Võ Đạo Thành Thánh: Từ Hoàng Gia Cấm Địa Bắt Đầu

Chương 119: trên điện hành thích! 【 Vạn càng cầu đặt mua 】 (4)

Chương 119: Hành thích trên điện! 【 Vạn chữ cầu đặt mua 】 (4)
Không thể nào nói nổi.
Chế độ khoa cử đích thật là do Tần Triệt đề xuất, đồng thời nói cho Tần Hách biết.
Nhưng Tần Triệt chỉ nói ra một cái khung sườn, còn chi tiết hiện tại đều là do Tần Hách để Lễ Bộ bổ sung.
Các chi tiết đều là do Tần Hách cùng các đại thần dưới trướng hắn nghĩ ra.
Cho nên việc chứng kiến khoa cử có khác biệt so với những gì mình nói hay không, là hoàn toàn không thể thành lập.
Tần Triệt cũng chỉ cung cấp một cái tên và khung sườn đại thể.
Phần còn lại đều không phải do Tần Triệt đưa ra, cho nên căn bản không tồn tại vấn đề khác biệt.
Tần Hách bị Tần Triệt nhìn chằm chằm, thở dài nói: "Ta biết ngay là không gạt được Hoàng đệ mà.
Hoàng huynh lần này cố ý mời Hoàng đệ ngươi đến Càn Kinh, giúp Hoàng huynh trấn giữ tình hình một chút.
Lần khoa cử đầu tiên này, đám sĩ tộc và Huân Quý phản ứng rất kịch liệt, Hoàng huynh lo lắng sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng nếu có ngươi ở đây, Hoàng huynh ta liền có thể yên tâm.”
"Hắc Nha không phải đều đã bị ngươi triệu hồi về rồi sao?" Tần Triệt hỏi Tần Hách.
Tần Hách gật gật đầu, nhưng rồi lại chuyển lời nói: "Hắc Nha đúng là bị ta tạm thời gọi về, nhưng chỉ dựa vào Lệ Châu thôi thì chưa chắc đã trấn nhiếp được đám đạo chích kia.
Vẫn là cần Hoàng đệ ngươi theo giúp ta vào cung mấy ngày, đám đạo chích kia mới không dám tùy tiện làm bậy."
Tần Triệt cười trêu ghẹo Tần Hách: "Những lời này của ngươi mà để Lệ Châu nghe được, nàng sẽ chẳng quản ngươi có phải Hoàng đế hay không, đánh ngươi một trận e là không tránh khỏi."
Nhắc đến chuyện này, Tần Hách, người bị đánh nhiều năm, cũng theo bản năng rụt cổ lại.
"Hoàng đệ giúp lần này thôi, các kỳ khoa cử về sau, tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngươi nữa."
Tần Hách đã nói đến nước này, Tần Triệt tự nhiên không có lý do gì mà không đi.
Hơn nữa nghĩ lại, giống như một quản lý cấp cao của doanh nghiệp đi xem người khác thi cử và phỏng vấn, cũng là một chuyện khá thú vị.
Ở kiếp trước, chính Tần Triệt là người bị người khác phỏng vấn và thi cử.
Đời này cũng nên hảo hảo trải nghiệm một cuộc sống khác.
Thấy Tần Triệt đáp ứng, Tần Hách tự nhiên là mừng rỡ.
Hắn trực tiếp mang theo Tần Triệt và Lục Nga, cùng mình ngồi chung Long Liễn về Càn Kinh.
Lục Nga vẫn là lần đầu tiên ngồi Long Liễn, nhìn ngắm hồi lâu.
Lục Nga phát hiện, chiếc Long Liễn này giống hệt chiếc mà Tần Hách đã tặng cho Tần Triệt trước đó.
Vì hoàn toàn giống nhau, Lục Nga ngược lại không còn quá nhiều hứng thú nữa.
"Phải rồi, Tử Hoằng đã có thể đứng dậy đi lại rồi, đứa nhỏ này bất kể là ngồi, bò, hay đi đứng, đều sớm hơn những đứa trẻ bình thường.
Đứa nhỏ này thật đúng như ngươi phán đoán, thân thể cực kỳ khỏe mạnh, rất có thiên phú tập võ."
Nhìn Tần Hách vừa nói đến đây, trong mắt vừa vui mừng lại vừa phiền muộn, Tần Triệt hỏi: "Vẫn còn người chất vấn huyết mạch của Tử Hoằng sao?"
Nhắc tới việc này, Tần Hách hơi siết chặt hai nắm đấm: "Những lời chất vấn về huyết mạch của Tử Hoằng chưa bao giờ ngừng lại.
Tử Hoằng biểu hiện càng bất phàm, những tiếng nghi ngờ này lại càng lớn.
Đợi sau lần khoa cử này, thực sự tuyển chọn được nhân tài ta cần, ta sẽ hảo hảo chỉnh đốn một phen.”
Chuyện Tần Hách uốn nắn bọn họ như thế nào thì Tần Triệt không giúp được gì, nhưng ngược lại về chuyện của Tử Hoằng, Tần Triệt có thể đưa ra một vài đề nghị.
"Đã có thiên phú tập võ, ngươi cứ để hắn tập võ, sống lâu thêm mấy chục năm, đợi những kẻ chất vấn kia chết hết cả đi, rồi để Tử Hoằng đi san bằng hết mộ phần của bọn hắn."
Tần Hách nghe Tần Triệt đưa ra đề nghị chẳng đâu vào đâu như vậy, quả nhiên là vừa cảm thấy không đáng tin cậy, lại vừa cảm thấy vô cùng hả giận.
"Đợi Tử Hoằng lớn thêm một chút rồi nói sau." Tần Hách rõ ràng đặt kỳ vọng rất lớn vào Tần Tử Hoằng.
Sau khi đến Hoàng Cung, Tần Triệt vẫn ở tại Ninh Thọ Cung, nơi mình thường ở.
Ninh Thọ Cung này nghiễm nhiên đã trở thành nơi ở chuyên dụng của Tần Triệt.
Ngày thường dù Tần Triệt không có ở đó, Ninh Thọ Cung cũng sẽ không cho người khác sử dụng.
Đêm đó, Tần Triệt nghe được mấy tiếng báo động hỏa hoạn.
Hiện tại là mùa đông, trời hanh vật khô, nhưng hỏa hoạn xảy ra dồn dập như vậy chắc chắn là có vấn đề.
Chỉ có điều Tần Triệt biết, vấn đề lần này không phải nhắm thẳng vào Hoàng Cung.
E rằng cũng giống như Lệ Châu nói, là do đám sĩ tộc và Huân Quý kia ra tay.
Chỉ là hiện tại Hắc Nha đang âm thầm theo dõi trong thành Càn Kinh, những kẻ dám ra tay phần lớn đều không chạy thoát được.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ hai, Tần Triệt còn chưa kịp tu luyện thì đã thấy Lệ Châu dáng vẻ phong trần mệt mỏi, không mời mà tới, trực tiếp xuất hiện tại Ninh Thọ Cung.
Nhìn chiếc áo ngoài trên người Lệ Châu bị cháy rách mấy lỗ, Tần Triệt liền có thể biết được thế lửa trong nội thành Càn Kinh đêm qua không hề nhỏ.
"Lá gan của đám sĩ tộc và Huân Quý này cũng quá lớn rồi.
Chỉ trong một đêm, gần như tất cả các dịch quán trong thành Càn Kinh đều bị phóng hỏa một lần.
Nếu không phải đã sớm đề phòng trước, thật không biết sẽ chết bao nhiêu người."
Lúc nói những lời này, Lệ Châu vẫn còn nghiến răng nghiến lợi.
“Bắt được bao nhiêu người?” Nhắc đến chuyện này, Lệ Châu càng thêm tức giận: "Kẻ sống bắt được chẳng bao nhiêu, kẻ chết thì bắt được cả đống."
Tần Triệt cau mày nói: "Những kẻ làm chuyện này đều là tử sĩ của bọn họ sao?"
Lệ Châu gật gật đầu, nói: "Đều là những kẻ trực tiếp tự châm lửa lên người, mang theo dầu hỏa rồi lao vào trong dịch quán.
Cứu được mấy người, nhưng cũng sống không được bao lâu, căn bản không tìm ra được bất kỳ manh mối nào."
Tần Triệt nghe Lệ Châu nói vậy, cũng không ngờ đám sĩ tộc này lại ác độc đến thế.
Khó trách Tần Hách muốn loại bỏ đám sĩ tộc này.
Đám sĩ tộc này ngay cả chuyện như vậy cũng dám làm, thật đúng là không có gì mà bọn hắn không dám làm.
Lệ Châu đối với chuyện này cũng căm tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Nếu không phải đám sĩ tộc này gốc rễ phức tạp, rút dây động rừng, ta thật muốn trực tiếp dẫn người đi bắt hết bọn hắn lại.”
Chuyện cụ thể của Hắc Nha, Tần Triệt không nhúng tay vào, cứ để Lệ Châu tự mình làm là được.
Mình nhiều nhất chỉ nghe Lệ Châu phàn nàn một chút mà thôi.
Dường như vì đã phát hiện ra sự tồn tại của Hắc Nha, nên những ngày tiếp theo cho đến trước kỳ thi Đình, thành Càn Kinh xem như vô cùng yên tĩnh.
Đến ngày thi Đình, Tần Triệt cũng được Tiểu Đức Tử cung kính mời đến trong Thái Cực Điện.
Nhìn thấy Tần Triệt xuất hiện tại Thái Cực Điện, quả thực khiến cho đám văn võ bá quan trên đại điện lúc này đều giật mình một phen.
Không còn cách nào khác, mỗi lần Tần Triệt xuất hiện tại Hoàng Cung đều có chút đáng sợ.
Những văn võ đại thần này, khi đối mặt Tần Hách, còn có thể đùa nghịch tâm cơ.
Nhưng khi đối mặt Tần Triệt, những tâm cơ này của bọn hắn hoàn toàn vô dụng.
Bởi vì Tần Triệt là một Võ Giả thuần túy.
Hơn nữa thực lực của Tần Triệt lại kinh khủng như vậy, tâm cơ và thủ đoạn của bọn hắn, Tần Triệt hoàn toàn có thể không cần để ý.
Nếu Tần Triệt muốn, cho dù là trực tiếp giết bọn hắn, cũng sẽ không có vấn đề gì.
Cho nên khi thấy Tần Triệt xuất hiện, bọn hắn chỉ cần thành thật một chút là được.
Lúc này mà chọc vào Tần Triệt, làm không tốt chính là chết vô ích.
Văn võ trên đại điện không phải là không nghĩ tới chuyện hôm nay Tần Triệt sẽ đến dự thi Đình.
Chỉ là sau khi phán đoán một phen, bọn hắn cảm thấy Tần Triệt chưa chắc sẽ đến.
Hiện tại xem ra, phán đoán của bọn hắn đối với Tần Triệt chẳng có tác dụng gì.
Tần Triệt không phải loại người mà bọn hắn có thể dùng logic thông thường để đoán được.
Tần Triệt làm việc, càng chú trọng tùy tâm sở dục, chứ không phải cái gọi là lễ nghi quy củ.
Tần Triệt vừa không bị quy củ trói buộc, cũng không bị lễ nghi vây khốn.
Một Tần Triệt như vậy, vô cùng khó để suy đoán hắn muốn làm gì.
Các văn võ dưới điện đưa mắt nhìn nhau một phen.
Tất cả đều hiểu, chuyện phá hoại kỳ thi Đình mà bọn hắn đã bàn bạc xong lần này, hiển nhiên là không có cách nào thực hiện được rồi.
Tần Hách nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng tự nhiên là vô cùng vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ trì kỳ khoa cử đầu tiên.
Nếu lần đầu tiên đã không thuận lợi, vậy những lần sau này cũng đừng nghĩ tới nữa.
Đến lúc đó nho sinh thiên hạ cũng không dám ló đầu ra nữa, vậy thì khoa cử của mình còn có ý nghĩa gì.
"Cho mười người đứng đầu lần này vào đi." Sau khi thu hết ánh mắt của đám văn võ vào đáy mắt, Tần Hách mới ung dung phân phó Tiểu Đức Tử.
Tiểu Đức Tử cầm phất trần trong tay, vung sang một bên, rồi cao giọng ái nói: "Tuyên, mười vị thí sinh đứng đầu vào yết kiến."
Theo tiếng hô của Tiểu Đức Tử, bên ngoài nhanh chóng có thái giám dẫn theo mười người đi vào trong đại điện.
Đây là mười Nho Tu đã được đánh giá và chọn ra sau ba vòng sàng lọc.
Mười người sau khi đi vào, nhìn thấy Tần Hách đều kích động quỳ lạy.
Là Nho Tu, có thể đường đường chính chính đại diện cho bản thân xuất hiện ở đây, đã là chuyện vô cùng quang tông diệu tổ rồi.
Hơn nữa theo chế độ khoa cử, chỉ cần thông qua kỳ thi Đình, bọn hắn sẽ lập tức được phân bổ đi các địa phương khác nhau làm quan, hoặc ở lại kinh thành làm quan.
Đây càng là chuyện quang tông diệu tổ.
Ánh mắt Tần Triệt lướt qua mặt từng người trong mười thí sinh, cuối cùng dừng lại một chút trên mặt người thí sinh xếp thứ mười.
Tần Triệt cau mày, luôn cảm thấy có điểm gì đó không đúng ở người thí sinh kia, nhưng cụ thể là chỗ nào thì Tần Triệt lại không nói ra được.
"Trẫm chỉ có một câu hỏi, đó là nếu Trẫm để các ngươi đến các châu, quận làm chủ quan, việc đầu tiên các ngươi muốn làm là gì?" Tần Hách mở miệng nói ra vấn đề hắn đã sớm nghĩ kỹ.
Tần Hách nói là một vấn đề.
Nhưng rơi vào tai những người khác nhau lại có những cách lý giải khác biệt.
Rơi vào tai các thí sinh kia, theo họ nghĩ, Tần Hách đây là dự định trực tiếp để bọn hắn cai quản một phương.
Rơi vào tai đám sĩ tộc kia, đây chính là biểu thị Tần Hách dự định làm suy yếu sức ảnh hưởng của sĩ tộc từ cấp địa phương.
Sau khi Tần Hách hỏi xong vấn đề, tất cả thí sinh bắt đầu trả lời theo thứ tự.
Câu trả lời của chín người đầu, theo Tần Triệt thấy, đều là theo khuôn phép cũ, không có bất kỳ ý mới nào đáng nói.
Về cơ bản đều là sau khi nhậm chức sẽ giải quyết một số tệ nạn tại châu quận của bọn họ như thế nào.
Không được coi là đề nghị gì đột phá.
Cuối cùng cũng đến lượt người thứ mười mà Tần Triệt chú ý trả lời vấn đề.
Đây là một thí sinh mặc nho sam màu đỏ.
Không thể không nói, nho sam màu đỏ của hắn đứng giữa đám người đúng là vô cùng nổi bật.
Hơn nữa bản thân hắn thân cao cũng hơn những người khác một cái đầu.
Rất có cảm giác hạc giữa bầy gà.
Thí sinh này bước lên một bước về phía trước, cao giọng nói: "Nếu ta cai quản một phương, ta sẽ giết chết người tiền nhiệm trước tiên, sau đó giết chết tất cả mọi người trong Nha Môn."
Nghe câu trả lời như vậy, văn võ có mặt tại đây đều vô cùng kinh hãi.
Tần Hách cũng nhíu mày.
Thực ra khi Tần Hách đưa ra vấn đề như vậy, trong lòng hắn đã hy vọng có người đủ can đảm nói ra những lời như thế.
Chỉ có người dám động thủ với đám sĩ tộc cũ, mới có thể thực sự thay Tần Hách phân ưu.
Nhưng người này rõ ràng sát khí quá nặng.
Giết chủ quan là được rồi, sao lại còn muốn giết toàn bộ những người khác nữa.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của Tần Hách, Tiểu Đức Tử lập tức cao giọng quát lên: "Yên lặng!"
Theo tiếng quát của Tiểu Đức Tử, phía dưới quả nhiên yên tĩnh trở lại.
Tần Hách nhìn về phía thí sinh thứ mười kia, nhíu mày trách: "Câu trả lời của ngươi sát khí quá nặng.
Cho dù chủ quan có tội, đó cũng là lỗi của chủ quan, liên quan gì đến các lại viên khác?"
Chẳng lẽ sau khi ngươi giết bọn hắn xong, còn muốn vào kinh đến giết Trẫm hay sao?
Dù sao bọn họ đều do Trẫm tự mình bổ nhiệm, nói đến ngọn nguồn sai lầm là ở trên người Trẫm, ngươi còn muốn giết Trẫm sao?"
Thí sinh áo đỏ nghe lời Tần Hách nói, bỗng nhiên cười lên khằng khặc: "Hoàng đế ngươi thật đúng là thông minh, bước tiếp theo của ta đích thực là muốn đến trên Thái Cực Điện này, giết luôn cả ngươi!"
Người phía dưới còn chưa kịp quát lớn "Lớn mật!", thì đã thấy thí sinh mặc áo đỏ kia lao nhanh về phía Tần Hách như một con sói hoang.
Tiểu Đức Tử là người phản ứng nhanh nhất, trực tiếp chuẩn bị chắn ngang trước người Tần Hách, thay Tần Hách đỡ đòn.
Nhưng có một người còn nhanh hơn cả Tiểu Đức Tử.
Một bóng người xuất hiện phía trước Tiểu Đức Tử, tiếp đó bóng người kia tùy ý vung ra một quyền.
"Phanh!"
Chỉ một quyền vung ra tùy ý này thôi cũng đủ khiến sắc mặt thí sinh áo đỏ đang lao tới hoàn toàn thay đổi.
Đối mặt với một quyền như vậy, nó chỉ có thể từ công chuyển sang thủ, đồng thời nhanh chóng biến ra đặc trưng Yêu tộc của bản thân.
"Ngao!"
Một tiếng sói tru.
Móng vuốt của thí sinh áo đỏ biến thành vuốt sói, đồng thời đầu của hắn cũng biến thành đầu sói, chỉ có thân thể là còn duy trì hình người.
Đây mới thực sự là người sói!
Nhưng biến thân thành người sói thì đã có thể cản được một quyền của Tần Triệt sao?
Hiển nhiên nó vẫn còn kém quá xa.
Chỉ một quyền mà thôi, Tần Triệt đã trực tiếp đánh bay Lang Yêu kia đi như một cái bao tải rách.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận