Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 59: Vứt bỏ Thánh nữ cùng Thiên Đạo chi thần 2 (length: 9893)

"Giọt thần huyết thứ ba là để bổ khuyết chỗ trống trong thần cốt của ngươi, tạm thời khôi phục tu vi cho ngươi."
Lần này, kim quang từ thần huyết càng thêm rực rỡ, không ngừng có linh lực chảy vào cơ thể nàng, đến một nơi trống rỗng nào đó.
Trà Cửu lập tức cảm thấy thân thể nặng nề trở nên nhẹ nhõm, ngũ giác mờ đục cũng trở nên thanh tỉnh.
Sinh mệnh lực mạnh mẽ tràn đầy khắp cơ thể nàng, khiến nàng cảm giác như có được sức mạnh của tiên nhân trong truyền thuyết, chỉ cần vung tay là có thể hủy diệt núi sông.
Thí Thần, với đầu ngón tay vẫn đang điểm giữa trán nàng, trong khoảnh khắc, nàng đã hoàn toàn thay da đổi thịt.
Tiên nhân phủ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh.
Trà Cửu bỗng nhớ tới một câu như vậy.
Thần quang tan biến, Thí Thần thu tay, mắt khẽ mở.
"Đi đi, ngươi có thần huyết trong người, làm gì cũng không khó."
Trà Cửu ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sùng kính và một chút lưu luyến yếu ớt.
"Vậy nếu... ta một mực phụng dưỡng Thí Thần đại nhân thì sao?"
Thí Thần lười biếng nhướn mắt: "Cái gì?"
Trà Cửu hướng hắn nở nụ cười ngoan ngoãn, như thể vừa rồi không hề nói gì.
Sự lấy lòng hờ hững mới là thứ thu hút nhất.
Trà Cửu cung kính nâng bàn tay vừa được Thí Thần ban cho thần huyết lên, khẽ hôn nhẹ lên mu bàn tay.
Ánh mắt nàng thuần khiết và thành kính, giống như đây chỉ là cách một tín đồ bày tỏ lòng kính ý chân thành.
Thí Thần lờ đi sự kỳ lạ thoáng qua trong lòng, phất tay "đưa" Trà Cửu ra khỏi Thánh Điện.
...
Trà Cửu ngã bệt mông xuống đất ngay trước cổng tế đàn.
Nhưng vì nàng vừa mới nhận được thần huyết của người ta, cũng không tiện phàn nàn.
Nàng đứng lên phủi mông, những thành kính quyến luyến trên mặt cũng biến mất không còn dấu vết.
Hệ thống: "Kỹ năng của ngươi chưa từng khiến ta thất vọng."
Trà Cửu: "Nói chính sự, có đạo cụ nào để ta sinh được thần tử mà không chết không?"
"Có, tôi thể dược tề, có thể rèn luyện Bán Thần chi thể của ngươi ở mức độ lớn nhất, giúp ngươi sinh thần tử một cách bình an."
"Hoàn mỹ." Trà Cửu lại hỏi: "Hiện tại độ hảo cảm của Thí Thần với ta là bao nhiêu?"
"Nói ra ngươi có thể không tin." Hệ thống nói, "Số không."
"... " Trà Cửu im lặng, "Tên này thật là khó nhằn."
Đóng vai một kẻ si tình cũng không xoát được chút hảo cảm nào.
Hệ thống: "Rất bình thường, người ta là thần ức vạn năm, lẽ nào lại dễ bị mấy trò vặt của ngươi lay động?"
Trà Cửu nhún vai.
Không sao, nàng còn có chiêu khác.
Bây giờ còn một việc quan trọng hơn.
Đó là ngăn Linh Khê lên làm Thánh nữ, đoạt lại khí vận.
Ngày hôm sau.
Sương sớm chưa tan, quảng trường trên Lăng Vân phong, chủ phong của Linh Khư Tông, đón chào các đệ tử từ các tông môn lớn đến xem lễ.
Linh Khư Tông là tông môn đứng đầu, nên nghi thức phong Thánh nữ được tổ chức rất long trọng.
Chỉ là, sự rầm rộ này so với lễ phong của Kình Ly năm đó vẫn còn kém xa.
Dù sao, Linh Khê mất đến hai trăm năm mới vừa đạt tới Hóa Thần kỳ, trong khi Kình Ly, với cùng cảnh giới, đã đạt được khi mới hơn trăm tuổi.
Với viên ngọc sáng giá phía trước, những người trong Tu Tiên Giới lại không hề ngạc nhiên trước thiên phú của Linh Khê.
Hai nữ đệ tử được giao trông coi Trà Cửu đã sớm không thấy bóng dáng, chắc là thấy nàng không có tu vi nên không gây uy hiếp gì, thế là dứt khoát lười biếng rời đi.
Trà Cửu ung dung đi tới Lăng Vân phong, bước lên hàng vạn bậc thang dẫn lên đỉnh núi.
Một đệ tử canh gác trẻ tuổi thấy nàng mặc đạo bào của Linh Khư Tông, nhưng lại rất lạ mặt, liền ngăn nàng lại: "Vị sư huynh này, xin hỏi ngươi là..."
Trà Cửu liếc nhìn hắn một cái, đây là một thiếu niên mười mấy tuổi, tư chất kém nhất trong tông môn với tam linh căn.
Khó trách bị điều đến canh gác ở nơi này.
"Sư phụ ngươi là ai?" Trà Cửu hỏi ngược lại.
Thiếu niên hơi sững sờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Xích Vũ đạo nhân."
Trà Cửu nhớ lại hồi lâu, Xích Vũ dường như là đồ đệ của sư đệ nàng.
Vậy thì thiếu niên trước mắt này chắc là đồ đệ của đồ đệ của sư đệ nàng.
"Tính theo bối phận thì ngươi phải gọi ta là sư cô tổ." Trà Cửu vừa dứt lời thì bản thân cũng cảm thấy xưng hô này thật khó nghe.
Nàng nổi da gà, rồi tiếp tục đi lên núi.
Trên đỉnh núi, nghi thức phong Thánh nữ đã bắt đầu.
Linh Khê mặc bộ giao tiêu sa đạo bào được đặc chế cho Thánh nữ, lấp lánh ánh bạc dưới nắng sớm, trông thật thần thánh.
Dưới sự chú mục của mọi người đến xem lễ, Chưởng môn Hành Sơn Nguyệt của Linh Khư Tông tự tay triệu hồi Thần Điểu, Thần Điểu kêu lên và hạ xuống, trên lưng gánh hai món bảo vật.
Một món là Tịnh Hỏa Hồng Liên quan, biểu tượng cho địa vị siêu nhiên và quyền lực của Thánh nữ qua các đời trong tông môn.
Món còn lại là Nguyệt Sương kiếm, pháp bảo mà Kình Ly Thánh nữ đã từng luyện hóa và sử dụng.
Lòng Linh Khê không khỏi kích động.
Ở thế giới hiện đại, nàng chỉ là một nhân viên bán hàng tầm thường, hàng ngày phải chịu khách khó tính, đồng nghiệp đổ thừa, và ông chủ quở trách. Nào đâu đã từng trải qua một khung cảnh hào nhoáng như vậy?
Bây giờ đứng trên vị trí cao, nhìn thấy hàng ngàn người bên dưới ngưỡng mộ nhìn mình mặc lễ phục, đón nhận bảo vật và sắc phong, sự phù phiếm của nàng đạt đến độ thỏa mãn tột cùng.
Hệ thống Khí vận có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Linh Khê, giọng nói lạnh lẽo mang theo chút khinh thường.
"Được rồi, đừng tự mãn nữa. Sau khi nhận được hai thứ đó, lập tức truyền hết khí vận vào cho ta. Ta cần phải chuẩn bị thăng cấp."
Linh Khê vô cùng tiếc nuối.
Chiếc Tịnh Hỏa Hồng Liên quan có thể thiêu đốt tà vật, khiến yêu thú dưới cấp Nguyên Anh đều không dám tới gần, thật sự là bảo vật hiếm thấy.
Nguyệt Sương kiếm lại càng quý giá hơn, nghe nói có thể xẻ núi phân biển, xé toạc cả không gian.
Nếu để hết giá trị khí vận cho hệ thống, thì giá trị hai bảo vật này sẽ giảm đi đáng kể.
Dù Linh Khê không nỡ nhưng vẫn phải nghe theo.
Dù sao, tất cả những gì nàng đang có đều do hệ thống khí vận này ban tặng.
Hành Sơn Nguyệt đang đội thánh quan lên cho Linh Khê. Khi ông định tiếp tục đưa Nguyệt Sương kiếm cho nàng, thanh kiếm vốn im lìm bỗng bắt đầu rung động hưng phấn.
Linh Khê sửng sốt, đưa tay chạm vào kiếm liền bị ngân quang chói mắt đột ngột bộc phát làm bỏng rát.
Nếu không có giao tiêu sa cản bớt một phần cho Linh Khê, có lẽ tay phải của nàng đã bị xẻo mất rồi.
Bên dưới, mọi người xôn xao bàn tán.
"Chuyện gì vậy? Nguyệt Sương kiếm không chịu nhận chủ?"
"Nghe nói Nguyệt Sương kiếm này là do Thánh nữ Kình Ly trước luyện hóa, đồ vật của người ta mà tùy tiện chuyển tay như vậy, ai mà chịu được?"
"Thánh nữ mới này thật khó coi, chẳng lẽ không có pháp khí riêng sao? Sao lại dùng đồ của người khác?"
Những lời bàn tán lọt đến tai, sắc mặt Linh Khê và Hành Sơn Nguyệt đều rất khó coi.
Nhưng Linh Khê cũng không dám ép mình chạm vào Nguyệt Sương kiếm nữa.
Hành Sơn Nguyệt hừ lạnh một tiếng, dùng uy áp của mình ở cảnh giới Đại Thừa ép xuống Nguyệt Sương kiếm, cứng rắn đè nó xuống.
Thân kiếm rung lên dữ dội, vô cùng uất ức.
Hành Sơn Nguyệt tay làm quyết, định gia tăng thêm cấm chế lên Nguyệt Sương kiếm, để nó ngoan ngoãn khuất phục trước Linh Khê.
"Nguyệt Sương kiếm đã không muốn, vì sao lại còn muốn ép buộc?"
Một giọng nữ trong trẻo pha chút trào phúng đột ngột vang lên giữa đám đông.
Mọi người quay đầu nhìn lại, vô thức nhường một lối đi cho nàng.
Trà Cửu khẽ mỉm cười, nhìn Linh Khê đang có chút hoảng hốt, chậm rãi bước tới.
Nàng rõ ràng chỉ mặc đạo bào màu trắng bình thường của đệ tử Linh Khư Tông, nhưng trên người lại toát lên một khí tức thần thánh rạng rỡ, như thể có ánh kim quang thoắt ẩn thoắt hiện.
So sánh với Linh Khê có bộ giao tiêu sa đã bị Nguyệt Sương kiếm làm cháy một nửa, nàng có vẻ có chút chật vật.
Trà Cửu vừa đưa tay ra, Nguyệt Sương kiếm bị đè nén càng rung lên dữ dội hơn, phát ra ngân quang mạnh mẽ hơn vừa nãy, chấn đến mức Hành Sơn Nguyệt cũng lùi về phía sau một bước, buông lỏng tay ra.
Mất đi sự giam cầm, Nguyệt Sương kiếm lộn nhào mấy vòng trên không trung, vô cùng vui sướng bay trở về tay Trà Cửu.
Trong đám người vây xem, có người thấy Trà Cửu có chút quen mắt. Đến lúc này, cuối cùng họ cũng nhận ra, kinh ngạc thốt lên: "Là Kình Ly Thánh nữ!"
Thánh nữ trở về!
Dù Kình Ly là người của Linh Khư Tông, nhưng sự tích hy sinh vì đại nghĩa của nàng ai cũng biết, có ai lại không kính trọng?
Mọi người đều tình nguyện tôn nàng làm Thánh nữ.
Bây giờ Thánh nữ chưa chết mà trở về, Linh Khư Tông lại chọn người khác thay thế, hành động này quả thật không được hiền hậu cho lắm.
Biểu hiện trên mặt Hành Sơn Nguyệt lộ vẻ mịt mờ khó hiểu, nhưng ông vẫn tỏ ra bình thản nói: "Kình Ly, sao con lại đến đây?"
Chẳng phải ông đã sai người trông coi nàng rồi sao?
Hai nữ đệ tử nhận lệnh trông coi Trà Cửu đang run lẩy bẩy giữa đám đông xem náo nhiệt, trong lòng kinh hãi.
Xong rồi, lần này chưởng môn nhất định sẽ không tha cho các nàng!
Thiếu niên canh gác đã gặp Trà Cửu ở bậc thang lúc nãy cũng không khỏi kinh ngạc.
"Hóa ra đúng là sư cô tổ của ta..." Thiếu niên lẩm bẩm.
Hành Thanh Diệu cũng nắm chặt Trảm Nguyệt Luân trong tay, cau mày không vui: "Sư muội Kình Ly, hôm nay lễ phong Thánh nữ là việc lớn của tông môn, muội không nên làm loạn."
Hắn bước ra, tự cho rằng sư muội vốn rất nghe lời sẽ ngoan ngoãn lui ra.
Ai ngờ, Trà Cửu đã sớm thay lòng đổi dạ, hoàn toàn không mua trướng của hắn.
"Làm loạn?" Trà Cửu cười lạnh, "Ta tới lấy lại đồ của mình, thì sao lại thành làm loạn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận