Võ Đạo Thành Thánh: Từ Hoàng Gia Cấm Địa Bắt Đầu

Chương 120: Hổ Khiếu Sơn Lâm, mới đối tượng nghiên cứu! 【 Vạn càng cầu đặt mua 】 (4)

Tại Hổ Sơn phát lực mạnh mẽ hạ, ngọn núi mà Tần Triệt huyễn hóa ra, ngược lại thật sự bị xé rách ra từng chút một.
Hổ Sơn nhìn thấy phương thức mình lựa chọn có hiệu quả, sắc mặt cũng không khỏi vui mừng.
Nếu như Tần Triệt chỉ có chút bản lĩnh như vậy.
Vậy thì lần này Tần Triệt chết chắc rồi.
Chờ mình xé rách ngọn núi này, chính là ngày tàn của Tần Triệt.
Hắn sẽ dùng đôi lợi trảo này của mình, xé Tần Triệt thành mảnh nhỏ.
Nhìn xem nụ cười dữ tợn của Hổ Sơn.
Tần Triệt tâm niệm khẽ động.
Lập tức một lượng lớn đại địa chi lực, thông qua Đại Đạo Sơn truyền đến, trực tiếp rót vào trong Bất Động Như Sơn Ấn của Tần Triệt.
“Răng rắc!”
Theo càng nhiều đại địa chi lực rót vào.
Bất Động Như Sơn Ấn vừa mới bị Hổ Sơn xé rách một lỗ hổng, trong nháy mắt đã khép kín lại.
Đồng thời lợi trảo của Hổ Sơn đang khảm vào trong Bất Động Như Sơn Ấn, bị đại địa chi lực đột nhiên tuôn ra, bẻ gãy toàn bộ.
“Ngao!”
Lợi trảo bị bẻ gãy, Hổ Sơn lại một tiếng gào thét thống khổ.
Đối với Hổ Sơn mà nói, tổn thương trên nhục thể là có thể khôi phục.
Nhưng tổn thất về mặt thiên phú, lại không phải dễ dàng khôi phục như vậy.
Mấu chốt là Hổ Sơn, thực sự không nghĩ ra, vì sao ngọn núi này của Tần Triệt còn có thể mạnh lên.
Đối với Tần Triệt mà nói, điều này cũng chẳng có gì khó khăn.
Bất Động Như Sơn Ấn có thể mượn dùng bao nhiêu đại địa chi lực, chủ yếu là có quan hệ với tu vi.
Tần Triệt vừa rồi chỉ vận dụng một phần ba thực lực, liền đã rút cạn đại địa chi lực của Đại Đạo Sơn.
Đã phát hiện không cách nào ngăn cản Hổ Sơn, Tần Triệt liền gia tăng tu vi mà mình rót vào là được.
Vận dụng một nửa tu vi, rút lấy càng nhiều đại địa chi lực, Hổ Sơn tự nhiên cũng liền không thể chịu đựng nổi.
Hổ Sơn nhìn xem lợi trảo của mình ở trong Bất Động Như Sơn Ấn, bị nghiền nát từng chút một.
Trợn mắt muốn nứt!
Nếu như những lợi trảo này không bị nghiền nát, có lẽ còn có thể lập tức nối lại, thế nhưng dưới mắt lại không còn bất kỳ một điểm khả năng nào.
Giải quyết lợi trảo của Hổ Sơn, Tần Triệt cũng triệt hồi Bất Động Như Sơn Ấn.
Lực phòng ngự của Bất Động Như Sơn Ấn, tự nhiên là không cần phải nói.
Thế nhưng một khi thi triển, cũng đồng dạng hạn chế hành động của Tần Triệt.
Cảm giác được bình chướng trước mặt mình biến mất, Hổ Sơn trong nháy mắt lần nữa dùng thế hổ đói vồ mồi, nhào về phía Tần Triệt.
Lần này Hổ Sơn trực tiếp hiện ra bản thể của mình.
Bản thể Hổ Sơn, là một đầu Hổ Yêu hình thể vượt qua mười mét, lông vàng trắng xen kẽ.
“Ngao rống!”
Hổ Sơn mở miệng, một tiếng hổ khiếu xông ra.
Đây là một môn thiên phú khác của Hổ Sơn, Hổ Khiếu Sơn Lâm.
Tiếng hổ gầm này, không chỉ có thể mang đến công kích sóng âm kinh khủng, mấu chốt nhất là nó có thể nhiếp tâm thần người khác.
Khiến cho người ta trong lòng sinh ra hoảng sợ vô hạn, để đối thủ căn bản không dám sinh ra suy nghĩ cùng ý niệm đối kháng với mình.
Đối mặt những kẻ yếu kia, thậm chí chỉ cần bằng vào một chiêu này, liền có thể khiến hắn triệt để run chân, ngoan ngoãn biến thành con mồi của mình.
Một tiếng gào thét đánh tới.
Đá tảng trên ngọn núi, đều bị âm thanh đánh tan nát.
Mặt đất thì bị sóng âm ba động, cày ra từng đường rãnh sâu hoắm.
Nhìn xem Tần Triệt vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, Hổ Sơn bản năng cho rằng, Tần Triệt lại sắp giống như những địch nhân mình gặp phải trước đó, lập tức phải biến thành con mồi của mình.
“Nhân tộc tự đại, cho là ta chỉ có một tuyệt học thôi sao!” Hổ Sơn trong lòng đối với Tần Triệt tràn đầy khinh thường.
Chỉ là rất nhanh Hổ Sơn phát hiện Tần Triệt động.
Tần Triệt giơ lên một tay.
Sau đó Hổ Sơn nhìn thấy bàn tay này của Tần Triệt, đang biến lớn trước mắt mình.
Hổ Sơn ban đầu tưởng rằng mắt mình hoa, Nhân tộc không có khả năng biến hình.
Nhưng rất nhanh Hổ Sơn xác định, bàn tay này của Tần Triệt đích thực là đang lớn lên.
Hơn nữa còn là đang biến lớn vô hạn, nhanh chóng.
Chỉ trong nháy mắt, bàn tay mà Tần Triệt giơ lên này, trong mắt Hổ Sơn, liền đã biến lớn hơn ngàn lần.
Lúc này Hổ Sơn thân dài vượt qua mười mét, ở phía dưới bàn tay lớn này, nhìn qua mới nhỏ bé làm sao.
Đối mặt bàn tay lớn hơn mình nhiều như vậy, Hổ Sơn trong lòng ngược lại hiện ra nỗi hoảng sợ vô biên.
Tiếp đó Hổ Sơn nhìn thấy, bàn tay Tần Triệt bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
Đối mặt bàn tay che trời lấp đất này, Hổ Sơn trong miệng phát ra tiếng kêu kinh hãi:
“Không có khả năng!” “Đây tuyệt đối không có khả năng!” Hổ Sơn muốn giãy dụa, thế nhưng việc giãy dụa của Hổ Sơn là vô ích.
Với lại Hổ Sơn trong lòng lúc này tràn ngập hoảng sợ và sợ hãi, chân của Hổ Sơn đều mềm nhũn.
Nó muốn chạy, thế nhưng nó lại căn bản chạy không nổi.
Giờ khắc này Hổ Sơn, đã từ bách thú chi vương, biến thành một con mèo con chân mềm.
Hổ Sơn chỉ có thể nhìn bàn tay lớn, từng chút một bao phủ lên người mình, đem chính mình từng chút một ép lại.
Cuối cùng Hổ Sơn bị đè bẹp dí trên mặt đất.
Hổ Sơn có thể cảm giác được, xương cốt toàn thân mình đều đang gãy vụn từng tấc một.
Đồng thời huyết nhục rắn như sắt thép của mình, cũng đang không ngừng bị xé nát.
Bao gồm cả ngũ tạng lục phủ của nó, cũng đang bị ép điên cuồng, cuối cùng rối rít vỡ nát.
Đợi đến khi Hổ Sơn triệt để biến thành một đống thịt nát, Hổ Sơn mới nhìn thấy Tần Triệt chỉ là dùng một bàn tay bình thường không có gì lạ, đặt trên trán của mình mà thôi.
“Cái này...... Cái này sao có thể!” Thực tế như vậy, khiến Hổ Sơn càng thêm không thể nào chấp nhận được.
Vô Úy Phục Long Ấn!
Đây là loại ấn pháp thứ ba trong năm loại mà Tần Triệt lấy được từ chỗ Tể Hoài.
Ấn này có thể phá giải mọi sự uy hiếp tâm thần, đồng thời ngược lại nó dưới sự thúc đẩy của Huyết khí, hình ảnh được phóng đại, ngược lại còn có thể phát huy tác dụng uy hiếp ngược lại.
“Ấn này tên là Vô Úy Phục Long Ấn, dùng để phục hổ, quả thực có chút đại tài tiểu dụng.” Tần Triệt nhìn xem Hổ Sơn đã biến thành tôm chân mềm nói ra.
“Phốc!”
Hổ Sơn bị lời nói của Tần Triệt làm tức đến nỗi trực tiếp ho ra từng ngụm máu lớn.
Đối mặt Hổ Sơn, Tần Triệt đương nhiên sẽ không khách sáo.
Trực tiếp tách rời Hổ Sơn, sau đó thuận lợi tìm được Yêu tinh trong cơ thể Hổ Sơn.
Yêu tinh trong cơ thể Hổ Sơn lớn nhỏ cũng tương tự như của Lang Yêu.
Chỉ bất quá Yêu tinh trong cơ thể Hổ Sơn là màu máu, mà Yêu tinh trong cơ thể Lang Yêu là không màu trong suốt.
Yêu tinh của Hổ Sơn ngoại trừ năng lượng tinh thuần hơn Lang Yêu, nhìn kỹ Yêu tinh của Hổ Sơn, còn có thể làm tâm thần người khác dao động.
Đối với Yêu tinh Tần Triệt hiểu rõ cũng không nhiều, trong Thiên Lộc Các ở Hoàng Cung cũng chỉ có một ít ghi chép về cách dùng, chứ không có ghi chép về phân loại.
Bất quá những điều này cũng không quan trọng, có thể để Lệ Châu từ từ thẩm vấn.
Đem mấy trăm khối thịt nát của Hổ Yêu toàn bộ chứa vào trong túi trữ vật của mình, lúc Tần Triệt muốn chứa đầu hổ vào, lại phát hiện không cách nào chứa vào.
Tần Triệt đã thử qua túi trữ vật không thể chứa vật sống.
Những miếng thịt nát vừa rồi xem như vật chết, cái đầu hổ này rõ ràng vẫn chưa chết hẳn.
Ở trên núi tìm một cây gỗ, đem đầu hổ xiên trên cây gỗ, Tần Triệt cũng xuống núi định đưa qua cho Lệ Châu.
Đi ngang qua ngôi nhà gỗ nhỏ, Lục Nga nhìn thấy Tần Triệt khiêng một cái đầu hổ lớn hơn cái vạc nước mấy lần, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sợ đến trắng bệch, thân thể cũng run rẩy không ngừng.
Tần Triệt thấy cảnh này, cũng biết là do dư uy của cái đầu hổ này.
Sự chấn nhiếp cỡ này, đối với Tần Triệt tự nhiên là không hề hấn gì.
Thế nhưng tu vi của Lục Nga còn kém xa lắm.
Đi qua chỗ Lục Nga, Tần Triệt truyền qua một tia Huyết khí cho nàng, thân thể Lục Nga mới thoát khỏi trạng thái cứng ngắc.
Đồng thời toàn thân trên dưới, cũng thoát khỏi cảm giác lạnh lẽo như hầm băng.
“Ta đi một chuyến Đạo Sơn Thành, ngươi cứ ở đây chờ là được.” Tần Triệt nói với Lục Nga.
Mặc dù đã khôi phục lại, thế nhưng Lục Nga y nguyên vẫn không dám nhìn cái đầu hổ to lớn kia.
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Tần Triệt rời khỏi Đại Đạo Sơn về sau, liền đi thẳng một đường về phía Đạo Sơn Thành.
Đến Đạo Sơn Thành về sau, lính giữ thành nhìn thấy cái đầu hổ cực kỳ to lớn kia, trực tiếp định gõ chuông báo động.
Bất quá nhìn thấy người khiêng đầu hổ chính là Tần Triệt về sau, cả người mới thả lỏng cảnh giác xuống.
“Lệ Châu đâu?” Tần Triệt hỏi thủ vệ trông coi cửa thành.
Thủ vệ khó khăn nuốt nước miếng một cái, thanh âm có chút lắp bắp nói với Tần Triệt: “Công chúa...... đang ở địa lao.” Tần Triệt khiêng đầu hổ đi xuyên qua phố phường, cũng may hiện tại là ban đêm, trên đường sớm đã không còn người đi đường, cho nên cũng không có người nào vây xem.
Với lại Đạo Sơn Thành là một tòa quân trấn, bản thân cũng không có bao nhiêu dân chúng bình thường.
Đi thẳng một đường tới địa lao, Tần Triệt bảo người trông coi địa lao mở cửa.
Người trông coi địa lao, nhìn xem Tần Triệt khiêng cái đầu hổ to lớn kia, đồng dạng khó khăn nuốt nước miếng.
Phải biết Xích Diễm Quân trong Đạo Sơn Thành, đều là những người thân kinh bách chiến, lăn lộn từ trong núi thây biển máu ra.
Nhưng đối mặt với những thứ không biết như loài Yêu này, bọn họ vẫn có sự sợ hãi theo bản năng.
So với Lục Nga cũng chỉ khá hơn một chút.
Thử liên tiếp hai lần, mới thuận lợi mở được cửa địa lao.
Tần Triệt trực tiếp vác đầu hổ xuống địa lao, thì thấy Lệ Châu đang dẫn theo một đám cao thủ Võ Đạo Hắc Nha, nghiên cứu Lang Yêu trong địa lao.
Đầu sói của Lang Yêu, bị ghim trên cọc gỗ.
Mặc dù chưa chết, nhưng cũng đang thoi thóp.
Mà những cao thủ Võ Đạo kia, thì không ngừng tiến hành các loại thí nghiệm.
Trên đầu sói đã chẳng còn lại bao nhiêu thịt, chỉ còn trơ lại xương cốt.
“Vẫn là quá ít thịt, nếu có nhiều hơn, có thịt còn hoạt tính thì tốt rồi.” Một Võ Giả đang vùi đầu nghiên cứu, vừa loay hoay với mấy miếng thịt trên đôi đũa trong tay mình, vừa lẩm bẩm nói.
Hắn đang lẩm bẩm, bỗng nhiên cảm giác trên đầu tối sầm lại.
Chưa kịp mắng xem ai thổi đèn, đã cảm giác bóng đen kia lập tức ập xuống.
Chưa kịp phản ứng, liền cảm giác cái bàn rung mạnh.
Chờ hắn nhìn rõ, mới phát hiện một cái đầu hổ to bằng mặt bàn, chiếm hết cả cái bàn.
Mà hắn vừa lúc đối mặt với con mắt hổ kia.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu như máu, hắn cũng bị sợ đến mức tim co rúm lại.
Cũng may là Võ Giả có tố chất thân thể tốt, nếu là người bình thường, e rằng thoáng cái đã bị dọa chết rồi.
“Đem cái này nghiên cứu luôn đi.” Tần Triệt một bên nói với Lệ Châu, một bên đem huyết nhục trong túi trữ vật đổ hết xuống đất.
Nhìn xem đống huyết nhục chất cao như một ngọn núi nhỏ, Võ Giả đang say mê nghiên cứu lúc nãy, không khỏi hai mắt sáng rực lên.
Lệ Châu cũng bị cái đầu hổ đột nhiên xuất hiện này làm giật nảy mình.
Bất quá nhìn thấy Tần Triệt về sau, Lệ Châu ngược lại an tâm trở lại.
“Ta phái người đi lấy là được rồi, ngươi đêm hôm khuya khoắt mang nó tới làm gì?” Lệ Châu nói với Tần Triệt.
Tần Triệt liếc nhìn đầu hổ bị xiên trên cây gỗ, nói: “Ta sợ nó chết mất, đến lúc đó sẽ không có cách nào nghiên cứu kỹ càng.”
“Hổ Vương!”
Ngay lúc Tần Triệt và Lệ Châu đang nói chuyện, đầu sói bị ghim trên cọc gỗ, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu kinh hãi đầy bi phẫn.
Tần Triệt nghe được lời của đầu sói, hỏi: “Các ngươi quen biết nhau?”
“Hổ Vương!”
Đầu sói không để ý đến câu hỏi của Tần Triệt, chỉ kêu lên đau đớn từng tiếng, đồng thời hai mắt có huyết lệ tuôn rơi.
Tần Triệt thấy Lang Yêu kia dường như không có ý định trả lời mình, cũng không muốn tiếp tục dừng lại ở đây nữa, nói với Lệ Châu: “Các ngươi cứ nghiên cứu kỹ đi, nhân tiện thẩm vấn một chút về quan hệ của hai bọn chúng, xem chúng còn đồng bạn nào khác không.” Dừng một chút, Tần Triệt nói bổ sung: “Đúng rồi, nếu có phát hiện gì, đến lúc đó gửi cho Tần Hách một bản.” Lệ Châu gật gật đầu, nói: “Tốt.” “Ta về trước đây, các ngươi nghiên cứu đi.” “Ta tiễn ngươi.” Lệ Châu cùng Tần Triệt rời khỏi địa lao.
Trong địa lao, đám võ giả nghiên cứu Yêu ngược lại lại trở nên hưng phấn.
Thịt Hổ Yêu này rất tươi mới.
Với lại cái đầu hổ to lớn này, thịt nhiều hơn đầu sói nhiều.
Đồng thời Hổ Yêu này nhìn qua là biết lợi hại hơn Lang Yêu nhiều.
Từ trên người nó lấy được vật liệu, những thứ nghiên cứu ra được, khẳng định là có giá trị hơn những thứ nghiên cứu ra từ vật liệu trên người Lang Yêu.
Một đám Võ Giả bắt đầu mài đao xoèn xoẹt, xẻo thịt trên đầu Hổ Yêu.
Mà Hổ Yêu thì vừa thống khổ vừa xấu hổ phẫn uất nhắm mắt lại, mặc cho đám người này động đao trên đầu mình.
Lang Yêu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, quả nhiên là lòng như tro nguội.
Nguyên bản Hổ Vương là hy vọng cuối cùng của hắn, mặc kệ đám nhân tộc này sỉ nhục và tra tấn hắn thế nào.
Hắn đều cảm thấy Hổ Vương sẽ cứu hắn, kết quả hiện tại Hổ Vương cũng bị đưa đến nơi này, cùng mình bị đám nhân tộc này nghiên cứu.
Phải biết Hổ Vương trong mắt hắn, chính là sự tồn tại không thể chiến thắng.
Kết quả hiện tại…
Tần Triệt cùng Lệ Châu rời khỏi địa lao về sau, Lệ Châu cũng rốt cục nhịn không được hỏi Tần Triệt: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Tần Triệt kể lại đơn giản chuyện đã xảy ra cho Lệ Châu nghe.
Lệ Châu sau khi nghe xong, cũng thay Tần Triệt lau mồ hôi lạnh.
Bất quá nhìn Tần Triệt hoàn toàn không tổn hại gì, Lệ Châu cũng liền không nói gì thêm.
“Yêu liên tiếp xuất hiện, ta cảm thấy không bình thường lắm, ngươi tốt nhất nên điều tra một chút, xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận