Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 169: Yếu ớt Bao công chúa cùng cẩu thả Hán tướng quân 24 (length: 9910)

Thẩm Bắc Chiến thoải mái ôm nàng, để nàng đổi tư thế thoải mái hơn, ngồi trên chân mình.
Sau đó hắn mới chậm rãi kể về tình hình triều đình gần đây.
"Dạo gần đây, biên thành liên tục xuất hiện các đội Man tộc nhỏ lẻ quấy rối, có lẽ là đến thăm dò tình hình. Hoàng Thượng lo sợ chiến sự bùng nổ trở lại, nên đã cho ta trở về trấn thủ."
Hắn rời biên thành lâu như vậy, e là Man tộc đã sớm hồi phục sau những trận chiến vài năm trước, rục rịch muốn gây sự.
Hắn nhất định phải trở về.
Trà Cửu xoa mặt hắn, không chút do dự nói: "Ta sẽ đi cùng ngươi."
Nàng có hệ thống, có lẽ trong lúc nguy hiểm có thể dùng đạo cụ cứu mạng hắn.
Thẩm Bắc Chiến ngẩn người, trong cổ họng bật ra tiếng cười khẽ, hôn lên môi nàng: "Nơi biên ải nghèo nàn đó đâu phải chỗ công chúa ngọc ngà như nàng chịu khổ."
Hắn sao nỡ để nàng đi?
Ngày thường đồ ăn thức uống không được tinh xảo, nàng đã ăn ít đi rồi.
Chăn gấm hở một sợi tơ vàng, làn da mềm mại của nàng đã cảm thấy ngay.
Đến biên thành, điều kiện tốt cũng chỉ ở nhà đất mái tranh, ngủ giường đất cứng.
Ăn uống lại càng không cần nói, toàn là gạo lức, cả năm chẳng được ăn mấy bữa thịt ngon.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là nơi đó quá nguy hiểm.
Trà Cửu ôm chặt cổ hắn, khẽ nỉ non: "Ta không cần gạo Yên Chi, không cần chăn gấm lụa mềm, ở bên cạnh ngươi sao có thể tính là chịu khổ. Nhưng nếu phải xa ngươi, mỗi một khắc đều là nỗi tương tư."
Trong lòng Thẩm Bắc Chiến vừa ngọt ngào, lại vừa đắng chát.
Hắn ôm Trà Cửu thật chặt, mạnh đến mức như muốn hòa tan nàng vào xương tủy, hợp làm một, mang nàng đến biên ải cát bay mù mịt.
"A Nguyên, nếu có ngày ta được chứng kiến thái bình thịnh thế, nhất định sẽ cùng nàng bạc đầu."
Trà Cửu khẽ thở dài, cũng dốc hết sức đáp lại cái ôm của hắn.
Nàng dường như cảm nhận được một giọt nước mắt nóng rơi xuống gáy mình.
Nhưng nhìn kỹ lại, Thẩm Bắc Chiến lại nở nụ cười tươi rói, khiến người an lòng.
. . .
Cuối cùng, Trà Cửu vẫn quyết định ở lại kinh thành.
Nhưng nàng đã đổi thuốc tiêu viêm, thuốc giải độc, và các loại dược phẩm chữa thương thông thường thành lọ sứ nhỏ, ngụy trang thành thuốc men đương thời giao cho Thẩm Bắc Chiến.
Nàng cặn kẽ dặn dò, không quản phiền phức, nói đi nói lại công dụng của từng loại thuốc, phòng khi Thẩm Bắc Chiến dùng mà không rõ.
Thẩm Bắc Chiến cũng kiên nhẫn lắng nghe nàng nói hết lần này đến lần khác, không hề ngắt lời.
Ngày quân đội xuất phát, Trà Cửu mang theo hai đứa nhỏ ra cửa thành tiễn hắn.
Khi đội quân sắp biến mất ở cuối đường, bỗng nhiên, một bóng người cưỡi Đạp Tuyết xuất hiện trở lại trong tầm mắt.
Thẩm Bắc Chiến một mình quay đầu ngựa trở lại.
Trong bụi đất tung bay vì vó ngựa, hắn mặc áo giáp mây trôi, ánh bạc lấp lánh, toàn thân mang theo vẻ sắc bén của đao kiếm vừa rút khỏi vỏ hướng nàng mà đến, nhưng ánh mắt lại dịu dàng như nước, thâm trầm như núi.
Trà Cửu kinh ngạc: "Ngươi sao lại..."
Nàng chưa kịp nói xong, Thẩm Bắc Chiến đã đưa mấy đóa hoa dại rực rỡ ra trước mặt nàng.
"Ta nhịn không được." Hắn nói, "Ta thấy đồ vật xinh đẹp liền muốn lập tức đưa cho nàng, yên tâm, ta sẽ đuổi kịp đội ngũ không tốn nửa chén trà đâu."
Đạp Tuyết ngẩng đầu lên trời liếc mắt, hai vó trước sau giẫm nhịp để nghỉ.
Thẩm Bắc Chiến cài bông hoa đẹp nhất, to nhất lên búi tóc Trà Cửu, sau đó cài hai bông còn lại lên tai Thanh Hà và Yến Hải.
"Chăm sóc mẹ cho tốt, biết chưa?" Hắn dặn.
Thanh Hà và Yến Hải mới ba tuổi cùng nhau lộ vẻ mặt mờ mịt.
"A Nguyên, chờ ta trở về."
. .
Thẩm Bắc Chiến đi chưa đầy hai tháng, Man tộc quả nhiên bắt đầu một vòng tiến công chiến sự mới.
Triều đình lại bao phủ trong nỗi mong ngóng tin chiến thắng của Thẩm Bắc Chiến từng ngày cùng với lo lắng.
Trận chiến lớn nhỏ này kéo dài đến hai năm.
Cứ vài ngày, Thẩm Bắc Chiến lại sai người đưa thư nhà báo bình an, ngoài việc kể về tình hình gần đây của mình, hỏi thăm Trà Cửu và các con có bình an không, hắn còn gửi về rất nhiều đồ chơi nhỏ.
Ví dụ như tượng gỗ nhỏ tự tay khắc cho Yến Hải, hoặc một chiếc vòng sói con làm theo kích cỡ cổ tay nhỏ bé mà hắn đo được cho Thanh Hà, để tiện cho con bé tập cầm nắm viết chữ.
Nhưng đồ hắn gửi cho Trà Cửu vẫn là nhiều nhất.
Có túi bánh đặc sản biên thành, lá trà, và cả một chiếc áo choàng do dân chúng cùng nhau làm để tặng cho phu nhân tướng quân khi nghe tin Thẩm Bắc Chiến đã thành hôn.
Trà Cửu vuốt ve chiếc áo choàng chất chứa tâm ý của trăm họ, trân trọng cất vào rương gỗ long não.
Hai năm Thẩm Bắc Chiến không ở kinh thành, tình hình triều đình và hậu cung cũng xảy ra biến động lớn.
Hoàng Thượng đột nhiên tin một cách mù quáng vào Trần nữ quan, ả ta rất có thủ đoạn, dâng đan dược có thể khiến người hùng dũng trở lại, đồng thời cấu kết với Nhị hoàng tử, tiến cung dâng rất nhiều mỹ nữ có vẻ ngoài tương tự Lâm thị.
Dưới tác dụng của thuốc men và việc ăn chơi trác táng quá độ, sức khỏe của Hoàng Thượng suy sụp không phanh, bệnh tật triền miên.
Dù sau này có khỏi bệnh thì cả thể xác lẫn tinh thần của ông cũng không còn như trước, ông trở nên lười biếng chuyện triều chính, vì thế đã làm nảy sinh cuộc tranh quyền đoạt vị càng thêm gay gắt giữa phe Thái tử và Nhị hoàng tử.
Trong kinh cũng xảy ra nhiều chuyện quái dị.
Con gái Tống Hành là Tống Ngọc Nương được gọi vào cung một chuyến, khi ra thì đã là thi thể lạnh lẽo.
Nghe đâu là khi đang nô đùa bên hồ trong cung thì trượt chân ngã chết đuối.
Tống Hành và Tống lão phu nhân ôm thi thể con về phủ, mới dám gào khóc lên.
Viên tướng trong lòng bi ai, càng thêm không kiêng nể đối phó Tống Hành.
Hắn đem bài thơ mà Tống Hành viết sau cơn say hai năm trước, phanh phui biếm tình hình chính trị đương thời ra, dâng lên cho Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng giận tím mặt, sai người khám xét Tống phủ, đoạt hết chức quan của Tống Hành, còn muốn ban cho hắn một chén rượu độc, sau nhờ Trần nữ quan cầu xin giúp đỡ thì mới chịu bỏ qua.
Hoàng hậu tránh mũi nhọn, trực tiếp trốn trong cung không ra, đồng thời phái người chuyển lời đến Trà Cửu, trong khoảng thời gian này tuyệt đối không được vào cung.
Buổi chiều, trời trong xanh bỗng nhiên mây đen kéo đến dày đặc, sấm nổ vang trời.
Yến Hải ôm con ngựa gỗ nhỏ trong sân, hết sức chạy vào phòng: "Trời muốn mưa dột lạc!"
Thanh Đại vội vàng sửa lời cho nó: "Đại công tử, phải nói là trời sắp mưa."
Trà Cửu ngồi bên cửa sổ đọc lá thư nhà mới nhận được từ Thẩm Bắc Chiến.
Lần này, hắn gửi về một con bướm làm bằng lá bạch quả, trông sống động như thật.
Trà Cửu nhẹ nhàng tung nó lên không trung, Yến Hải và Thanh Hà bị thu hút, vươn đôi tay mũm mĩm ra đuổi theo.
Nhưng con bướm bạch quả ấy lại từ từ rơi xuống lòng Trà Cửu.
Thẩm Trà Cửu cúi đầu xem thư.
"A Nguyên, nàng mạnh khỏe không?"
"Biên thành đang trở lạnh, lá rụng hiu quạnh, nàng ở kinh thành cũng nhớ mặc thêm áo bào."
"Ta gửi nỗi nhớ mong vào lá bạch quả, hy vọng đến năm sau khi lá mới nhú mầm, ta có thể như con bướm này, trở về bên nàng."
Môi Trà Cửu nở nụ cười.
Mưa lớn bắt đầu trút xuống như thác, Trầm Hương từ ngoài hành lang chạy vào trú mưa, phủi vạt váy ướt đẫm.
"Điện hạ, người trong cung tới, nói Hoàng hậu nương nương muốn mời ngài vào cung một chuyến."
Trà Cửu thu thư lại, nhìn mây đen mù mịt và cơn mưa tầm tã bên ngoài, chau mày: "Mẫu hậu?"
"Đúng vậy, người đến không phải cung nữ thân cận của Hoàng hậu nương nương, nô tỳ thấy lạ mắt."
"Không đi." Trà Cửu nói thẳng thừng, "Nói ta bị bệnh, không dậy được."
Trầm Hương ngớ ra: "Hả?"
Trà Cửu chỉ mây đen mưa lớn ngoài cửa sổ: "Mẫu hậu yêu thương ta, sao có thể để ta vào cung trong thời tiết mưa bão thế này? Huống chi cho dù có việc quan trọng, thì người được phái đến cũng phải là cung nữ quen thuộc bên cạnh mẫu hậu chứ."
Hiện giờ Trần nữ quan được sủng ái, thường làm mưa làm gió, rất có thể lần này giả danh Hoàng hậu là âm mưu của ả.
Tên giả cung nhân kia hết lần này đến lần khác nài ép, thậm chí còn mời thái y đến xem tình trạng của Trà Cửu, nhất quyết phải đưa nàng vào cung.
Trà Cửu trực tiếp sai gia đinh phủ tướng quân đuổi người ra.
Tên cung nhân mặt mày sưng húp quay về cung báo cáo, khiến cho Trần nữ quan chủ mưu phía sau tức giận gần chết.
"Sở Nguyên, ngươi đã hại ta ra nông nỗi này, ta nhất định không bỏ qua ngươi." Trần nữ quan nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ không cam tâm.
Ả nhanh chóng đi đến Dưỡng Tâm điện, thay đổi vẻ mặt dịu dàng, muốn xin Hoàng thượng một đạo ý chỉ.
Hoàng Thượng đã bắt đầu xuất hiện tóc bạc trên thái dương, vừa ho khan, vừa lật xem tấu chương trên tay.
Tình trạng của ông hết sức tồi tệ, trông khác xa với vẻ anh tuấn phóng khoáng của thời đi săn trước kia.
Nhưng khi nghe xong lời Trần nữ quan cầu xin, ông vẫn vung tay tát cho ả một cái thật mạnh và chính xác.
Hoàng Thượng cười lạnh nhìn ả: "Ngươi đã muốn bắt chước bộ dạng của mẹ ngươi, thì nên học cho giống vào, A Loan hiền lương ngay thẳng, còn ngươi bây giờ trên mặt toàn là mưu đồ độc ác, thật là khó coi."
Quả đúng là dòng máu đáng ghét của đứa em trai, càng nhìn càng thấy ghê tởm.
Nếu không phải khuôn mặt này có tám chín phần tương tự A Loan, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không nhìn thêm Trần Mộng Uyển bây giờ một lần nào nữa.
. . .
. . .
. . .
—— —— —— Không ngược, Trần Mộng Uyển không chạm đến một sợi tóc của Trà Cửu, chương sau bắt đầu tiễn hoàng đế lên đường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận