Võ Đạo Thành Thánh: Từ Hoàng Gia Cấm Địa Bắt Đầu

Chương 189: sĩ tộc tan rã, Thượng cổ di tích! 【 Vạn càng cầu đặt mua! 】 (3)

Chương 189: Sĩ tộc tan rã, di tích Thượng cổ! 【 Vạn chữ cầu đặt mua! 】(3)
*Bách túc chi trùng tử nhi bất cương*, huống chi là Tứ Hải Thương Hành, một quái vật khổng lồ mà tổng bộ cũng không nằm tại Đại Chu cơ chứ.
Trong tình huống như vậy, việc Đại Đạo Sơn chỉ để lại Lệ Châu cùng Lục Nga khiến Tần Triệt vẫn không hoàn toàn yên tâm.
Vì vậy, cuối cùng Tần Triệt quyết định để Hoàng Phủ Đồng ở lại trông nhà.
Đối với lời năn nỉ của Hoàng Phủ Đồng, Tần Triệt tự nhiên là từ chối.
Tuy nhiên, Tần Triệt đã hứa với Hoàng Phủ Đồng rằng, khi bọn hắn thắng lợi trở về, sẽ để Hoàng Phủ Đồng là người đầu tiên được mở rộng tầm mắt.
Đối với sự chiếu cố đặc biệt này của Tần Triệt, Hoàng Phủ Đồng thậm chí còn trực tiếp lược bỏ cả lời cảm ơn.
Sau khi Tần Triệt cùng Chúc Thiên Vân rời đi, họ cứ dựa theo vị trí được đánh dấu trên bản đồ mà bay thẳng tới đó.
Khu vực đó, trước đây Tần Triệt đã để Lệ Châu sắp xếp người đi dò xét qua.
Đó là một khu vực hoang vu rộng lớn, ít người lui tới, bị bao phủ bởi rừng rậm bạt ngàn.
Nếu không có bản đồ hoặc không đi sâu vào bên trong, căn bản là không thể nhìn ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
Chỉ có dựa vào bản đồ, cộng thêm việc xâm nhập thăm dò, mới có thể phát hiện sự khác lạ bên trong đó.
Ngoại trừ việc do thám vòng ngoài, Lệ Châu cũng dùng một số tử tù, để bọn hắn trực tiếp đi vào dò đường.
Người của Hắc Nha thì Lệ Châu sẽ không tiêu hao, nhưng đối với những tử tù tội ác tày trời kia, Lệ Châu lại không có lòng tốt như vậy.
Tổng cộng đã phái đi ba nhóm, hơn một trăm tử tù.
Không một người nào thành công đi ra từ bên trong.
Về phần những người tiến vào này là sống hay chết, Lệ Châu cảm thấy thực ra không cần phải băn khoăn làm gì.
Những kẻ đi vào đó, có thể sống sót mới là chuyện lạ.
Tần Triệt cùng Chúc Thiên Vân hai người, bay không ngừng nghỉ suốt ba ngày thời gian, mới đến được vị trí được đánh dấu trên bản đồ.
Người của Hắc Nha ở nơi này đã đều rút đi.
Mặc dù đây là nơi không có người ở, nhưng nếu để người của Hắc Nha ở lại đây, lỡ như bị cao thủ giang hồ đi ngang qua phát hiện.
Đến lúc đó nếu họ cẩn thận dò xét, ngược lại sẽ là một phiền phức.
Cho nên việc rút bọn hắn đi, để nơi này tiếp tục duy trì dáng vẻ nguyên bản, là lựa chọn tốt nhất.
Tần Triệt từ trên trời quan sát khu rừng rậm nguyên thủy phía dưới đã hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của tông môn, nói: “Nơi này hẳn là bị một loại trận pháp nào đó bao phủ, cho nên mới nhìn không ra dấu tích ban đầu. Khu rừng rậm phía dưới kia, hẳn là do trận pháp tạo ra.” Trình độ trận pháp của Tần Triệt hiện tại cũng đã có thể đạt tới cấp bậc Đại Tông sư như trong tay Hoàng Phủ Đồng.
Việc nhìn ra dấu vết trận pháp vẫn là rất dễ dàng.
Điểm này thì Chúc Thiên Vân lại không có cách nào làm được.
Chúc Thiên Vân mặc dù là Võ Khôi, nhưng khi Chúc Thiên Vân nhìn xuống dưới, thật sự không nhìn ra bất kỳ dấu vết trận pháp nào.
Chúc Thiên Vân chỉ có thể dựa vào bản năng của Võ giả, cảm giác được khu rừng rậm phía dưới có vấn đề.
Cụ thể là vấn đề gì, Chúc Thiên Vân thật đúng là không nói ra được.
Trong khoảng thời gian ở Đại Đạo Sơn, Chúc Thiên Vân cũng đã nghe Hoàng Phủ Đồng kể không ít chuyện yêu nghiệt của Tần Triệt.
Nói thật, Chúc Thiên Vân cũng hoàn toàn nghĩ mãi mà không rõ.
Làm sao có thể có một người mà thiên phú vừa tốt đến mức vô lý như vậy, lại còn toàn diện đến thế cơ chứ.
Tần Triệt dường như không có lĩnh vực nào là hắn không tinh thông và không am hiểu.
“Trận pháp này vận hành hẳn là có liên quan đến mặt trăng, hiện tại hẳn là lúc trận pháp này mạnh nhất. Lúc này tấn công vào mà nói, tính nguy hiểm vẫn là vô cùng cao. Chúng ta có thể ở chỗ này chờ đợi một thời gian, đợi uy lực trận pháp giảm xuống, lại cường công đi vào.” Tần Triệt vừa cẩn thận nghiên cứu một hồi rồi nói ra.
“Ừm.” Đối với chuyện mình không thể xen vào lời nói, Chúc Thiên Vân cũng chỉ có thể “ừm” một tiếng đáp ứng.
Hai người tùy tiện tìm một tán cây, liền trực tiếp xếp bằng ngồi trên đó, chờ đợi thời cơ trận pháp suy yếu.
Sau khi ngồi xuống, Chúc Thiên Vân vẫn là không nhịn được, chủ động hỏi Tần Triệt: “Ngươi bày trận và luyện đan, đều là học từ ai vậy?” Về võ đạo, Chúc Thiên Vân cảm thấy thiên phú tốt, tự mình tìm hiểu một chút, là có thể có thành tựu rồi.
Dù sao Chúc Thiên Vân chính là người như vậy.
Nhưng mà bày trận cùng luyện đan, Chúc Thiên Vân cảm thấy, làm sao cũng phải có một sư phụ dẫn dắt nhập môn mới được chứ.
Cho dù là thuần túy dựa vào thiên phú, vậy cũng phải có sư phụ chỉ điểm một chút, mới có thể xem như nhập môn chứ.
Thế nhưng theo hiểu biết của Chúc Thiên Vân về Đại Chu, Đại Chu cũng không có nhân tài đỉnh tiêm về phương diện này, nhất là về mặt bày trận.
Về chuyện này, Tần Triệt cũng không có gì khó nói hay giấu diếm.
Trực tiếp thành thật trả lời: “Cũng không có người nào chỉ điểm, chính là tự mình tìm một chút đan phương, còn có ngẫu nhiên lấy được một ít trận đồ. Sau đó liền lặp đi lặp lại luyện tập, từ từ liền có thành tựu như hiện tại. Đương nhiên lúc mới bắt đầu, cũng là số lần thất bại chiếm đa số. Về sau dần dần từng chút một, liền tốt lên, số lần thành công cũng ngày càng nhiều.” Chúc Thiên Vân: ...
Chúc Thiên Vân bây giờ có thể hiểu được cái cảm giác “may mắn” mà Hoàng Phủ Đồng nói tới.
Ở bên cạnh Tần Triệt, thật sự là vô cùng “may mắn”.
Hoàn toàn dựa vào tự học, tự tìm tòi trong quá trình tự học, sau đó liền có thể nắm giữ năng lực bày trận và luyện đan như hiện tại.
Chúc Thiên Vân còn có thể nói gì được nữa đây.
Nhắc tới chuyện này, Tần Triệt ngược lại cũng có một vài vấn đề muốn hỏi Chúc Thiên Vân.
“Hiện tại trình độ luyện đan và bày trận trong giang hồ như thế nào? Lấy ví dụ như đan dược, tầng cấp đan dược cao nhất có thể luyện chế là loại nào? Còn bày trận, tối cao có thể chống cự được cao thủ như thế nào tập kích.” Chúc Thiên Vân mặc dù không có bối cảnh Thế gia hay tông môn, nhưng dù sao cũng làm Đao Khôi mấy trăm năm, những chuyện này hắn hẳn là cũng biết.
“Theo như ta biết, hiện tại Đan sư lợi hại nhất là người được vinh danh là Đan Thần Hoàng Đạo, hắn có thể luyện chế Khai Thế Đan dùng cho Động thiên cảnh. Đây hẳn là Đan sư lợi hại nhất trên giang hồ rồi. Đan sư vượt qua cấp bậc này, có lẽ cũng có, nhưng có khả năng đã sớm không hỏi thế sự.” Dừng một chút, Chúc Thiên Vân tiếp tục nói: “Về phương diện bày trận mà nói, kỳ thực không hề xuất sắc như phương diện đan dược. Hiện tại trên giang hồ về bày trận, chủ yếu là do Lục Giáp Tông đứng đầu. Lục Giáp Tông là một tông môn nhất lưu. Bản thân thực lực không mạnh lắm, Chưởng môn chỉ là Kim Thân cảnh tầng một mà thôi. Ở trong các tông môn nhất lưu, xem như tu vi phi thường thấp. Nguyên nhân chủ yếu có thể trở thành tông môn nhất lưu, vẫn là nhờ kỹ nghệ Bố trận độc đáo của bọn họ. Đương nhiên cũng có thể là bởi vì bọn họ là tông môn duy nhất nắm giữ kỹ nghệ Bố trận. Trận pháp có thể bố trí, cũng chỉ là miễn cưỡng bảo vệ được Kim Thân cảnh. So với Lôi Vân Trận của ngươi mà nói, đều kém một mảng lớn.”
Nói xong, Chúc Thiên Vân nhìn về phía trận pháp trước mặt, tiếp tục bổ sung: “Nguyên nhân khiến kỹ nghệ trận pháp mai một đi như vậy, có khả năng là có liên quan đến sự rời đi của những tông môn từ di tích Thượng cổ kia. Bọn họ rời đi hẳn là đã mang theo đại lượng trận đồ, trong tình huống không có trận đồ, muốn bố trí trận pháp, tỷ lệ thành công là phi thường thấp. Hơn nữa cho dù có trận đồ, nếu như hiểu biết về kỹ nghệ Trận pháp không đủ, thì tỷ lệ thất bại cũng vô cùng đáng sợ.” Dừng lại một chút, Chúc Thiên Vân tiếp tục bổ sung: “Ngược lại là môn kỹ nghệ luyện đan, tỷ lệ sai số cùng tỷ lệ thử lỗi kỳ thực cũng rất cao. Điểm mấu chốt nhất là, đan dược luyện chế sai, tình huống chết người tương đối ít. Nhưng mà trận pháp nếu như luyện chế sai, tình huống chết người kỳ thực lại rất nhiều. Trận pháp là thông qua việc thay đổi và hấp thu thiên địa nguyên khí để hình thành hiệu quả của trận pháp. Mà thiên địa nguyên khí này chính là thể năng lượng thuần túy, còn không hoàn toàn giống như đan dược.”
Tần Triệt nghe Chúc Thiên Vân bổ sung giải thích, cũng cảm thấy thấm thía, thấu hiểu sâu sắc mà gật đầu.
Chúc Thiên Vân nói không sai, luyện đan sai lầm, chỉ cần không phải luyện chế loại đan dược lấy yêu tinh làm chủ.
Hoặc là luyện đan thất bại, hoặc là nổ lò.
Uy lực nổ lò mặc dù cũng không nhỏ, nhưng so với việc trận pháp nổ tung, uy lực này vẫn là nhỏ hơn nhiều.
Ví như Lôi Vân Trận của Tần Triệt, nếu như lúc trước xuất hiện một chút sai lầm nhỏ.
Dẫn đến vụ nổ hạt nhân sấm sét, thì có thể trực tiếp thổi bay cả đỉnh núi Đại Đạo Sơn này.
Luyện đan thì lại không đến mức khoa trương như vậy.
Đối mặt với một công việc có tỷ lệ tử vong cao như vậy, việc các đại sư bày trận đỉnh tiêm ít đi cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Hơn nữa, các tông môn nhất lưu và đỉnh cấp, bản thân thực lực đã vô cùng cường đại.
Có hay không có trận pháp, đối với bọn họ mà nói cũng như nhau cả.
Hai người lại hàn huyên một hồi sau đó, liền bắt đầu tu hành riêng phần mình.
Cứ như vậy qua bảy tám ngày sau.
Khi mặt trăng lại một lần nữa dâng lên, một vầng trăng tròn vành vạnh treo cao trên bầu trời.
Trăng tròn xuất hiện, ánh trăng trực tiếp rải khắp toàn bộ khu rừng.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, khu rừng rậm rạp phía dưới ban đầu vậy mà hiện ra một màu trong suốt nhàn nhạt.
Loại màu sắc trong suốt này, chỉ có ở khoảng cách gần mới có thể phát giác được.
Nếu như chỉ là đi ngang qua từ trên trời, thật đúng là rất khó phát hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận