Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 99: Hám làm giàu vạn người ngại cùng xe lăn đại lão 15 (length: 8004)

Tưởng Đình Tự chậm rãi mở mắt.
Trà Cửu ở trong ánh mắt chăm chú của hắn, tìm một góc độ xem kịch hay tốt nhất rồi bình thản ngồi xuống.
Nàng mơ hồ biết Tưởng Sâm vì sao bị phạt.
Đồng tình sao?
Không hề đồng tình.
Tưởng Sâm đáng đời.
Tưởng Sâm chịu mấy chục roi, cả người mặt mày tái mét, mồ hôi nhễ nhại, giống như vừa mới được vớt lên từ dưới nước.
Tưởng Đình Tự thu mắt lại, lần nữa nhìn về phía Tưởng Sâm.
Tưởng Sâm hiểu ý hắn, xoay người quỳ về phía Trà Cửu, cúi đầu nói: "Xin lỗi, Diệp Thanh Hoan, ta đã làm một chuyện có lỗi với cô, ta cùng Diệp Niệm Ân đã xảy ra quan hệ."
Chính là ở quán bar tối hôm qua.
Hắn cãi nhau với Trà Cửu một trận, tâm trạng không vui nên đi uống say.
Kết quả không biết thế nào lại gặp Diệp Niệm Ân rồi phát sinh quan hệ.
Tưởng Đình Tự chậm rãi lên tiếng: "Thanh Hoan, chuyện này là Tưởng gia sai, chúng ta..."
"Không sao." Trà Cửu cười tủm tỉm nói, "Ta không để ý, hôn ước vẫn có thể tiếp tục."
Những người ở đây đều ngây người.
Đến cả Tưởng Sâm cũng không ngờ nàng dễ dàng tha thứ như vậy.
Tưởng Đình Tự không biết trong lòng mình đang có cảm giác gì, ngữ khí trầm thấp nghiêm túc: "Cô không cần miễn cưỡng."
Trà Cửu hào phóng nói: "Ta không miễn cưỡng, đến Tưởng gia vốn chỉ vì tiền bạc và địa vị của Tưởng gia, Tưởng Sâm sống chết ra sao ta cũng không quan tâm, huống hồ 'chỉ là' một lần vượt quá giới hạn."
Không yêu thì sẽ khoan dung nhất.
Trà Cửu hiện tại đối với Tưởng Sâm chính là một tâm thái như vậy.
Ánh mắt Tưởng Sâm ảm đạm, có chút thất vọng.
Hắn còn tưởng rằng… Thôi vậy.
"Ta không muốn." Tưởng Sâm nhẫn nhịn cơn đau kịch liệt trên người, cự tuyệt.
Hắn vốn không có chút tình cảm nào với Trà Cửu.
Sau khi hóa giải được hiểu lầm chuyện Tưởng mẫu lợi dụng nàng, Tưởng Sâm đã từng nghĩ đến chuyện có nên khuất phục trước hôn ước sắp đặt này hay không, và có nên thử chung sống với Trà Cửu một lần.
Nhưng hiện tại mọi thứ đã không thể vãn hồi.
Hắn có thể phụ lòng bất cứ cô gái nào, nhưng không thể phụ lòng Diệp Niệm Ân đã từng cứu mình, không thể lấy thân thể của người ta rồi lại không chịu trách nhiệm.
Vậy nên hắn kiên định nói: "Tưởng tiên sinh, vì ta và Diệp Niệm Ân đã có quan hệ với nhau, nên ta phải chịu trách nhiệm với cô ấy. Ta muốn đổi người kết hôn, dù cho có mất vị trí người thừa kế, ta cũng kiên quyết với lựa chọn của mình."
Tưởng Sâm tuy rằng trong việc học tập quản lý tập đoàn không đạt được yêu cầu của Tưởng Đình Tự.
Nhưng phẩm chất của hắn cũng không tệ, không phải loại người tàn nhẫn, mất hết lương tâm.
Đó cũng là lý do Tưởng Đình Tự chọn hắn lúc trước.
Tưởng Đình Tự nhìn hắn hồi lâu, nói: "Ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, hy vọng tương lai ngươi sẽ không hối hận."
Diệp Niệm Ân không phải là một lựa chọn tốt.
Hắn nhìn ra được tâm tư của cô gái đó không hề thuần khiết.
Có lẽ lần ngoài ý muốn này, cũng không phải là một sự cố.
Nhưng Tưởng Sâm đã quyết, không muốn thay đổi.
Trà Cửu có chút tiếc nuối, đứng dậy lên lầu thu dọn hành lý của mình.
Tưởng Đình Tự đi theo sau.
"Cô đang làm gì vậy?" Hắn thấy nàng đang thu dọn đồ đạc, môi mím chặt.
Trà Cửu nhún vai: "Hôn ước đã đổi người, tôi không về Diệp gia, chẳng lẽ còn ở lại đây mãi sao?"
Tưởng Đình Tự nhìn bóng lưng gầy gò của nàng: "Cô có thể không cần đi, cô là khách của tôi."
"Tôi không muốn làm khách của anh."
Trà Cửu dừng lại động tác thu dọn, quay mặt nhìn hắn, như cười như không: "Tôi muốn làm người yêu của anh, làm những chuyện ân ái với anh."
Tưởng Đình Tự: "..."
Vẫn cứ trực tiếp như vậy.
Trà Cửu hất lọn tóc dài rơi xuống trán, xoay người tiếp tục thu dọn, thờ ơ nói: "Sao nào, nếu như tôi muốn cái này, anh vẫn giữ tôi lại chứ?"
"Ta sẽ giữ cô lại." Tưởng Đình Tự khẽ nói.
Động tác của Trà Cửu khựng lại.
Tưởng Đình Tự lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt vốn dĩ thờ ơ của hắn lúc này như biển sâu nổi bão, cuộn trào vô vàn cảm xúc phức tạp.
"Ta giữ cô lại, với tư cách người yêu." Hắn lặp lại một lần.
Trà Cửu đứng thẳng người, trực diện thổ lộ của hắn.
Hắn nói tiếp: "Mặc dù cô từng nói thích tôi. Nhưng tôi vẫn coi đây là sự thổ lộ đơn phương của mình. Cô có quyền cự tuyệt tôi tuyệt đối."
Trà Cửu lẳng lặng lắng nghe.
Không hổ là Tưởng Đình Tự.
Dù là khi quyết định để bản thân rơi vào lưới tình, hắn vẫn giữ một phần tỉnh táo.
Lời thổ lộ này y như một cuộc đàm phán vậy.
Tưởng Đình Tự hỏi: "Cô có xem bức thư tôi đưa cho cô chưa?"
Trà Cửu môi đỏ khẽ nhúc nhích: "Rồi."
Bên trong có một bản hiệp nghị, nàng còn chưa đọc.
Còn có một tờ giấy nhỏ có lời nhắn hắn viết.
—— "Hãy suy nghĩ kỹ."
Trà Cửu lúc đó không hiểu.
Hiện tại đã rõ.
Nàng trước trêu chọc thợ săn, thợ săn trước khi động lòng, đã cho nàng một cơ hội cuối để chạy trốn.
"Bản hiệp nghị đó là về việc chuyển tặng năm phần trăm cổ phần của tập đoàn Tưởng thị, tôi đã ký tên, khi cô ký xong thì hiệp nghị sẽ chính thức có hiệu lực."
"Ý của tôi là, dù cho cô không ở bên tôi, cô vẫn có thể có được rất nhiều tiền, mua bất cứ thứ gì cô muốn."
"Cho nên, bây giờ cô đã không cần phải hy sinh tình cảm và hôn nhân để đổi lấy những thứ vật chất kia, vậy cô còn nguyện ý chọn tôi không?"
Tưởng Đình Tự vừa nói dứt lời, Trà Cửu hoàn toàn ngây người.
Năm phần trăm cổ phần tập đoàn Tưởng thị, đây là khái niệm gì?
Hệ thống: "Chậc chậc, chỉ cần cô ký tên, ngày mai có thể lọt vào top mười người giàu có."
Trà Cửu: "Độ thiện cảm của hắn là bao nhiêu?"
Hệ thống: "65%."
Tưởng Đình Tự ngoài mặt thản nhiên không vội, thực tế lòng bàn tay đã toát mồ hôi.
Vị nhân vật ở kinh thành dễ dàng làm dậy sóng gió, khuấy đảo sóng biển này, hiện tại lại đang đứng trước mặt Trà Cửu, đặt mình vào thế bị chọn lựa.
Trà Cửu lấy bản hiệp nghị ra, nhanh chóng ký tên lên trên.
"Được rồi, giờ tôi là nữ phú hào giàu nhất kinh thành." Trà Cửu đậy nắp bút lại, cười giả lả với Tưởng Đình Tự: "Bây giờ anh hết tác dụng với tôi rồi."
Tưởng Đình Tự lạnh toát cả người, có thứ gì đó bị rút ra khỏi linh hồn, đau nhức cùng chết lặng đồng thời từ trái tim lan ra toàn thân.
Quả nhiên… Hắn cười khổ.
Người mà hắn vừa yêu vừa đau ấy đã vượt qua bên cạnh hắn, hướng ra cửa phòng.
Hắn tưởng Trà Cửu muốn rời đi.
Cửa bị đóng lại.
"Rắc", nhưng sau đó lại là tiếng cài then cửa.
Tưởng Đình Tự giật mình.
Nàng… không đi sao?
"Tưởng Đình Tự, anh hết tác dụng với tôi rồi, nhưng tôi vẫn yêu anh."
Thanh âm Trà Cửu vang lên sau lưng hắn, giống như tin vui được thiên thần ban tặng.
Tưởng Đình Tự vẫn chưa kịp hoàn hồn, đầu óc hắn trống rỗng, nhưng miệng vẫn đang máy móc theo bản năng, nói ra vài câu giả bộ tỉnh táo lảm nhảm.
"Tôi hy vọng sự lựa chọn của cô được đưa ra sau khi đã hoàn toàn cân nhắc kỹ, bởi vì đôi chân của tôi..."
Những lời lảm nhảm đó tan biến trong hơi thở giữa môi và răng.
Trà Cửu từ phía sau ôm hắn, cùng hắn chạm má.
Đôi môi mềm mại mang theo hương nhài thoang thoảng, chủ động ngậm lấy đôi môi nhấp nhô của hắn mà mút.
Hơi thở nóng rực đang lan tỏa.
"Tưởng Đình Tự." Trà Cửu ghé sát vào môi hắn, như hải yêu đang thì thầm: "Lần này đến lượt tôi hỏi anh."
"Để cho tôi… bước vào mái hiên che chở của anh, được không?"
Tâm thần Tưởng Đình Tự chấn động mạnh mẽ.
Hắn không thể giấu diếm được tình cảm trào dâng từ trong tim, đưa tay ôm lấy eo Trà Cửu, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận