Võ Đạo Thành Thánh: Từ Hoàng Gia Cấm Địa Bắt Đầu
Chương 178: Đao Khôi Thiên Vân Đao! 【7100! Cầu đặt mua! 】
Chương 178: Đao Khôi Thiên Vân Đao! 【7100! Cầu đặt mua! 】
Lý do mà Âu Dương Lệ cùng Kim Thừa Triết tìm ra này, hoàn toàn không phải vì muốn đòi công đạo cho mình, hay để bản thân thấy thoải mái trong lòng.
Hai người bọn họ hoàn toàn là vì muốn cho Đao Khôi Chúc Thiên Vân một lời giải thích (công đạo).
Chúc Thiên Vân đã dặn dò vô cùng rõ ràng, hắn muốn tìm người này, sau đó mang đến để trao đổi một chút.
Nhưng cách làm bây giờ của hai người lại là muốn trực tiếp chém giết Tần Triệt.
Nếu không có một lý do hợp lý có thể giải thích được, thì tuyệt đối không thể ăn nói với Chúc Thiên Vân.
Lợi dụng lý do Tần Triệt nhập ma như vậy, liền có thể giải thích hoàn hảo với Chúc Thiên Vân.
Việc Tần Triệt tăng tu vi nhanh chóng như thế, hoàn toàn giống hệt với việc tu luyện công phu tà ma ngoại đạo.
Đến lúc đó Tần Triệt chết rồi, lại thêm một lý do có thể nói cho qua chuyện như thế này.
Chúc Thiên Vân đương nhiên sẽ không vì một người chết mà cứ níu lấy chuyện này không buông.
Chúc Thiên Vân thân là Đao Khôi, nhưng sẽ không lãng phí quá nhiều công sức đi quản lý nguyên nhân cái chết của một người đã chết.
Có lý do như vậy để giải thích với Chúc Thiên Vân, Âu Dương Lệ cũng hỏi thăm kỹ càng Kim Thừa Triết về tu vi của Tần Triệt.
Nếu Tần Triệt là Kim Thân cảnh, vậy chỉ có tự mình ra tay mới có thể nói là chắc chắn giết chết được Tần Triệt.
Mà trước khi ra tay, Âu Dương Lệ nhất định phải tìm hiểu kỹ càng tu vi của Tần Triệt mới được.
Âu Dương Lệ trước giờ không phải người lỗ mãng, hắn luôn là một người cẩn thận.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn có thể luôn vững vàng ngồi ở vị trí đại sư huynh của Thiên Vân Sơn.
Nếu không cẩn thận tỉ mỉ, không chu toàn, vị trí của hắn nói không chừng đã sớm bị người khác thay thế.
Kim Thừa Triết vì báo thù cho cả nhà mình, cũng coi như dụng tâm lương khổ.
Hắn điều tra mọi chuyện liên quan đến Tần Triệt vô cùng kỹ càng.
Chỉ là Kim Thừa Triết điều tra kỹ đến đâu, tu vi của hắn cũng chỉ có vậy.
Mối quan hệ của hắn cũng chỉ ở mức đó, rất nhiều chuyện hắn căn bản là không thể tiếp cận được.
Sau khi Kim Thừa Triết kể lại những gì mình nắm giữ và hiểu biết cho Âu Dương Lệ nghe, Âu Dương Lệ nhíu mày nói: “Dựa theo những gì ngươi biết, Tần Triệt hẳn là vừa mới đặt chân vào Kim Thân cảnh không lâu.” Kim Thừa Triết liên tục gật đầu, nói: “Không sai. Thời gian Tần Triệt bước vào Kim Thân cảnh tuyệt đối không lâu. Dù sao thời gian hắn tu luyện cũng chỉ mới mấy chục năm mà thôi.” Nghe Kim Thừa Triết nói mấy chữ "mới mấy chục năm", sắc mặt Âu Dương Lệ trong nháy mắt trở nên khó coi.
Kim Thừa Triết nhận ra điều này, vội vàng nói bổ sung: “Đại sư huynh, người này dù sao cũng tu luyện ma công, tu vi tăng lên nhanh một chút, cũng là bình thường.” Âu Dương Lệ nhẹ nhàng gật đầu: “Không sai, ma công tăng lên quả thật là cực nhanh.
Cho nên về mặt tu vi của hắn, chúng ta nhất định phải đánh giá cao hơn ở một mức độ nhất định mới được.” Kim Thừa Triết nghe lời này, lập tức tâng bốc một câu: “Hay là đại sư huynh suy nghĩ chu toàn, chuyện này ta quả thật không nghĩ tới.
Đối với loại người tu luyện ma công này, quả thật phải đánh giá cao hơn mới được.
May mắn đại sư huynh nghĩ đến chuyện này, bằng không mà nói, có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.” Kim Thừa Triết cũng không phải không nghĩ đến việc phải đánh giá cao tu vi của Tần Triệt.
Chỉ là chuyện như vậy, không thể do hắn nói ra.
Nhất định phải do đại sư huynh có tư duy toàn cục, nhìn xa trông rộng nói ra mới được.
Nếu không, nếu tự mình nói ra, Âu Dương Lệ bây giờ có thể sẽ khen ngợi Kim Thừa Triết đủ kiểu.
Nhưng có lẽ không bao lâu sau, người ta sẽ phát hiện Kim Thừa Triết chết ở bên ngoài, thi thể có còn nguyên vẹn hay không cũng khó nói.
Kim Thừa Triết vào Thiên Vân Sơn thời gian không ngắn, chuyện như vậy hắn đã thấy nhiều.
Người khác không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng Kim Thừa Triết có lẽ là do kế thừa đầu óc chính trị của Kim gia.
Cho nên chuyện như vậy, chỉ cần phân tích một chút, Kim Thừa Triết liền phát hiện ra quy luật.
Phàm là những thiên tài được Âu Dương Lệ đặc biệt chú ý, bề ngoài được Âu Dương Lệ chiếu cố đủ điều.
Thường thường lại là người chết nhanh nhất.
Bởi vậy, sau khi Kim Thừa Triết nghe Âu Dương Lệ nói muốn tìm cao thủ dùng đao kia.
Trong lòng hắn liền đã có hình thái ban đầu của kế hoạch khu lang thôn hổ này.
Đồng thời hắn cũng đặt vị trí của mình vô cùng chính xác.
Mình là một người cung cấp tình báo, quá nhiều chuyện, mình không cần hỏi đến.
Sắp xếp thế nào, mình cũng không cần tỏ ra quá tích cực.
Âu Dương Lệ hỏi, hắn liền mở miệng nói một chút.
Hơn nữa, dù có nói tình huống đi nữa, cũng không thể nói hết tất cả.
Phải học cách nói bảy phần giữ lại ba phần.
Như vậy mới không khiến mình tỏ ra quá nổi bật, dẫn tới sát ý của Âu Dương Lệ.
Thế nhưng Kim Thừa Triết không biết rằng, Âu Dương Lệ đối với Kim Thừa Triết đã sớm động sát tâm.
Từ ngày Kim Thừa Triết ở lại, Âu Dương Lệ đã nghĩ qua.
Kim Thừa Triết phải chết.
Mình làm chuyện như vậy, tự nhiên là càng ít người biết càng tốt.
Bất kể Kim Thừa Triết biểu hiện chân thành đến đâu, biểu hiện ngu xuẩn thế nào, hắn đều đã nằm trong sổ đen của Âu Dương Lệ.
“Sư huynh, chúng ta lúc nào có thể hành động, trừ khử tên ma đầu Tần Triệt này.” Kim Thừa Triết có chút không chờ đợi được hỏi.
Âu Dương Lệ lại tỏ ra không hề gấp gáp, nói: “Việc này không vội, dù sao cũng là muốn trừ khử một ma đầu Kim Thân cảnh, nhất định phải bàn bạc kỹ hơn.
Với lại liên quan đến việc này, ta cũng muốn đi xin phép sư tôn một chút, xem sư tôn nghĩ thế nào.
Đợi sư tôn quyết định xong, ta sẽ lại tới tìm ngươi.” Mặc dù Kim Thừa Triết trong lòng đã sớm sốt ruột không chịu nổi.
Nhưng Âu Dương Lệ đã nói vậy, Kim Thừa Triết cũng chỉ có thể chờ đợi.
Ai bảo Âu Dương Lệ mới là đại sư huynh đâu.
Sau khi đuổi Kim Thừa Triết đi.
Âu Dương Lệ cũng nhanh chóng đi về phía đỉnh núi.
Âu Dương Lệ mặc dù ngoài miệng nói không gấp, nhưng chuyện như vậy, đêm dài lắm mộng.
Âu Dương Lệ cũng không muốn kéo dài sự tình quá lâu.
Sở dĩ muốn tới hỏi thăm Chúc Thiên Vân, cũng không phải vì hỏi ý kiến của Chúc Thiên Vân.
Âu Dương Lệ là đến để định mượn sư phụ của mình một món đồ, một món đồ vừa có thể bảo mệnh lại vừa có thể giết người.
Chúc Thiên Vân cảm nhận được Âu Dương Lệ đến, dừng lại việc thổ nạp đao khí, hỏi Âu Dương Lệ: “Chuyện ta bảo ngươi điều tra đã có manh mối rồi sao?” Âu Dương Lệ vô cùng cung kính nói: “Sư tôn, đã có chút manh mối, nghi ngờ là do một vị đao khách Kim Đan tầng hai gây ra.
Bất quá cụ thể rốt cuộc thế nào, cái này vẫn cần đệ tử tự mình đi điều tra một phen mới có thể xác định.” Âu Dương Lệ nghe Chúc Thiên Vân nói, lẩm bẩm: “Kim Đan tầng hai mà đã có thể khiến người ta hiểu lầm là ta ra tay? Xem ra người này thật sự có chút thú vị.” Chúc Thiên Vân ở đây tự lẩm bẩm, còn Âu Dương Lệ bên kia thì sát tâm đã nổi lên bốn phía.
Đây đã là lần thứ hai Chúc Thiên Vân thể hiện sự hứng thú vô cùng rõ ràng đối với Tần Triệt.
“Trong lòng ngươi tựa hồ tràn đầy gợn sóng.” Chúc Thiên Vân cảm nhận được biến hóa cảm xúc của Âu Dương Lệ, mở miệng hỏi một câu.
Âu Dương Lệ biết mình vừa rồi biểu hiện quá mức, bị Chúc Thiên Vân cảm ứng được, thế là vội vàng giải thích: “Sư tôn, ta cảm thấy, đao đạo chúng ta lại xuất hiện một vị thiên tài ghê gớm, là một chuyện thật đáng mừng.” Chúc Thiên Vân đối với lời nói của Âu Dương Lệ lại không hoàn toàn đồng ý: “Có phải là thiên tài ghê gớm hay không, còn phải gặp qua rồi mới có thể xác định.” Nói xong, Chúc Thiên Vân hỏi Âu Dương Lệ: “Nếu đã biết thân phận và lai lịch của đối phương, ngươi trực tiếp đi tìm người là được, đến chỗ ta làm gì?” Âu Dương Lệ đã điều chỉnh tốt tâm trạng, khiêm nhường mở miệng nói: “Đệ tử tự biết mình tư chất ngu dốt, hoàn toàn không phải thiên tài.
Cho nên đệ tử lo lắng, nếu mình đơn độc đi đến, đối phương có thể sẽ cảm thấy đệ tử là lừa đảo, sẽ không theo đệ tử đến đây.
Vì vậy, đệ tử đặc biệt đến đây xin mượn sư tôn bội đao.
Như vậy đối phương nhìn thấy bội đao của sư tôn, tự nhiên cũng sẽ hiểu rằng, đệ tử không phải là lừa đảo, đến lúc đó hắn cũng sẽ nguyện ý cùng đệ tử đến đây.” Chúc Thiên Vân nghe lời Âu Dương Lệ, cảm thấy Âu Dương Lệ nói cũng có chút đạo lý.
Âu Dương Lệ nếu tính về tuổi tác, thực tế còn lớn hơn Chúc Thiên Vân gần một trăm tuổi.
Thế nhưng Chúc Thiên Vân đã là Đao Khôi, đồng thời cũng sớm đã bước vào Càn Khôn cảnh.
Nhưng Âu Dương Lệ lại vẫn còn quanh quẩn ở Kim Thân cảnh.
Nếu không có sự trợ giúp của mình, Âu Dương Lệ bây giờ có lẽ vẫn chỉ là Kim Thân cảnh tầng một mà thôi.
Nếu Âu Dương Lệ cứ như vậy đi đến, khả năng bị thiên tài đao pháp Kim Thân cảnh kia từ chối là rất cao.
Thiên tài thì đều có sự kiêu ngạo của mình.
Chúc Thiên Vân cũng vậy.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu chuyện tương tự xảy ra trên người Chúc Thiên Vân, hắn cũng sẽ không cứ thế mà đi theo Âu Dương Lệ.
“Ngươi cũng không cần tự coi nhẹ mình, ngươi cách Kim Thân cảnh tầng ba cũng đã không xa.
Chỉ là chuyện trong núi này thực sự quá nhiều, đã ràng buộc ngươi lại.
Nếu lần này người ngươi mang về thật sự có thể đảm đương trọng trách, có thể chia sẻ bớt gánh nặng trên người ngươi, để ngươi có nhiều thời gian hơn để bế quan tu hành.” Lời này của Chúc Thiên Vân rõ ràng là có ý tốt, nhưng lọt vào tai Âu Dương Lệ, lại hoàn toàn không phải như vậy.
Theo Âu Dương Lệ thấy, đây chính là Chúc Thiên Vân sớm thông báo cho mình.
Đợi sau khi Tần Triệt đến, Tần Triệt sẽ bắt đầu từng bước thay thế vị trí của mình.
Mặc dù trong lòng đã cực kỳ oán hận, nhưng bề ngoài Âu Dương Lệ vẫn vô cùng cung kính nói: “Đệ tử đa tạ sư tôn trìu mến, đệ tử nhất định sẽ cố hết sức mình, mang người về.” Chúc Thiên Vân gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Trực tiếp ném bội đao trong tay mình cho Âu Dương Lệ.
Âu Dương Lệ hai tay cung kính nhận lấy bội đao, sau đó nói với Chúc Thiên Vân: “Đệ tử lập tức xuống núi, đi mời người đó theo.” Chúc Thiên Vân nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đi đi.” Sau khi Âu Dương Lệ rời khỏi Kim Đính, trên mặt liền trực tiếp hiện lên một nét hung ác.
Nét hung ác này không chỉ nhắm vào Tần Triệt, mà cũng có một phần là oán hận Chúc Thiên Vân trong lòng.
Hắn, Âu Dương Lệ, tân tân khổ khổ vì Chúc Thiên Vân xử lý công việc ở Thiên Vân Sơn.
Dù không có công lao cũng có khổ lao chứ.
Ít nhất, mình đã đi theo làm tùy tùng cho Chúc Thiên Vân nhiều năm như vậy, Chúc Thiên Vân cũng không nên một chút tình cũ cũng không niệm à.
Nhưng bây giờ Tần Triệt còn chưa đến nơi, Chúc Thiên Vân đã bắt đầu chuẩn bị đoạt lại quyền lợi trên người mình.
Đây là căn bản không xem mình là người một nhà.
Bất quá, oán hận của Âu Dương Lệ đối với Chúc Thiên Vân cũng chỉ có thể dừng lại ở mức độ đó.
Oán hận nhiều hơn, hắn không dám có.
Bởi vì tiếp theo hắn muốn đặt chân trên giang hồ, vẫn phải dựa vào Chúc Thiên Vân.
Chỉ cần Chúc Thiên Vân còn ngồi ở vị trí Đao Khôi này.
Vậy thì cái danh đại sư huynh Thiên Vân Sơn của hắn, trên giang hồ sẽ không có mấy người dám không nể mặt.
Chỉ là Tần Triệt nhất định phải chết.
Sau khi trở về nơi ở của mình, Âu Dương Lệ lập tức sai người đi gọi Kim Thừa Triết đến.
Kim Thừa Triết nghe nói Âu Dương Lệ muốn gặp mình, liền biết thời cơ đã chín muồi.
Kim Thừa Triết ngược lại không ngờ, hành động của Âu Dương Lệ lại nhanh chóng đến vậy.
Bất quá đây cũng là một chuyện tốt.
Có thể giết chết Tần Triệt càng sớm, thì càng có thể báo thù cho cả nhà mình sớm hơn.
Nhớ năm đó, phụ thân và hai vị huynh trưởng của mình, để che giấu thân phận giang hồ của mình, cũng đã vắt hết óc suy nghĩ.
Thậm chí từ khi mình vừa ra đời, đã vừa che giấu tung tích cho mình, vừa rèn luyện thân thể cho mình, đồng thời còn tìm cách tìm kiếm danh sư cho mình.
Tiền bạc tham ô trong nhà, có thể nói hơn phân nửa đều tiêu vào người mình.
Cuối cùng mình quả thật đã được môn phái giang hồ coi trọng, đồng thời còn thành công tiến vào môn phái này học tập đao pháp.
Về sau, mình càng dựa vào nỗ lực của bản thân, cộng thêm sự giúp đỡ đủ kiểu từ trong nhà, đã thành công tiến vào Thiên Vân Sơn.
Vốn dĩ Kim Thừa Triết nghĩ rằng đợi mình học thành tài, liền có thể giúp gia tộc mình thay đổi triều đại.
Thế nhưng thay đổi triều đại chưa chờ được, lại chờ đến tin tức cả nhà mình bị diệt môn.
Kim Thừa Triết mặc dù luôn không ở nhà, nhưng không có nghĩa là tình cảm của Kim Thừa Triết đối với Kim gia không sâu đậm.
Ngược lại, tình cảm của Kim Thừa Triết đối với Kim gia vô cùng sâu sắc.
Khi nhận được tin này đầu tiên, Kim Thừa Triết đã nghĩ đến việc phải lập tức đi báo thù cho người nhà mình.
Thế nhưng sau một hồi bố trí và điều tra, Kim Thừa Triết đột nhiên phát hiện, Hắc Nha đã được thành lập lại.
Tiếp theo đó là một loạt hành động của Hắc Nha, khiến Kim Thừa Triết hiểu rõ, mình không thể nào dựa vào thực lực của bản thân để báo thù cho cả nhà.
Hắn chỉ có thể lựa chọn tiếp tục chờ đợi và nhẫn nhịn.
Trời không phụ lòng người, ngay lúc Kim Thừa Triết cảm thấy mình có lẽ cả đời này đều báo thù vô vọng, lại chờ được lời đồn giữa Triều đình và Đao Khôi.
Điều này khiến Kim Thừa Triết biết, mình hoàn toàn có thể mượn đao giết người, khu lang thôn hổ.
Theo đệ tử đến tìm mình vào phòng Âu Dương Lệ, Kim Thừa Triết đã thu liễm tất cả cảm xúc, xuất hiện trước mặt hắn.
Chỉ là khi hắn nhìn thấy Thiên Vân Đao trước mặt Âu Dương Lệ, biểu lộ của Kim Thừa Triết vẫn không tự chủ được mà biến đổi dữ dội.
Là người của Thiên Vân Sơn, Kim Thừa Triết vẫn nhận ra Thiên Vân Đao.
Đây chính là bội đao của Chúc Thiên Vân.
Đồng thời Chúc Thiên Vân cũng dùng thanh đao này để thành tựu Võ Khôi.
Có thể nói thanh đao này bản thân nó đã đại diện cho Chúc Thiên Vân.
Hiện tại Âu Dương Lệ đã mượn được cả thanh đao này, vậy chứng tỏ Âu Dương Lệ đã thuyết phục được Chúc Thiên Vân, đồng thời cũng thể hiện thái độ của Chúc Thiên Vân.
Vừa nghĩ đến đây, nội tâm Kim Thừa Triết quả thực không nhịn được mà vui mừng khôn xiết.
“Sư tôn vì trừ ma, cố ý cho ta mượn bội đao của ngài, lát nữa ngươi dẫn đường cho ta, lập tức tiến về Đại Đạo Sơn.” Âu Dương Lệ phân phó với Kim Thừa Triết.
Kim Thừa Triết không che giấu được niềm vui sướng cuồng nhiệt trong lòng, lập tức đáp ứng: “Đệ tử cẩn tuân mệnh lệnh của đại sư huynh.” Đối với thái độ của Kim Thừa Triết, Âu Dương Lệ vẫn vô cùng hài lòng, tuy nhiên ý định giết Kim Thừa Triết của Âu Dương Lệ lại không hề thay đổi.
Kim Thừa Triết phải chết.
Nhất là sau khi dẫn đường cho mình, thì càng phải chết.
Người biết quá nhiều, vốn dĩ cũng không thích hợp sống quá lâu.
Sau khi quyết định lập tức khởi hành, Âu Dương Lệ trực tiếp nắm lấy Kim Thừa Triết, rời khỏi Thiên Vân Sơn.
Âu Dương Lệ tay trái nắm Kim Thừa Triết, tay phải thì nắm Thiên Vân Đao.
Thiên Vân Đao không phải trọng đao, cộng thêm vân văn trên thân đao của nó, càng khiến nó trông như đám mây trên trời, vô cùng nhu hòa.
Thực tế Chúc Thiên Vân luyện không phải trọng đao.
Mà là khoái đao.
Đồng thời còn là mê hoặc chi đao...
Kim Thừa Triết đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác phi thiên, vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn.
Nếu không phải Âu Dương Lệ lên tiếng, Kim Thừa Triết còn chưa kịp phản ứng lại.
“Chỉ đường.” Nghe thấy lời nói lạnh như băng của Âu Dương Lệ, Kim Thừa Triết lúc này mới phản ứng lại.
Cẩn thận phân biệt phương hướng phía dưới xong, Kim Thừa Triết chỉ tay về một hướng, nói: “Hướng kia chính là hướng của Đại Đạo Sơn.” Âu Dương Lệ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền nắm lấy Kim Thừa Triết, một đường bay về phía hướng mà Kim Thừa Triết chỉ.
Từ Thiên Vân Sơn đến Đại Đạo Sơn, khoảng cách vẫn là không ngắn.
Trên đường đi phải vượt qua mười mấy châu.
Âu Dương Lệ là một người cẩn thận, cho nên hắn cũng không lựa chọn bay một mạch đến Đại Đạo Sơn.
Trên đường Âu Dương Lệ nghỉ ngơi ba lần, mỗi lần nghỉ ngơi, đều phải đợi đến khi mình hoàn toàn hồi phục trạng thái đỉnh phong rồi mới tiếp tục lên đường.
Âu Dương Lệ làm vậy cũng là để phòng ngừa, vạn nhất sau khi đến Đại Đạo Sơn, lập tức phải đánh nhau, mình không đến mức bị thiệt thòi.
Vào ngày thứ tư, hai người đã có thể nhìn thấy Đại Đạo Sơn.
Âu Dương Lệ đã nghe nói về Đại Đạo Sơn nhưng tự mình đến lại là lần đầu tiên.
Đối với nơi tu luyện của Đại Chu Thái tổ này, từng có một thời gian rất dài được các nhân sĩ võ lâm giang hồ tôn sùng là võ đạo thánh địa trong lòng.
Vật đổi sao dời, hiện tại ngoại trừ Đại Chu Hoàng thất còn xem nơi này là cấm địa ra, trên giang hồ đã không còn bao nhiêu người còn hướng về nơi này nữa.
Giang hồ chính là thực tế như vậy, đồng thời lại dễ quên như vậy.
Huống chi đó cũng là chuyện của hàng ngàn năm trước, bị lãng quên cũng là chuyện quá đỗi bình thường...
Lúc này, Tần Triệt đang tu luyện trong núi bỗng nhiên thần sắc hơi động, tiếp đó liền nhìn về phía xa.
Cảm nhận được sự khác thường của Tần Triệt, Hoàng Phủ Đồng Tài cũng nhìn về hướng đó.
Chỉ có điều trong cảm giác của Hoàng Phủ Đồng, hướng đó dường như chẳng có gì.
Mãi gần nửa canh giờ sau, Hoàng Phủ Đồng Tài mới yếu ớt nắm bắt được một chút dị thường.
“Có chút kỳ quái.” Sau khi cảm nhận được sự dị thường ở vị trí đó, Hoàng Phủ Đồng lại thấy kỳ quái.
“Có gì kỳ quái?” Tần Triệt mở miệng hỏi.
Hoàng Phủ Đồng chi tiết nói ra: “Ta rõ ràng cảm nhận được bên kia có ba luồng khí tức, trong đó một luồng yếu ớt đến mức có thể bỏ qua không tính.
Nhưng hai luồng khí tức còn lại, một luồng rõ ràng mạnh hơn luồng kia rất nhiều, nhưng tốc độ di chuyển lại lấy tốc độ của người có tu vi tương đương ta làm chủ.
Là một cường giả, hắn hẳn là sẽ không dễ dàng tha thứ việc bị kẻ yếu dẫn dắt chứ.” Logic giang hồ trong nhận thức của Hoàng Phủ Đồng chính là như vậy.
Cường giả vĩnh viễn phải đi ở phía trước.
Tần Triệt thực sự thuộc về loại dị biệt, Tần Triệt không nên được xem là nhân sĩ giang hồ bình thường.
Tần Triệt nghe Hoàng Phủ Đồng nói ra điểm kỳ quái, nhẹ nhàng cười nói: “Không có gì kỳ quái đâu.
Bởi vì cái khí tức mạnh nhất mà ngươi cảm nhận được, không phải là một người, mà là một thanh đao.” Hoàng Phủ Đồng nghe phán đoán của Tần Triệt xong, ngược lại càng thêm mê hoặc: “Không phải một người, mà là một thanh đao?” Tiếp đó Hoàng Phủ Đồng liền bắt đầu lầm bầm lầu bầu: “Rốt cuộc là một thanh đao như thế nào, mới có thể khiến ta cảm giác nó mạnh mẽ như vậy, mạnh đến mức khiến ta cảm thấy nó là một người?” Cẩn thận suy tư nửa ngày, sau đó Hoàng Phủ Đồng liền có một đáp án.
“Thiên Vân Đao!” “Chắc chắn là Thiên Vân Đao của Đao Khôi!” “Chỉ có Thiên Vân Đao của Đao Khôi, mới có thể có khí tức như vậy, khiến ta sinh ra phán đoán sai lầm!” Mặc dù đã đoán được vũ khí tới là gì, nhưng người cầm đao lại khiến Hoàng Phủ Đồng sinh ra nghi hoặc.
“Nhưng người cầm đao lại không phải Đao Khôi?” “Đao Khôi vì sao không tự mình cầm đao đến đây chứ?” Nghe Hoàng Phủ Đồng tự mình lải nhải ở đó, Tần Triệt ngắt lời Hoàng Phủ Đồng: “Những nghi vấn ngươi nói, đợi người tới rồi, ngươi tự nhiên sẽ có đáp án, đối với đáp án sắp được công bố, không cần một mình ở đó đoán mò.” Hoàng Phủ Đồng nghe lời Tần Triệt, cũng cảm thấy đúng là đạo lý này, cho nên Hoàng Phủ Đồng liền lựa chọn im lặng.
“Đúng rồi, ngươi nói Thiên Vân Đao là vũ khí của Đao Khôi, món vũ khí này có chỗ đặc thù gì sao?” Đã là món vũ khí có thể khiến Hoàng Phủ Đồng sinh ra phán đoán sai lầm, Tần Triệt tìm hiểu trước một chút cũng không thừa.
Nhắc đến cái này, Hoàng Phủ Đồng liền bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Thiên Vân Đao là vũ khí thành danh của Đao Khôi, đồng thời cũng là vũ khí đi theo Đao Khôi cả đời.” “Thiên Vân Đao chính là dùng tên của Đao Khôi để đặt tên, ngươi còn không biết tên của Đao Khôi à...” Nhìn thấy chủ đề lại sắp bị lệch đi, Tần Triệt vội vàng ngắt lời Hoàng Phủ Đồng, đồng thời kéo chủ đề lại.
“Ta không cần biết những chuyện không quan trọng kia, ngươi chỉ cần nói cho ta biết chuyện quan trọng là được.” Nghe Tần Triệt nói lời này, Hoàng Phủ Đồng “ào” một tiếng, sau đó bắt đầu nói về đặc tính của Thiên Vân Đao.
“Thiên Vân Đao là khinh đao, Thiên Vân Đao tuy nhẹ, nhưng độ bền dẻo của Thiên Vân Đao vô cùng đáng sợ, đồng thời độ sắc bén của Thiên Vân Đao cũng vô cùng đáng sợ.” “Thiên Vân Đao đi theo lộ tuyến khoái đao, đồng thời trong lúc nhanh, Thiên Vân Đao còn có thể dựa vào đao khí như mây mù để mê hoặc địch nhân.” “Trong lúc nhanh, còn có thể làm được xuất quỷ nhập thần, đây là chỗ lợi hại nhất của Thiên Vân Đao.” “Mặt khác, Thiên Vân Đao và Vạn Quân Nhẫn của ngươi có một ít điểm tương tự.” “Thiên Vân Đao cũng có thể chứa đựng đao khí, đao khí sẽ được chứa đựng trong những hoa văn hình áng mây trên Thiên Vân Đao.” “Đến lúc đó những hoa văn này một khi bị kích hoạt, liền sẽ biến thành đao khí dạng mây mù.” Dừng một chút, Hoàng Phủ Đồng nói bổ sung: “Chẳng qua nếu là đao khí do Đao Khôi chứa đựng, vậy thì mây mù được phát ra này cũng không phải là mây mù đơn giản.
Nó sẽ trực tiếp biến thành một trận phong bạo tràn đầy đao khí.
Thử nghĩ xem, ở trong phong bạo đao khí mây mù do Đao Khôi bố trí.
Coi như không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.” Ngay lúc Hoàng Phủ Đồng định tiếp tục phát huy bài giảng của mình, đã bị Tần Triệt cắt ngang.
“Người sắp đến rồi.” Hoàng Phủ Đồng vẫn chưa thỏa mãn, nhưng chỉ có thể ngậm miệng.
Rất nhanh, xuyên qua lớp mây mù, Tần Triệt và Hoàng Phủ Đồng đã thấy được Kim Thừa Triết và Âu Dương Lệ.
Tần Triệt nhìn Kim Thừa Triết, cảm thấy tướng mạo của Kim Thừa Triết có chút quen thuộc với mình.
Nhưng cụ thể là quen ở đâu, Tần Triệt lại không nói ra được.
Bất quá Tần Triệt cũng không lãng phí thời gian hồi tưởng vấn đề này.
Thật sự muốn biết rốt cuộc là đã gặp ở đâu, lát nữa bắt người lại từ từ tra tấn hỏi thăm là được.
Thủ đoạn hỏi thăm của Hắc Nha vẫn là vô cùng muôn màu muôn vẻ.
Không sợ ngươi miệng cứng, chỉ sợ miệng ngươi không đủ cứng.
Miệng không cứng, đám ngục tốt Hắc Nha đều cảm thấy không đủ tận hứng.
“Âu Dương Lệ.” Hoàng Phủ Đồng cũng không biết Kim Thừa Triết, nhưng Hoàng Phủ Đồng nhận ra Âu Dương Lệ.
Từ ngữ khí của Hoàng Phủ Đồng, Tần Triệt đọc ra được sự xem thường sâu sắc của Hoàng Phủ Đồng đối với Âu Dương Lệ.
Rõ ràng có thể thấy, Hoàng Phủ Đồng đối với Âu Dương Lệ là phi thường chẳng thèm ngó tới.
“Các ngươi quen biết?” Tần Triệt hỏi.
Hoàng Phủ Đồng khịt mũi coi thường nói: “Loại sỉ nhục giang hồ này, người không quen biết có lẽ không có mấy ai.” Tiếp đó Hoàng Phủ Đồng liền đem cuộc đời của Âu Dương Lệ nói đơn giản cho Tần Triệt một lần.
Nói tóm gọn lại, Âu Dương Lệ này chính là dựa vào việc không biết xấu hổ ôm đùi mà thành công thượng vị.
Theo lời Hoàng Phủ Đồng nói.
Vốn dĩ Âu Dương Lệ và Chúc Thiên Vân là quan hệ bạn bè.
Chính xác hơn một chút, hai người là quan hệ huynh trưởng.
Bất quá Âu Dương Lệ là huynh, mà Chúc Thiên Vân là đệ.
Thậm chí từng có một thời gian, hai người còn là mối quan hệ vừa là thầy vừa là bạn.
Tương tự, Âu Dương Lệ là sư.
Về sau khi Chúc Thiên Vân thể hiện ra thiên phú siêu cường.
Âu Dương Lệ liền trực tiếp vô cùng không biết xấu hổ bái Chúc Thiên Vân làm sư phụ.
Hơn nữa còn là kiểu bái sư vô cùng chính thức.
Theo lời của chính Âu Dương Lệ, mặc dù mình lớn hơn Chúc Thiên Vân hơn một trăm tuổi.
Nhưng chuyện bái sư này, điều quan trọng là đạt giả vi tiên.
Đã Chúc Thiên Vân sớm đạt tới cảnh giới đó, vậy Chúc Thiên Vân liền có thể là sư phụ.
Chúc Thiên Vân vì nể chuyện Âu Dương Lệ đã từng giúp đỡ mình, cũng không tiện cứng rắn từ chối Âu Dương Lệ.
Cho nên liền ngầm thừa nhận vị đại đệ tử này.
Về sau thực tế cũng chứng minh, việc bái sư này của Âu Dương Lệ, cái quỳ đó hiệu quả vẫn là vô cùng rõ ràng.
Chúc Thiên Vân trực tiếp trở thành Đao Khôi.
Âu Dương Lệ cũng trở thành đại đệ tử của Thiên Vân Sơn.
Trên giang hồ, càng là đánh bóng tên tuổi thủ đồ của Chúc Thiên Vân, đã làm không ít chuyện.
Mặc dù rất nhiều người đều biết đoạn lịch sử đen tối này của Âu Dương Lệ, nhưng thật sự dám dùng đoạn lịch sử này để công kích Âu Dương Lệ trước mặt thì lại không có mấy người.
Hoàng Phủ Đồng là do bản thân là đệ tử thiên tài của thế gia ngàn năm, cho nên căn bản không quan tâm những vấn đề này.
Âu Dương Lệ dù có điên cuồng đến đâu, cũng không dám động đến cháu ruột của Gậy Khôi là mình.
Nhưng những người khác thì lại không có bối cảnh như vậy, cho nên khi đối mặt với Âu Dương Lệ, bất kể trong lòng xem thường cỡ nào, bề ngoài bọn họ đều phải cung cung kính kính mới được.
Mà Âu Dương Lệ cũng vô cùng hưởng thụ cảm giác như vậy, hoặc có thể nói chỉ có những lúc như vậy, mới có thể thỏa mãn cái cảm giác được tôn trọng vặn vẹo trong nội tâm hắn.
Kim Thừa Triết và Âu Dương Lệ đi tới bên ngoài Đại Đạo Sơn.
Nhìn đỉnh núi Đại Đạo Sơn bị sương mù dày đặc bao phủ, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong.
Âu Dương Lệ đối mặt với sương mù dày đặc như vậy, lại không có ý định đi vào.
Dù sao trong tay mình đang có bội đao của Đao Khôi, đi vào mạo hiểm thì quá không đáng.
“Gia sư, Đao Khôi Chúc Thiên Vân, mời Trạch Thân vương Tần Triệt của Đại Chu Hoàng Triều, đến Thiên Vân Sơn một chuyến!” Âu Dương Lệ trực tiếp cầm Thiên Vân Đao, gọi vọng vào bên trong Đại Đạo Sơn về phía Tần Triệt.
Lý do mà Âu Dương Lệ cùng Kim Thừa Triết tìm ra này, hoàn toàn không phải vì muốn đòi công đạo cho mình, hay để bản thân thấy thoải mái trong lòng.
Hai người bọn họ hoàn toàn là vì muốn cho Đao Khôi Chúc Thiên Vân một lời giải thích (công đạo).
Chúc Thiên Vân đã dặn dò vô cùng rõ ràng, hắn muốn tìm người này, sau đó mang đến để trao đổi một chút.
Nhưng cách làm bây giờ của hai người lại là muốn trực tiếp chém giết Tần Triệt.
Nếu không có một lý do hợp lý có thể giải thích được, thì tuyệt đối không thể ăn nói với Chúc Thiên Vân.
Lợi dụng lý do Tần Triệt nhập ma như vậy, liền có thể giải thích hoàn hảo với Chúc Thiên Vân.
Việc Tần Triệt tăng tu vi nhanh chóng như thế, hoàn toàn giống hệt với việc tu luyện công phu tà ma ngoại đạo.
Đến lúc đó Tần Triệt chết rồi, lại thêm một lý do có thể nói cho qua chuyện như thế này.
Chúc Thiên Vân đương nhiên sẽ không vì một người chết mà cứ níu lấy chuyện này không buông.
Chúc Thiên Vân thân là Đao Khôi, nhưng sẽ không lãng phí quá nhiều công sức đi quản lý nguyên nhân cái chết của một người đã chết.
Có lý do như vậy để giải thích với Chúc Thiên Vân, Âu Dương Lệ cũng hỏi thăm kỹ càng Kim Thừa Triết về tu vi của Tần Triệt.
Nếu Tần Triệt là Kim Thân cảnh, vậy chỉ có tự mình ra tay mới có thể nói là chắc chắn giết chết được Tần Triệt.
Mà trước khi ra tay, Âu Dương Lệ nhất định phải tìm hiểu kỹ càng tu vi của Tần Triệt mới được.
Âu Dương Lệ trước giờ không phải người lỗ mãng, hắn luôn là một người cẩn thận.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn có thể luôn vững vàng ngồi ở vị trí đại sư huynh của Thiên Vân Sơn.
Nếu không cẩn thận tỉ mỉ, không chu toàn, vị trí của hắn nói không chừng đã sớm bị người khác thay thế.
Kim Thừa Triết vì báo thù cho cả nhà mình, cũng coi như dụng tâm lương khổ.
Hắn điều tra mọi chuyện liên quan đến Tần Triệt vô cùng kỹ càng.
Chỉ là Kim Thừa Triết điều tra kỹ đến đâu, tu vi của hắn cũng chỉ có vậy.
Mối quan hệ của hắn cũng chỉ ở mức đó, rất nhiều chuyện hắn căn bản là không thể tiếp cận được.
Sau khi Kim Thừa Triết kể lại những gì mình nắm giữ và hiểu biết cho Âu Dương Lệ nghe, Âu Dương Lệ nhíu mày nói: “Dựa theo những gì ngươi biết, Tần Triệt hẳn là vừa mới đặt chân vào Kim Thân cảnh không lâu.” Kim Thừa Triết liên tục gật đầu, nói: “Không sai. Thời gian Tần Triệt bước vào Kim Thân cảnh tuyệt đối không lâu. Dù sao thời gian hắn tu luyện cũng chỉ mới mấy chục năm mà thôi.” Nghe Kim Thừa Triết nói mấy chữ "mới mấy chục năm", sắc mặt Âu Dương Lệ trong nháy mắt trở nên khó coi.
Kim Thừa Triết nhận ra điều này, vội vàng nói bổ sung: “Đại sư huynh, người này dù sao cũng tu luyện ma công, tu vi tăng lên nhanh một chút, cũng là bình thường.” Âu Dương Lệ nhẹ nhàng gật đầu: “Không sai, ma công tăng lên quả thật là cực nhanh.
Cho nên về mặt tu vi của hắn, chúng ta nhất định phải đánh giá cao hơn ở một mức độ nhất định mới được.” Kim Thừa Triết nghe lời này, lập tức tâng bốc một câu: “Hay là đại sư huynh suy nghĩ chu toàn, chuyện này ta quả thật không nghĩ tới.
Đối với loại người tu luyện ma công này, quả thật phải đánh giá cao hơn mới được.
May mắn đại sư huynh nghĩ đến chuyện này, bằng không mà nói, có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.” Kim Thừa Triết cũng không phải không nghĩ đến việc phải đánh giá cao tu vi của Tần Triệt.
Chỉ là chuyện như vậy, không thể do hắn nói ra.
Nhất định phải do đại sư huynh có tư duy toàn cục, nhìn xa trông rộng nói ra mới được.
Nếu không, nếu tự mình nói ra, Âu Dương Lệ bây giờ có thể sẽ khen ngợi Kim Thừa Triết đủ kiểu.
Nhưng có lẽ không bao lâu sau, người ta sẽ phát hiện Kim Thừa Triết chết ở bên ngoài, thi thể có còn nguyên vẹn hay không cũng khó nói.
Kim Thừa Triết vào Thiên Vân Sơn thời gian không ngắn, chuyện như vậy hắn đã thấy nhiều.
Người khác không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng Kim Thừa Triết có lẽ là do kế thừa đầu óc chính trị của Kim gia.
Cho nên chuyện như vậy, chỉ cần phân tích một chút, Kim Thừa Triết liền phát hiện ra quy luật.
Phàm là những thiên tài được Âu Dương Lệ đặc biệt chú ý, bề ngoài được Âu Dương Lệ chiếu cố đủ điều.
Thường thường lại là người chết nhanh nhất.
Bởi vậy, sau khi Kim Thừa Triết nghe Âu Dương Lệ nói muốn tìm cao thủ dùng đao kia.
Trong lòng hắn liền đã có hình thái ban đầu của kế hoạch khu lang thôn hổ này.
Đồng thời hắn cũng đặt vị trí của mình vô cùng chính xác.
Mình là một người cung cấp tình báo, quá nhiều chuyện, mình không cần hỏi đến.
Sắp xếp thế nào, mình cũng không cần tỏ ra quá tích cực.
Âu Dương Lệ hỏi, hắn liền mở miệng nói một chút.
Hơn nữa, dù có nói tình huống đi nữa, cũng không thể nói hết tất cả.
Phải học cách nói bảy phần giữ lại ba phần.
Như vậy mới không khiến mình tỏ ra quá nổi bật, dẫn tới sát ý của Âu Dương Lệ.
Thế nhưng Kim Thừa Triết không biết rằng, Âu Dương Lệ đối với Kim Thừa Triết đã sớm động sát tâm.
Từ ngày Kim Thừa Triết ở lại, Âu Dương Lệ đã nghĩ qua.
Kim Thừa Triết phải chết.
Mình làm chuyện như vậy, tự nhiên là càng ít người biết càng tốt.
Bất kể Kim Thừa Triết biểu hiện chân thành đến đâu, biểu hiện ngu xuẩn thế nào, hắn đều đã nằm trong sổ đen của Âu Dương Lệ.
“Sư huynh, chúng ta lúc nào có thể hành động, trừ khử tên ma đầu Tần Triệt này.” Kim Thừa Triết có chút không chờ đợi được hỏi.
Âu Dương Lệ lại tỏ ra không hề gấp gáp, nói: “Việc này không vội, dù sao cũng là muốn trừ khử một ma đầu Kim Thân cảnh, nhất định phải bàn bạc kỹ hơn.
Với lại liên quan đến việc này, ta cũng muốn đi xin phép sư tôn một chút, xem sư tôn nghĩ thế nào.
Đợi sư tôn quyết định xong, ta sẽ lại tới tìm ngươi.” Mặc dù Kim Thừa Triết trong lòng đã sớm sốt ruột không chịu nổi.
Nhưng Âu Dương Lệ đã nói vậy, Kim Thừa Triết cũng chỉ có thể chờ đợi.
Ai bảo Âu Dương Lệ mới là đại sư huynh đâu.
Sau khi đuổi Kim Thừa Triết đi.
Âu Dương Lệ cũng nhanh chóng đi về phía đỉnh núi.
Âu Dương Lệ mặc dù ngoài miệng nói không gấp, nhưng chuyện như vậy, đêm dài lắm mộng.
Âu Dương Lệ cũng không muốn kéo dài sự tình quá lâu.
Sở dĩ muốn tới hỏi thăm Chúc Thiên Vân, cũng không phải vì hỏi ý kiến của Chúc Thiên Vân.
Âu Dương Lệ là đến để định mượn sư phụ của mình một món đồ, một món đồ vừa có thể bảo mệnh lại vừa có thể giết người.
Chúc Thiên Vân cảm nhận được Âu Dương Lệ đến, dừng lại việc thổ nạp đao khí, hỏi Âu Dương Lệ: “Chuyện ta bảo ngươi điều tra đã có manh mối rồi sao?” Âu Dương Lệ vô cùng cung kính nói: “Sư tôn, đã có chút manh mối, nghi ngờ là do một vị đao khách Kim Đan tầng hai gây ra.
Bất quá cụ thể rốt cuộc thế nào, cái này vẫn cần đệ tử tự mình đi điều tra một phen mới có thể xác định.” Âu Dương Lệ nghe Chúc Thiên Vân nói, lẩm bẩm: “Kim Đan tầng hai mà đã có thể khiến người ta hiểu lầm là ta ra tay? Xem ra người này thật sự có chút thú vị.” Chúc Thiên Vân ở đây tự lẩm bẩm, còn Âu Dương Lệ bên kia thì sát tâm đã nổi lên bốn phía.
Đây đã là lần thứ hai Chúc Thiên Vân thể hiện sự hứng thú vô cùng rõ ràng đối với Tần Triệt.
“Trong lòng ngươi tựa hồ tràn đầy gợn sóng.” Chúc Thiên Vân cảm nhận được biến hóa cảm xúc của Âu Dương Lệ, mở miệng hỏi một câu.
Âu Dương Lệ biết mình vừa rồi biểu hiện quá mức, bị Chúc Thiên Vân cảm ứng được, thế là vội vàng giải thích: “Sư tôn, ta cảm thấy, đao đạo chúng ta lại xuất hiện một vị thiên tài ghê gớm, là một chuyện thật đáng mừng.” Chúc Thiên Vân đối với lời nói của Âu Dương Lệ lại không hoàn toàn đồng ý: “Có phải là thiên tài ghê gớm hay không, còn phải gặp qua rồi mới có thể xác định.” Nói xong, Chúc Thiên Vân hỏi Âu Dương Lệ: “Nếu đã biết thân phận và lai lịch của đối phương, ngươi trực tiếp đi tìm người là được, đến chỗ ta làm gì?” Âu Dương Lệ đã điều chỉnh tốt tâm trạng, khiêm nhường mở miệng nói: “Đệ tử tự biết mình tư chất ngu dốt, hoàn toàn không phải thiên tài.
Cho nên đệ tử lo lắng, nếu mình đơn độc đi đến, đối phương có thể sẽ cảm thấy đệ tử là lừa đảo, sẽ không theo đệ tử đến đây.
Vì vậy, đệ tử đặc biệt đến đây xin mượn sư tôn bội đao.
Như vậy đối phương nhìn thấy bội đao của sư tôn, tự nhiên cũng sẽ hiểu rằng, đệ tử không phải là lừa đảo, đến lúc đó hắn cũng sẽ nguyện ý cùng đệ tử đến đây.” Chúc Thiên Vân nghe lời Âu Dương Lệ, cảm thấy Âu Dương Lệ nói cũng có chút đạo lý.
Âu Dương Lệ nếu tính về tuổi tác, thực tế còn lớn hơn Chúc Thiên Vân gần một trăm tuổi.
Thế nhưng Chúc Thiên Vân đã là Đao Khôi, đồng thời cũng sớm đã bước vào Càn Khôn cảnh.
Nhưng Âu Dương Lệ lại vẫn còn quanh quẩn ở Kim Thân cảnh.
Nếu không có sự trợ giúp của mình, Âu Dương Lệ bây giờ có lẽ vẫn chỉ là Kim Thân cảnh tầng một mà thôi.
Nếu Âu Dương Lệ cứ như vậy đi đến, khả năng bị thiên tài đao pháp Kim Thân cảnh kia từ chối là rất cao.
Thiên tài thì đều có sự kiêu ngạo của mình.
Chúc Thiên Vân cũng vậy.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu chuyện tương tự xảy ra trên người Chúc Thiên Vân, hắn cũng sẽ không cứ thế mà đi theo Âu Dương Lệ.
“Ngươi cũng không cần tự coi nhẹ mình, ngươi cách Kim Thân cảnh tầng ba cũng đã không xa.
Chỉ là chuyện trong núi này thực sự quá nhiều, đã ràng buộc ngươi lại.
Nếu lần này người ngươi mang về thật sự có thể đảm đương trọng trách, có thể chia sẻ bớt gánh nặng trên người ngươi, để ngươi có nhiều thời gian hơn để bế quan tu hành.” Lời này của Chúc Thiên Vân rõ ràng là có ý tốt, nhưng lọt vào tai Âu Dương Lệ, lại hoàn toàn không phải như vậy.
Theo Âu Dương Lệ thấy, đây chính là Chúc Thiên Vân sớm thông báo cho mình.
Đợi sau khi Tần Triệt đến, Tần Triệt sẽ bắt đầu từng bước thay thế vị trí của mình.
Mặc dù trong lòng đã cực kỳ oán hận, nhưng bề ngoài Âu Dương Lệ vẫn vô cùng cung kính nói: “Đệ tử đa tạ sư tôn trìu mến, đệ tử nhất định sẽ cố hết sức mình, mang người về.” Chúc Thiên Vân gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Trực tiếp ném bội đao trong tay mình cho Âu Dương Lệ.
Âu Dương Lệ hai tay cung kính nhận lấy bội đao, sau đó nói với Chúc Thiên Vân: “Đệ tử lập tức xuống núi, đi mời người đó theo.” Chúc Thiên Vân nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đi đi.” Sau khi Âu Dương Lệ rời khỏi Kim Đính, trên mặt liền trực tiếp hiện lên một nét hung ác.
Nét hung ác này không chỉ nhắm vào Tần Triệt, mà cũng có một phần là oán hận Chúc Thiên Vân trong lòng.
Hắn, Âu Dương Lệ, tân tân khổ khổ vì Chúc Thiên Vân xử lý công việc ở Thiên Vân Sơn.
Dù không có công lao cũng có khổ lao chứ.
Ít nhất, mình đã đi theo làm tùy tùng cho Chúc Thiên Vân nhiều năm như vậy, Chúc Thiên Vân cũng không nên một chút tình cũ cũng không niệm à.
Nhưng bây giờ Tần Triệt còn chưa đến nơi, Chúc Thiên Vân đã bắt đầu chuẩn bị đoạt lại quyền lợi trên người mình.
Đây là căn bản không xem mình là người một nhà.
Bất quá, oán hận của Âu Dương Lệ đối với Chúc Thiên Vân cũng chỉ có thể dừng lại ở mức độ đó.
Oán hận nhiều hơn, hắn không dám có.
Bởi vì tiếp theo hắn muốn đặt chân trên giang hồ, vẫn phải dựa vào Chúc Thiên Vân.
Chỉ cần Chúc Thiên Vân còn ngồi ở vị trí Đao Khôi này.
Vậy thì cái danh đại sư huynh Thiên Vân Sơn của hắn, trên giang hồ sẽ không có mấy người dám không nể mặt.
Chỉ là Tần Triệt nhất định phải chết.
Sau khi trở về nơi ở của mình, Âu Dương Lệ lập tức sai người đi gọi Kim Thừa Triết đến.
Kim Thừa Triết nghe nói Âu Dương Lệ muốn gặp mình, liền biết thời cơ đã chín muồi.
Kim Thừa Triết ngược lại không ngờ, hành động của Âu Dương Lệ lại nhanh chóng đến vậy.
Bất quá đây cũng là một chuyện tốt.
Có thể giết chết Tần Triệt càng sớm, thì càng có thể báo thù cho cả nhà mình sớm hơn.
Nhớ năm đó, phụ thân và hai vị huynh trưởng của mình, để che giấu thân phận giang hồ của mình, cũng đã vắt hết óc suy nghĩ.
Thậm chí từ khi mình vừa ra đời, đã vừa che giấu tung tích cho mình, vừa rèn luyện thân thể cho mình, đồng thời còn tìm cách tìm kiếm danh sư cho mình.
Tiền bạc tham ô trong nhà, có thể nói hơn phân nửa đều tiêu vào người mình.
Cuối cùng mình quả thật đã được môn phái giang hồ coi trọng, đồng thời còn thành công tiến vào môn phái này học tập đao pháp.
Về sau, mình càng dựa vào nỗ lực của bản thân, cộng thêm sự giúp đỡ đủ kiểu từ trong nhà, đã thành công tiến vào Thiên Vân Sơn.
Vốn dĩ Kim Thừa Triết nghĩ rằng đợi mình học thành tài, liền có thể giúp gia tộc mình thay đổi triều đại.
Thế nhưng thay đổi triều đại chưa chờ được, lại chờ đến tin tức cả nhà mình bị diệt môn.
Kim Thừa Triết mặc dù luôn không ở nhà, nhưng không có nghĩa là tình cảm của Kim Thừa Triết đối với Kim gia không sâu đậm.
Ngược lại, tình cảm của Kim Thừa Triết đối với Kim gia vô cùng sâu sắc.
Khi nhận được tin này đầu tiên, Kim Thừa Triết đã nghĩ đến việc phải lập tức đi báo thù cho người nhà mình.
Thế nhưng sau một hồi bố trí và điều tra, Kim Thừa Triết đột nhiên phát hiện, Hắc Nha đã được thành lập lại.
Tiếp theo đó là một loạt hành động của Hắc Nha, khiến Kim Thừa Triết hiểu rõ, mình không thể nào dựa vào thực lực của bản thân để báo thù cho cả nhà.
Hắn chỉ có thể lựa chọn tiếp tục chờ đợi và nhẫn nhịn.
Trời không phụ lòng người, ngay lúc Kim Thừa Triết cảm thấy mình có lẽ cả đời này đều báo thù vô vọng, lại chờ được lời đồn giữa Triều đình và Đao Khôi.
Điều này khiến Kim Thừa Triết biết, mình hoàn toàn có thể mượn đao giết người, khu lang thôn hổ.
Theo đệ tử đến tìm mình vào phòng Âu Dương Lệ, Kim Thừa Triết đã thu liễm tất cả cảm xúc, xuất hiện trước mặt hắn.
Chỉ là khi hắn nhìn thấy Thiên Vân Đao trước mặt Âu Dương Lệ, biểu lộ của Kim Thừa Triết vẫn không tự chủ được mà biến đổi dữ dội.
Là người của Thiên Vân Sơn, Kim Thừa Triết vẫn nhận ra Thiên Vân Đao.
Đây chính là bội đao của Chúc Thiên Vân.
Đồng thời Chúc Thiên Vân cũng dùng thanh đao này để thành tựu Võ Khôi.
Có thể nói thanh đao này bản thân nó đã đại diện cho Chúc Thiên Vân.
Hiện tại Âu Dương Lệ đã mượn được cả thanh đao này, vậy chứng tỏ Âu Dương Lệ đã thuyết phục được Chúc Thiên Vân, đồng thời cũng thể hiện thái độ của Chúc Thiên Vân.
Vừa nghĩ đến đây, nội tâm Kim Thừa Triết quả thực không nhịn được mà vui mừng khôn xiết.
“Sư tôn vì trừ ma, cố ý cho ta mượn bội đao của ngài, lát nữa ngươi dẫn đường cho ta, lập tức tiến về Đại Đạo Sơn.” Âu Dương Lệ phân phó với Kim Thừa Triết.
Kim Thừa Triết không che giấu được niềm vui sướng cuồng nhiệt trong lòng, lập tức đáp ứng: “Đệ tử cẩn tuân mệnh lệnh của đại sư huynh.” Đối với thái độ của Kim Thừa Triết, Âu Dương Lệ vẫn vô cùng hài lòng, tuy nhiên ý định giết Kim Thừa Triết của Âu Dương Lệ lại không hề thay đổi.
Kim Thừa Triết phải chết.
Nhất là sau khi dẫn đường cho mình, thì càng phải chết.
Người biết quá nhiều, vốn dĩ cũng không thích hợp sống quá lâu.
Sau khi quyết định lập tức khởi hành, Âu Dương Lệ trực tiếp nắm lấy Kim Thừa Triết, rời khỏi Thiên Vân Sơn.
Âu Dương Lệ tay trái nắm Kim Thừa Triết, tay phải thì nắm Thiên Vân Đao.
Thiên Vân Đao không phải trọng đao, cộng thêm vân văn trên thân đao của nó, càng khiến nó trông như đám mây trên trời, vô cùng nhu hòa.
Thực tế Chúc Thiên Vân luyện không phải trọng đao.
Mà là khoái đao.
Đồng thời còn là mê hoặc chi đao...
Kim Thừa Triết đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác phi thiên, vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn.
Nếu không phải Âu Dương Lệ lên tiếng, Kim Thừa Triết còn chưa kịp phản ứng lại.
“Chỉ đường.” Nghe thấy lời nói lạnh như băng của Âu Dương Lệ, Kim Thừa Triết lúc này mới phản ứng lại.
Cẩn thận phân biệt phương hướng phía dưới xong, Kim Thừa Triết chỉ tay về một hướng, nói: “Hướng kia chính là hướng của Đại Đạo Sơn.” Âu Dương Lệ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền nắm lấy Kim Thừa Triết, một đường bay về phía hướng mà Kim Thừa Triết chỉ.
Từ Thiên Vân Sơn đến Đại Đạo Sơn, khoảng cách vẫn là không ngắn.
Trên đường đi phải vượt qua mười mấy châu.
Âu Dương Lệ là một người cẩn thận, cho nên hắn cũng không lựa chọn bay một mạch đến Đại Đạo Sơn.
Trên đường Âu Dương Lệ nghỉ ngơi ba lần, mỗi lần nghỉ ngơi, đều phải đợi đến khi mình hoàn toàn hồi phục trạng thái đỉnh phong rồi mới tiếp tục lên đường.
Âu Dương Lệ làm vậy cũng là để phòng ngừa, vạn nhất sau khi đến Đại Đạo Sơn, lập tức phải đánh nhau, mình không đến mức bị thiệt thòi.
Vào ngày thứ tư, hai người đã có thể nhìn thấy Đại Đạo Sơn.
Âu Dương Lệ đã nghe nói về Đại Đạo Sơn nhưng tự mình đến lại là lần đầu tiên.
Đối với nơi tu luyện của Đại Chu Thái tổ này, từng có một thời gian rất dài được các nhân sĩ võ lâm giang hồ tôn sùng là võ đạo thánh địa trong lòng.
Vật đổi sao dời, hiện tại ngoại trừ Đại Chu Hoàng thất còn xem nơi này là cấm địa ra, trên giang hồ đã không còn bao nhiêu người còn hướng về nơi này nữa.
Giang hồ chính là thực tế như vậy, đồng thời lại dễ quên như vậy.
Huống chi đó cũng là chuyện của hàng ngàn năm trước, bị lãng quên cũng là chuyện quá đỗi bình thường...
Lúc này, Tần Triệt đang tu luyện trong núi bỗng nhiên thần sắc hơi động, tiếp đó liền nhìn về phía xa.
Cảm nhận được sự khác thường của Tần Triệt, Hoàng Phủ Đồng Tài cũng nhìn về hướng đó.
Chỉ có điều trong cảm giác của Hoàng Phủ Đồng, hướng đó dường như chẳng có gì.
Mãi gần nửa canh giờ sau, Hoàng Phủ Đồng Tài mới yếu ớt nắm bắt được một chút dị thường.
“Có chút kỳ quái.” Sau khi cảm nhận được sự dị thường ở vị trí đó, Hoàng Phủ Đồng lại thấy kỳ quái.
“Có gì kỳ quái?” Tần Triệt mở miệng hỏi.
Hoàng Phủ Đồng chi tiết nói ra: “Ta rõ ràng cảm nhận được bên kia có ba luồng khí tức, trong đó một luồng yếu ớt đến mức có thể bỏ qua không tính.
Nhưng hai luồng khí tức còn lại, một luồng rõ ràng mạnh hơn luồng kia rất nhiều, nhưng tốc độ di chuyển lại lấy tốc độ của người có tu vi tương đương ta làm chủ.
Là một cường giả, hắn hẳn là sẽ không dễ dàng tha thứ việc bị kẻ yếu dẫn dắt chứ.” Logic giang hồ trong nhận thức của Hoàng Phủ Đồng chính là như vậy.
Cường giả vĩnh viễn phải đi ở phía trước.
Tần Triệt thực sự thuộc về loại dị biệt, Tần Triệt không nên được xem là nhân sĩ giang hồ bình thường.
Tần Triệt nghe Hoàng Phủ Đồng nói ra điểm kỳ quái, nhẹ nhàng cười nói: “Không có gì kỳ quái đâu.
Bởi vì cái khí tức mạnh nhất mà ngươi cảm nhận được, không phải là một người, mà là một thanh đao.” Hoàng Phủ Đồng nghe phán đoán của Tần Triệt xong, ngược lại càng thêm mê hoặc: “Không phải một người, mà là một thanh đao?” Tiếp đó Hoàng Phủ Đồng liền bắt đầu lầm bầm lầu bầu: “Rốt cuộc là một thanh đao như thế nào, mới có thể khiến ta cảm giác nó mạnh mẽ như vậy, mạnh đến mức khiến ta cảm thấy nó là một người?” Cẩn thận suy tư nửa ngày, sau đó Hoàng Phủ Đồng liền có một đáp án.
“Thiên Vân Đao!” “Chắc chắn là Thiên Vân Đao của Đao Khôi!” “Chỉ có Thiên Vân Đao của Đao Khôi, mới có thể có khí tức như vậy, khiến ta sinh ra phán đoán sai lầm!” Mặc dù đã đoán được vũ khí tới là gì, nhưng người cầm đao lại khiến Hoàng Phủ Đồng sinh ra nghi hoặc.
“Nhưng người cầm đao lại không phải Đao Khôi?” “Đao Khôi vì sao không tự mình cầm đao đến đây chứ?” Nghe Hoàng Phủ Đồng tự mình lải nhải ở đó, Tần Triệt ngắt lời Hoàng Phủ Đồng: “Những nghi vấn ngươi nói, đợi người tới rồi, ngươi tự nhiên sẽ có đáp án, đối với đáp án sắp được công bố, không cần một mình ở đó đoán mò.” Hoàng Phủ Đồng nghe lời Tần Triệt, cũng cảm thấy đúng là đạo lý này, cho nên Hoàng Phủ Đồng liền lựa chọn im lặng.
“Đúng rồi, ngươi nói Thiên Vân Đao là vũ khí của Đao Khôi, món vũ khí này có chỗ đặc thù gì sao?” Đã là món vũ khí có thể khiến Hoàng Phủ Đồng sinh ra phán đoán sai lầm, Tần Triệt tìm hiểu trước một chút cũng không thừa.
Nhắc đến cái này, Hoàng Phủ Đồng liền bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Thiên Vân Đao là vũ khí thành danh của Đao Khôi, đồng thời cũng là vũ khí đi theo Đao Khôi cả đời.” “Thiên Vân Đao chính là dùng tên của Đao Khôi để đặt tên, ngươi còn không biết tên của Đao Khôi à...” Nhìn thấy chủ đề lại sắp bị lệch đi, Tần Triệt vội vàng ngắt lời Hoàng Phủ Đồng, đồng thời kéo chủ đề lại.
“Ta không cần biết những chuyện không quan trọng kia, ngươi chỉ cần nói cho ta biết chuyện quan trọng là được.” Nghe Tần Triệt nói lời này, Hoàng Phủ Đồng “ào” một tiếng, sau đó bắt đầu nói về đặc tính của Thiên Vân Đao.
“Thiên Vân Đao là khinh đao, Thiên Vân Đao tuy nhẹ, nhưng độ bền dẻo của Thiên Vân Đao vô cùng đáng sợ, đồng thời độ sắc bén của Thiên Vân Đao cũng vô cùng đáng sợ.” “Thiên Vân Đao đi theo lộ tuyến khoái đao, đồng thời trong lúc nhanh, Thiên Vân Đao còn có thể dựa vào đao khí như mây mù để mê hoặc địch nhân.” “Trong lúc nhanh, còn có thể làm được xuất quỷ nhập thần, đây là chỗ lợi hại nhất của Thiên Vân Đao.” “Mặt khác, Thiên Vân Đao và Vạn Quân Nhẫn của ngươi có một ít điểm tương tự.” “Thiên Vân Đao cũng có thể chứa đựng đao khí, đao khí sẽ được chứa đựng trong những hoa văn hình áng mây trên Thiên Vân Đao.” “Đến lúc đó những hoa văn này một khi bị kích hoạt, liền sẽ biến thành đao khí dạng mây mù.” Dừng một chút, Hoàng Phủ Đồng nói bổ sung: “Chẳng qua nếu là đao khí do Đao Khôi chứa đựng, vậy thì mây mù được phát ra này cũng không phải là mây mù đơn giản.
Nó sẽ trực tiếp biến thành một trận phong bạo tràn đầy đao khí.
Thử nghĩ xem, ở trong phong bạo đao khí mây mù do Đao Khôi bố trí.
Coi như không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.” Ngay lúc Hoàng Phủ Đồng định tiếp tục phát huy bài giảng của mình, đã bị Tần Triệt cắt ngang.
“Người sắp đến rồi.” Hoàng Phủ Đồng vẫn chưa thỏa mãn, nhưng chỉ có thể ngậm miệng.
Rất nhanh, xuyên qua lớp mây mù, Tần Triệt và Hoàng Phủ Đồng đã thấy được Kim Thừa Triết và Âu Dương Lệ.
Tần Triệt nhìn Kim Thừa Triết, cảm thấy tướng mạo của Kim Thừa Triết có chút quen thuộc với mình.
Nhưng cụ thể là quen ở đâu, Tần Triệt lại không nói ra được.
Bất quá Tần Triệt cũng không lãng phí thời gian hồi tưởng vấn đề này.
Thật sự muốn biết rốt cuộc là đã gặp ở đâu, lát nữa bắt người lại từ từ tra tấn hỏi thăm là được.
Thủ đoạn hỏi thăm của Hắc Nha vẫn là vô cùng muôn màu muôn vẻ.
Không sợ ngươi miệng cứng, chỉ sợ miệng ngươi không đủ cứng.
Miệng không cứng, đám ngục tốt Hắc Nha đều cảm thấy không đủ tận hứng.
“Âu Dương Lệ.” Hoàng Phủ Đồng cũng không biết Kim Thừa Triết, nhưng Hoàng Phủ Đồng nhận ra Âu Dương Lệ.
Từ ngữ khí của Hoàng Phủ Đồng, Tần Triệt đọc ra được sự xem thường sâu sắc của Hoàng Phủ Đồng đối với Âu Dương Lệ.
Rõ ràng có thể thấy, Hoàng Phủ Đồng đối với Âu Dương Lệ là phi thường chẳng thèm ngó tới.
“Các ngươi quen biết?” Tần Triệt hỏi.
Hoàng Phủ Đồng khịt mũi coi thường nói: “Loại sỉ nhục giang hồ này, người không quen biết có lẽ không có mấy ai.” Tiếp đó Hoàng Phủ Đồng liền đem cuộc đời của Âu Dương Lệ nói đơn giản cho Tần Triệt một lần.
Nói tóm gọn lại, Âu Dương Lệ này chính là dựa vào việc không biết xấu hổ ôm đùi mà thành công thượng vị.
Theo lời Hoàng Phủ Đồng nói.
Vốn dĩ Âu Dương Lệ và Chúc Thiên Vân là quan hệ bạn bè.
Chính xác hơn một chút, hai người là quan hệ huynh trưởng.
Bất quá Âu Dương Lệ là huynh, mà Chúc Thiên Vân là đệ.
Thậm chí từng có một thời gian, hai người còn là mối quan hệ vừa là thầy vừa là bạn.
Tương tự, Âu Dương Lệ là sư.
Về sau khi Chúc Thiên Vân thể hiện ra thiên phú siêu cường.
Âu Dương Lệ liền trực tiếp vô cùng không biết xấu hổ bái Chúc Thiên Vân làm sư phụ.
Hơn nữa còn là kiểu bái sư vô cùng chính thức.
Theo lời của chính Âu Dương Lệ, mặc dù mình lớn hơn Chúc Thiên Vân hơn một trăm tuổi.
Nhưng chuyện bái sư này, điều quan trọng là đạt giả vi tiên.
Đã Chúc Thiên Vân sớm đạt tới cảnh giới đó, vậy Chúc Thiên Vân liền có thể là sư phụ.
Chúc Thiên Vân vì nể chuyện Âu Dương Lệ đã từng giúp đỡ mình, cũng không tiện cứng rắn từ chối Âu Dương Lệ.
Cho nên liền ngầm thừa nhận vị đại đệ tử này.
Về sau thực tế cũng chứng minh, việc bái sư này của Âu Dương Lệ, cái quỳ đó hiệu quả vẫn là vô cùng rõ ràng.
Chúc Thiên Vân trực tiếp trở thành Đao Khôi.
Âu Dương Lệ cũng trở thành đại đệ tử của Thiên Vân Sơn.
Trên giang hồ, càng là đánh bóng tên tuổi thủ đồ của Chúc Thiên Vân, đã làm không ít chuyện.
Mặc dù rất nhiều người đều biết đoạn lịch sử đen tối này của Âu Dương Lệ, nhưng thật sự dám dùng đoạn lịch sử này để công kích Âu Dương Lệ trước mặt thì lại không có mấy người.
Hoàng Phủ Đồng là do bản thân là đệ tử thiên tài của thế gia ngàn năm, cho nên căn bản không quan tâm những vấn đề này.
Âu Dương Lệ dù có điên cuồng đến đâu, cũng không dám động đến cháu ruột của Gậy Khôi là mình.
Nhưng những người khác thì lại không có bối cảnh như vậy, cho nên khi đối mặt với Âu Dương Lệ, bất kể trong lòng xem thường cỡ nào, bề ngoài bọn họ đều phải cung cung kính kính mới được.
Mà Âu Dương Lệ cũng vô cùng hưởng thụ cảm giác như vậy, hoặc có thể nói chỉ có những lúc như vậy, mới có thể thỏa mãn cái cảm giác được tôn trọng vặn vẹo trong nội tâm hắn.
Kim Thừa Triết và Âu Dương Lệ đi tới bên ngoài Đại Đạo Sơn.
Nhìn đỉnh núi Đại Đạo Sơn bị sương mù dày đặc bao phủ, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong.
Âu Dương Lệ đối mặt với sương mù dày đặc như vậy, lại không có ý định đi vào.
Dù sao trong tay mình đang có bội đao của Đao Khôi, đi vào mạo hiểm thì quá không đáng.
“Gia sư, Đao Khôi Chúc Thiên Vân, mời Trạch Thân vương Tần Triệt của Đại Chu Hoàng Triều, đến Thiên Vân Sơn một chuyến!” Âu Dương Lệ trực tiếp cầm Thiên Vân Đao, gọi vọng vào bên trong Đại Đạo Sơn về phía Tần Triệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận