Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 319: (bổ số lượng từ) nghịch tập nữ tinh cùng kinh vòng nhị thế tổ 15 (length: 8094)

Cận Tư Ngôn ở trong điện thoại kể lại tình huống của Trà Cửu một lần.
Tống Tinh Lễ nghe xong liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Hắn chần chờ một lát, vẫn quyết định nói thẳng với Cận Tư Ngôn.
"Cận ca, Ninh Ninh nàng bị rối loạn lưỡng cực, ách, chính là cái kiểu rối loạn cảm xúc ấy." Tống Tinh Lễ thở dài.
"Khi nàng phát bệnh, cảm xúc sẽ như tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống. Có thể một giây trước còn cực kỳ phấn khích, hận không thể làm hết mọi thứ mình hứng thú trên đời này, nhưng một giây sau liền rơi vào chán nản, không thiết tha cái gì."
Cận Tư Ngôn lần đầu biết về chứng bệnh này, cau mày: "Kinh khủng vậy sao?"
Tống Tinh Lễ: "Điều đáng sợ nhất là, ngươi không bao giờ đoán trước được hai thái cực này xảy ra khi nào. Một khi đã xảy ra, ngươi cũng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng trải qua tất cả. Nếu tình hình của nàng rất tệ, hãy đưa nàng đến bệnh viện ngay."
Cận Tư Ngôn hiểu ra: "Ta lát nữa sẽ đi bệnh viện với nàng."
Nhà Cận đầu tư bệnh viện tốt nhất Kinh thị, hắn sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho Trà Cửu.
Cuối cùng, Tống Tinh Lễ chần chừ nói: "Thật ra thì, từ trước đến nay Ninh Ninh không muốn người khác xem nàng như kẻ lập dị hay bệnh nhân, nàng không cần sự đồng tình hay chăm sóc quá mức, ngươi cứ đối xử với nàng như lúc trước, khi chưa biết gì cả, không cần thay đổi gì."
"Vì nàng đã chọn ở bên cạnh ngươi, nghĩa là con người thật của ngươi đủ khiến nàng thích và tin tưởng."
Hô hấp của Cận Tư Ngôn hơi khựng lại vì câu nói này.
"Ta hiểu rồi."
Hắn cúp điện thoại, Trà Cửu vừa quấn khăn tắm, "cộc cộc cộc" chạy xuống cầu thang.
Vẻ mặt trông hoảng hốt.
"Sao. . . vậy?"
Cận Tư Ngôn chưa kịp hỏi hết câu, Trà Cửu đã nhảy lên người hắn.
Cận Tư Ngôn vô thức giang tay vững vàng ôm lấy nàng.
Hai bên mông mềm mại ép trên cánh tay, có chút biến dạng.
"Phòng tắm nhà ngươi có ma!" Trà Cửu run rẩy, thân thể mềm mại dính chặt lấy hắn.
Cận Tư Ngôn thầm nghĩ: Nhà ta phòng tắm không có quỷ, nhưng hiện tại trong lòng ta có quỷ rồi.
Trước sắc đẹp mê hồn, hắn thật rất muốn bỏ qua nguyên tắc để làm chuyện gì đó.
Nhưng nghĩ đến việc Trà Cửu đang ốm, hắn lại không đành lòng.
Cận Tư Ngôn thấy Trà Cửu vẫn trong trạng thái sợ hãi, liền ôm nàng lên lầu, kiểm tra phòng tắm trong ngoài mỗi ngóc ngách, liên tục trấn an rằng không có gì cả.
Trà Cửu chần chừ: "Nhưng ta rõ ràng thấy. . ."
Cận Tư Ngôn một tay ôm nàng, tay kia nâng gáy nàng, ép nàng đối diện mình.
"Khi nào sợ, em có thể nhìn anh, anh sẽ luôn đáp lại ánh nhìn của em."
Đôi mắt hoảng hốt của Trà Cửu chạm vào mắt đen sâu thẳm của Cận Tư Ngôn, phảng phất giọt nước trở về biển cả, ngôi sao cô độc hòa vào ngân hà.
Dần dần nàng an tâm lại.
Hai tay nàng nắm chặt áo Cận Tư Ngôn, như thể hắn là sự cứu rỗi duy nhất.
Thấy Trà Cửu như vậy, lòng Cận Tư Ngôn mềm nhũn như tương.
Trà Cửu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trở về dáng vẻ hưng phấn: "Ta nghe nói tối nay ngươi cũng có đua xe, ta có thể đi cùng không?"
Cuộc đua diễn ra tại đường đua mới ven biển.
Trà Cửu vẫn luôn mong được đến xem.
Cận Tư Ngôn: "Không đi, hôm nay có việc."
Hắn định dành cả ngày đưa Trà Cửu đi khám bệnh.
Trà Cửu kinh ngạc: "Chuyện gì còn quan trọng hơn cả đua xe trong lòng ngươi?"
"Đúng, chuyện này quan trọng hơn cả đua xe."
Cận Tư Ngôn cầm khăn lau tóc cho nàng, kết quả mạnh tay quá làm Trà Cửu hoa mắt chóng mặt.
Trà Cửu lầm bầm trong khăn.
Cận Tư Ngôn rất muốn lấy gì đó bịt miệng nàng lại.
Nhưng chưa kịp hành động thì một bóng dáng kinh ngạc đã xuất hiện ở cửa.
Trà Cửu và Cận Tư Ngôn cùng nhìn.
"Sao cô lại ở đây?" Sắc mặt Cận Tư Ngôn lập tức lạnh xuống, kéo chăn mỏng sang che kín Trà Cửu.
Thẩm Liên Liên nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, lộ ra nụ cười hiền lành vừa vặn, "Tôi đến tìm anh để cùng về Cận gia, không phải đã nói hôm nay tôi và anh, còn có Cận thúc cùng nhau ăn cơm sao?"
Lời cô ta nói đầy ẩn ý.
Nhưng thực tế, Cận Tư Ngôn chưa từng hẹn cô ta cái gì, bữa cơm này chỉ là Cận phụ thuận miệng nói một bữa cơm gia đình mà thôi.
Thẩm Liên Liên xem như là ở nhờ nhà Cận, một loại con gái nuôi.
Lúc đó, Cận phụ rất muốn có con gái, nhưng Cận mẫu lại không thể sinh thêm, đám tình nhân của Cận phụ cũng toàn sinh con trai.
Để lấy lòng chồng, Cận mẫu cố tình nhận nuôi một bé gái ngoan ngoãn đáng yêu ở cô nhi viện, đó là Thẩm Liên Liên.
Thẩm Liên Liên rất tinh ý, nhanh chóng ý thức được vai trò của mình, thế là tìm đủ cách nịnh nọt Cận phụ, đồng thời cũng không quên nỗ lực vun đắp tình cảm hai vợ chồng. Cận mẫu tự nhiên rất thích cô ta, thậm chí đôi khi đối với cô ta còn tốt hơn Cận Tư Ngôn.
Trà Cửu thò đầu ra khỏi lòng Cận Tư Ngôn, đánh giá Thẩm Liên Liên.
Thẩm Liên Liên cũng ngầm quan sát nàng.
Cận Tư Ngôn lại ấn đầu Trà Cửu xuống, ánh mắt sắc như dao quét về phía Thẩm Liên Liên: "Ta hỏi là, sao cô có chìa khóa nhà ta?"
Còn tự tiện ra vào nhà hắn?
Thẩm Liên Liên vô tội nói: "Là Cận thúc cho tôi, anh quá lâu không về nhà, chú ấy muốn tôi thường xuyên qua thăm anh, thỉnh thoảng mang chút đồ ăn đến cho anh, hoặc là chăm sóc anh chút."
Trong không khí thoang thoảng mùi trà.
Vừa nghĩ đến chuyện Cận Tư Ngôn tối nay không đi đua xe mà lại ngồi ăn cơm với Thẩm Liên Liên, đáy lòng Trà Cửu không khỏi chua xót.
"A, những cái bánh su kem nhỏ này trông tinh xảo thật đấy, tôi có thể nếm thử không?"
Ánh mắt Thẩm Liên Liên dừng lại trên mấy chiếc bánh su kem.
Chưa kịp để Trà Cửu mở miệng từ chối, cô ta đã cầm một cái cho vào miệng, cẩn thận thưởng thức một chút, rồi nhíu mày nói:
"Nhiệt độ lò nướng không ổn định, làm vị không được đều. Tư Ngôn ca ca, lần sau muốn ăn thì để tôi làm cho, mua bánh su kem ở ngoài không ngon chút nào."
Nói xong, cô ta vứt chiếc bánh đã cắn một miếng vào thùng rác, vẻ mặt ghét bỏ.
Vẻ mặt của Trà Cửu dần trở nên lạnh lẽo, thậm chí có chút tức giận.
Ăn bánh của nàng thì thôi, còn vứt vào thùng rác, còn chê bai đánh giá nữa.
Bánh su kem do nàng làm, giống như bài hát nàng viết, thiên hạ đệ nhất ngon!
Trà Cửu bắt đầu xắn tay áo.
Cận Tư Ngôn ngăn nàng lại.
Chuyện đánh người không nên làm bẩn tay nàng.
Trà Cửu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt giận dữ ẩn chứa một tia tủi thân: "Cô ta sỉ nhục bánh su kem của ta!"
Thẩm Liên Liên giả vờ như vừa biết chiếc bánh su kem này do Trà Cửu làm, mặt tỏ vẻ áy náy: "A, tôi không biết. . . Thật ra mùi vị cũng không tệ, dù sao bạn cũng không phải dân chuyên nghiệp."
Thẩm Liên Liên thì khác, vì lấy lòng Cận phụ, lấy lòng những người trong giới thượng lưu Kinh Thị, cô ta tự học rất nhiều thứ, còn có chứng chỉ làm bánh chuyên nghiệp.
Không ai thích hợp làm thiếu phu nhân Cận gia hơn cô ta.
. . .
. . .
Cảm ơn "Giữa trưa tiêu đông sâu vòng" đã tặng cho ta lớn bảo vệ sức khỏe cùng "lễ vật chi vương", ô ô ô ô mẹ ơi đời này chưa từng thấy ai tặng quà mắc như vậy, cho ngài vái lạy luôn. Cảm ơn "Muốn phất nhanh trong mây", "Xắn nguyệt niệm tinh", "Tiểu tỷ tỷ", "Vk ngày rằm 214", "Tùy hứng meo", "Đóa hoa kia Amy" vân vân nhiều vị bạn đọc đã khen thưởng.
Ngoài ra, thật ra mọi người thích truyện thì cứ tặng lễ vật nhỏ miễn phí là được rồi, quà đắt quá ta sẽ thấy bất an, mọi người hãy giữ lại tiền mua đồ cho mình nha! Thương mọi người!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận