại hậu cung và trên đại điện?
Lại làm thế nào để giải quyết con Hổ Yêu cao cấp hơn Lang Yêu rất nhiều?
Trước đó Sử Sở còn cảm thấy, mình dù không bằng Tần Triệt nhưng chênh lệch này chắc cũng có giới hạn.
Hiện tại xem ra, là mình đã quá ngây thơ.
Chênh lệch giữa mình và Tần Triệt, căn bản là một trời một vực.
Vấn đề tương tự, không chỉ Sử Sở đang nghĩ, mà Lệ Châu cũng đang suy nghĩ.
Sau khi tự mình đối phó một con Yêu, Lệ Châu mới cảm nhận được chênh lệch giữa mình và Tần Triệt.
Khác với Sử Sở, Sử Sở chỉ đơn thuần cảm thán thực lực mạnh mẽ của Tần Triệt.
Lệ Châu sau khi cảm thán, còn cảm thấy vô cùng an tâm.
Tần Triệt càng mạnh, càng chứng tỏ địa vị của Hắc Nha càng vững chắc.
Lại qua nửa canh giờ nữa, sau khi cự tích hoàn toàn biến thành tro tàn.
Người của Hắc Nha mới chuẩn bị rời đi.
Động tĩnh lớn như vậy, cũng sớm đã kinh động đến Quận trưởng Thượng Đường Quận.
Đồng thời còn có các nhân sĩ giang hồ từ khắp nơi chạy tới.
“Hắc Nha phá án.” Đối phó với những người quan phủ này, tự nhiên là do Lệ Châu ra mặt.
Sau khi Lệ Châu đưa lệnh bài Hắc Nha cho Quận trưởng.
Quận trưởng xem xong, vội vàng hai tay trả lại.
Quận trưởng dù chưa từng nghe nói về Hắc Nha, nhưng con kim long năm móng tượng trưng cho Hoàng thất trên lệnh bài Hắc Nha thì hắn vẫn nhận ra.
“Không biết đại nhân cần hạ quan phối hợp làm gì?” Quận trưởng cung kính nói.
Lệ Châu nói: “Nơi này không có việc của ngươi, ngươi có thể đi được rồi.” Quận trưởng mặc dù không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời Lệ Châu, dẫn toàn bộ người của quan phủ rời đi.
Người của quan phủ đi rồi, nhưng những người xem náo nhiệt lại không đi.
Lệ Châu đã nhìn ra, trong số này có không ít nhân sĩ giang hồ trà trộn vào.
Lệ Châu cũng không úp mở, trực tiếp cao giọng nói: “Yêu rắn mối đã đền tội, các vị bằng hữu thuộc các bang phái giang hồ ở Thượng Đường Quận có thể tiếp tục an tâm sống yên phận ở đây.
Chỉ cần chư vị không làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, gây rối trật tự giang hồ, mưu phản phạm thượng, Hắc Nha tuyệt đối sẽ không tìm đến các vị.
Nếu các vị có chuyện bất bình, cần Hắc Nha chủ trì công đạo, cũng có thể đến Hắc Nha tìm ta.” Nói xong, Lệ Châu cũng không nhận được hồi đáp nào.
Điều này cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu của Lệ Châu.
Có thể nhận được hồi đáp mới là chuyện lạ.
“Rút lui!” Lệ Châu ra lệnh một tiếng, tất cả người của Hắc Nha đều đi theo Lệ Châu và Sử Sở, cùng nhau rời khỏi Thượng Đường Quận.
Nhìn bộ chế phục hoa mỹ trên người các bộ khoái Hắc Nha và vũ khí tinh xảo trong tay họ, vẫn có một số người trong giang hồ cảm thấy hâm mộ.
Trong giang hồ này, không phải người nào cũng có chỗ dựa, có môn phái.
Việc thu thập tài nguyên đối với họ mà nói sẽ rất khó khăn.
Họ đương nhiên có thể lựa chọn gia nhập vào một số tông môn.
Nhưng việc gia nhập đâu có dễ dàng như vậy.
Hắc Nha mới thành lập, cần nhân lực, ngược lại sẽ dễ dàng hơn một chút.
Hơn nữa đãi ngộ của Hắc Nha, trông có vẻ thật sự không tệ.
Đây cũng chính là mục đích của Lệ Châu.
Bộ khoái Hắc Nha chấp hành nhiệm vụ chắc chắn sẽ có người chết, nếu có người chết thì nhất định phải có người bổ sung vào.
Chỉ có sự lưu chuyển tốt như vậy, Hắc Nha mới có thể đảm bảo đủ quân số tại vị.
Lệ Châu và nhóm người đã rời đi.
Nhưng thanh danh của Hắc Nha lại thực sự vang dội.
Hắc Nha một đêm diệt Yêu rắn mối!
Đây là con Yêu đầu tiên thực sự bị tiêu diệt trên giang hồ kể từ khi Hắc Nha ban bố lệnh trừ yêu.
Hơn nữa, con Yêu này lại là do chính Hắc Nha ra tay tiêu diệt.
Ý nghĩa này tự nhiên là phi phàm.
Đồng thời, thực lực của Hắc Nha cũng càng được người ta công nhận hơn.
Hoàng Trúc bang, một môn phái tam lưu, cũng bị diệt môn trong một đêm.
Hắc Nha vừa mới thành lập, đã trực tiếp diệt được một con Yêu.
Cao thấp đã rõ!
Mặc dù nói như vậy có lẽ không thỏa đáng, nhưng Hắc Nha vừa mới thành lập, quả thực đã sở hữu thực lực của một môn phái tam lưu.
Nhờ trận chiến này, Hắc Nha xem như đã mở ra được cục diện trên giang hồ.
Hoàng hôn ngày thứ hai, Lệ Châu mang theo Yêu tinh, hưng phấn tìm đến Tần Triệt.
Kể lại chuyện giết Yêu cho Tần Triệt nghe một lượt.
Có thể thấy, lần đầu tiên giết được Yêu khiến Lệ Châu quả thực vô cùng hưng phấn.
Tần Triệt kiên nhẫn nghe Lệ Châu kể xong toàn bộ quá trình giết Yêu.
Lệ Châu mới từ bộ ngực đầy đặn của mình lấy Yêu tinh ra.
Nếu không phải vị trí Lệ Châu cất Yêu tinh, Tần Triệt đã sớm giật lấy Yêu tinh rồi đuổi Lệ Châu ra ngoài.
Chỉ là giết Yêu thôi mà.
Cũng không phải chưa từng giết qua.
Yêu Vương, Tần Triệt còn từng giết rồi.
Nhận lấy Yêu tinh, quan sát một lát, Tần Triệt xác định Yêu tinh đó cùng đẳng cấp với Yêu tinh của con Lang Yêu đực kia.
Cầm Yêu tinh trong tay, Tần Triệt còn có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể của Lệ Châu tỏa ra từ nó.
Tần Triệt nhìn Lệ Châu một cái, nói: “Ngươi để Yêu tinh trong ngực, không sợ bị Yêu tinh kích thích mà biến dị sao?” Lệ Châu nghe Tần Triệt nói vậy, theo bản năng liền cúi đầu, kéo cổ áo mình ra kiểm tra một hồi.
Thấy không có bất kỳ biến dị nào, Lệ Châu lúc này mới yên tâm lại.
Tần Triệt thật không ngờ Lệ Châu lại tự nhiên với mình đến mức này.
“Tiếp xúc Yêu tinh thời gian dài thật sự sẽ khiến ta biến dị sao?” Lệ Châu vẫn không yên tâm hỏi lại Tần Triệt.
Tần Triệt gật đầu nói: “Tiếp xúc Yêu tinh thời gian dài, quả thực sẽ khiến thân thể và tinh thần sinh ra những biến đổi nhất định.” Tần Triệt nói đây là sự thật.
“Vậy làm sao mới có thể tránh được?” Lệ Châu khẩn trương hỏi.
Tần Triệt nhớ lại phương pháp xử lý ghi trong cổ tịch, nói với Lệ Châu: “Dùng ngọc hoặc vàng làm vật chứa để đựng là được.” Nghe có cách giải quyết, Lệ Châu cũng yên tâm hẳn, tiếp đó nàng cầm một cái chén trà lên ướm thử trước ngực: “Lát nữa về ta sẽ cho người dùng hoàng kim chế tạo một cái bình nhỏ cỡ này, sau này ta sẽ treo trước ngực, chuyên dùng để chứa Yêu tinh.” Tần Triệt cảm thấy mình dọa Lệ Châu cũng vô ích.
Đồng thời cũng phải thừa nhận, Lệ Châu thật sự là người rộng rãi.
Đêm đó Lệ Châu cũng không rời khỏi Đại Đạo Sơn, chủ yếu là vì nàng muốn xem Tần Triệt luyện đan vào ngày hôm sau.
Nàng trước giờ không biết Tần Triệt biết luyện đan, càng chưa từng xem Tần Triệt luyện đan, lại còn là luyện Yêu Đan, cho nên nàng tự nhiên muốn chứng kiến một phen.
Lệ Châu không đi, Tần Triệt cũng đành chịu, với lại việc luyện đan cũng chẳng có gì không thể để người khác xem.
Ngày thứ hai, Tần Triệt dẫn Lệ Châu lên đỉnh núi.
Tần Triệt trực tiếp bắt đầu luyện chế Yêu Đan.
Nhìn động tác của Tần Triệt như nước chảy mây trôi, lại nghĩ đến bộ dạng của những Đan sư được gọi là Luyện đan Tông sư của Hoàng Bộ khi luyện đan.
Những Đan sư của Hoàng Bộ kia thật sự cho người ta cảm giác như đang tập tễnh bắt chước.
Xem Tần Triệt luyện đan mới thực sự là một loại hưởng thụ.
Sau một hồi luyện đan tựa như nghệ thuật, mười viên Yêu Đan đã thành hình.
Tần Triệt lấy ra một viên, đưa cho Lệ Châu nói: “Viên này là cho Sử Sở.” Lệ Châu nhìn chín viên trong tay Tần Triệt, rồi lại nhìn một viên trong tay mình, lập tức thấy hoang mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận