Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 83: Vứt bỏ Thánh nữ cùng Thiên Đạo chi thần 26 (length: 9375)

Trà Cửu cùng Thí Thần lại một lần nữa xuống trần gian, nhân gian đã qua hơn mười năm.
Hai người đến một trấn nhỏ vắng vẻ dưới chân núi Linh Khư Tông, hóa thành một đôi vợ chồng.
Trong phiên chợ nhỏ ở trấn, qua lại có mấy đệ tử Linh Khư Tông đang dán thông báo chiêu mộ người lên tường.
Một cậu bé tám tuổi mặc giày cỏ, quần áo có miếng vá muốn đi xem, lại bị người phụ nữ bên cạnh giữ lại.
Cậu bé nhìn mẹ bằng ánh mắt long lanh: "Mẹ, con cũng muốn đi tu tiên."
Người phụ nữ thở dài: "Con chỉ là một kẻ tam linh căn, cũng không phải hoàng tôn quý tộc gì, người ta sẽ không nhận."
Đệ tử Linh Khư Tông nghe thấy, đi tới nói: "Thím à, thím không biết đó thôi, tông môn chúng ta giờ chiêu mộ đệ tử, không nhìn căn cơ linh mạch, chỉ cần tâm tính tốt, cần cù chịu khó học tập, chúng tôi đều muốn."
Cậu bé mắt sáng rực lên: "Thật sao? Vậy ngài xem con có được không?"
Đệ tử Linh Khư Tông bật cười: "Chúng tôi không xem được, mỗi một người muốn bái vào tông môn đều phải qua thần tử đại nhân tự mình phân biệt, mới quyết định có nhận hay không."
Trà Cửu ghé vào xem náo nhiệt, hỏi một câu: "Các ngươi nhận đệ tử tư chất kém, có nâng cao được thực lực tông môn không?"
Đệ tử Linh Khư Tông nói: "Thần tử đại nhân dạy bảo chúng ta, tu tiên không phải để tranh cường háo thắng, càng không phải vì danh lợi, mà là vì chính đạo tâm, minh chân lý. Cho nên, tất cả những người có duyên với đạo pháp, đều nên được cơ hội học tập bình đẳng."
Thí Thần mỉm cười.
Những lời này là lúc Nguyên Kính còn ở Cửu Thiên thần điện, tự mình dạy bảo hắn.
Hắn học rất tốt.
"Thím à, thím cứ yên tâm, quá trình con trẻ vào Linh Khư Tông kiểm tra đều do chúng tôi hộ tống, cũng không cần các vị tốn phí gì..." Đệ tử Linh Khư Tông vẫn tận tâm tận trách khuyên nhủ người phụ nữ.
Thí Thần nắm tay Trà Cửu, tiếp tục đi vào giữa chợ.
Trà Cửu cảm thán: "Nguyên Kính cùng Nguyên Nguyệt quả thật không tầm thường, trước kia Linh Khư Tông toàn là những kẻ chướng khí mù mịt, không có lợi thì không làm, bây giờ những đứa trẻ này đều rất lễ phép, cũng rất có đạo tâm."
Thí Thần gật đầu: "Đúng vậy, đây chính là ý nghĩa của việc thần tử giáng sinh, dùng một tấm lòng thuần khiết, gột rửa ô trọc thế gian."
Giữa chợ có người đang biểu diễn phun lửa, không ít cha mẹ bế con lên vai xem náo nhiệt.
Trà Cửu nhìn chằm chằm những đứa trẻ kia mà xuất thần.
Thí Thần cho là nàng đang nhìn mấy món đồ chơi bằng đường cùng mứt quả trên tay lũ trẻ, thế là lặng lẽ đưa một thỏi vàng cho người bán hàng rong, mua hai chồng.
"Này."
Trà Cửu quay người lại, bị hai chồng mứt quả cùng đồ chơi bằng đường cắm đầy que làm cho sững sờ: "Ngươi đây là..."
Thí Thần chỉ vào mấy món đồ chơi trên tay lũ trẻ mà nàng đã nhìn chăm chú hồi lâu: "Không phải nàng muốn ăn cái này sao?"
Trà Cửu dở khóc dở cười: "Không phải, ta chỉ là đang nhìn bọn trẻ."
"Nhìn trẻ con?" Thí Thần ngẩn người.
"Ừm, ta đột nhiên hơi nhớ tiểu Đế Thân." Trà Cửu khẽ than, đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, mắt sáng lên: "Hay là chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi, một đứa nhỏ không khác Đế Thân là bao?"
Thí Thần im lặng.
Trà Cửu nghiêng đầu, khó hiểu nói: "Ngươi không vui sao?"
"Không phải." Thí Thần mấp máy môi, "Hắn hơi ồn ào."
Không thích lắm kiểu ồn ào, lại câu nào cũng đâm thẳng tim người của đứa bé đó.
"Tránh ra! Tránh ra!" Ngoài chợ đột nhiên vang lên tiếng ngựa phi nước đại.
Không ít người qua đường đều vội vàng né tránh.
Thí Thần ôm Trà Cửu vào lòng, phòng ngừa nàng bị ngựa đụng.
Ai ngờ người cưỡi ngựa lại dừng ngay trước mặt Trà Cửu.
Là một công tử bột vẻ mặt phong lưu.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, hứng thú đánh giá Trà Cửu, bị dung mạo nàng làm cho mê muội.
Cho dù hắn thấy Trà Cửu chải búi tóc phụ nữ, bên cạnh còn có đàn ông đứng, cũng không hề né tránh.
"Tiểu nương tử thật sự tuyệt sắc! Ta là con trai chưởng môn Vạn Kiếm Tông, Trầm Tiêu, xin hỏi tiểu nương tử tên gì?"
Trà Cửu và Thí Thần liếc nhau, ý bảo hắn an tâm đừng vội.
"Ta đã có chồng, không nên cho biết tên." Trà Cửu thong dong ứng phó với kiểu bắt chuyện này.
Trầm Tiêu khinh thường liếc nhìn Thí Thần từ trên xuống dưới: "Quân tử vô cớ, ngọc bất ly thân, phu quân ngươi cả người trên dưới ngay cả một mảnh ngọc bội cũng không có, nghèo kiết xác vậy, sao có thể cho ngươi hạnh phúc?"
Hắn nhếch miệng cười, nói: "Chi bằng gả cho ta làm thứ hai mươi chín phòng tiểu thiếp, ta bảo đảm ngươi cả đời vinh hoa phú quý!"
"Vạn Kiếm Tông." Thí Thần chậm rãi lẩm bẩm ba chữ này.
Trầm Tiêu đắc ý nghênh đầu: "Đúng vậy, Vạn Kiếm Tông, thứ hai trong tất cả tông môn, chỉ sau Linh Khư Tông!"
Mười mấy năm qua, Linh Khư Tông đã trở lại vị trí tông môn đứng đầu.
Trà Cửu từ chối: "Xin lỗi, ta cùng phu quân rất ân ái, không có ý định làm tiểu thiếp cho ai cả. Đã ngươi là người Vạn Kiếm Tông, vậy xin hỏi năm nay tông môn thi đấu diễn ra ở đâu?"
Trầm Tiêu mừng rỡ: "Nàng muốn đi xem tông môn thi đấu sao? Ta có thể dẫn nàng đi, còn có thể lấy được vị trí xem thi đấu tốt, muốn cùng nhau đi không?"
Thêm chút cơ hội tiếp xúc, vị tiểu nương tử xinh đẹp sẽ biết được thực lực hùng hậu của hắn, so ra với người chồng đẹp trai mà vô dụng bên cạnh nàng thì quả thực là một trời một vực.
Tính toán rôm rả trong lòng.
Trà Cửu quay đầu nhìn người chồng "đẹp trai mà vô dụng" của mình.
Thí Thần cũng không tức giận, trong mắt hắn, phàm nhân chẳng qua chỉ là phàm nhân.
Có người dẫn đường, có gì không được?
"Vậy thì đi cùng nhau đi." Thí Thần thần sắc lạnh nhạt.
Trầm Tiêu càng thêm chướng mắt hắn, một tên phế vật.
Trên đường, Trầm Tiêu không ngừng kể cho Trà Cửu những chuyện nhân gian mấy năm nay.
Thần tử tới Linh Khư Tông, không chỉ hạ thấp tiêu chuẩn của tu tiên giả, đánh thức sự coi trọng đạo tâm của mọi người. Hơn nữa còn tịch thu toàn bộ tài sản bất chính mà những kẻ dựa vào thân phận tu tiên giả chiếm được, dùng để phát cháo phát áo, giúp đỡ những người dân nghèo khổ.
Đệ tử Linh Khư Tông mỗi năm đều chia thành từng nhóm xuống núi rèn luyện, lấy đóng góp cho người dân làm kết quả kiểm tra cuối cùng.
Do vậy, uy vọng của Linh Khư Tông trong lòng người dân rất cao, không ít hoàng đế của các nước đều muốn đưa hoàng tử vào Linh Khư Tông rèn luyện một phen, để sau này dựng nghiệp lớn.
Phong tục này lan rộng ra toàn bộ giới tu tiên, không ít tông môn vì đủ loại mục đích, cũng bắt chước Linh Khư Tông.
"Nhưng mấy năm nay có một tông môn kỳ lạ nổi lên, tên là Yên Đạo Tông." Trầm Tiêu cà lơ phất phơ, lúc nhắc tới tông môn này, sắc mặt lại hơi trầm xuống.
Trà Cửu trầm tư: "Yên Đạo Tông? Ý là chôn vùi thiên đạo sao?"
Trầm Tiêu lắc đầu: "Cái này ta cũng không rõ, cha ta không cho ta tìm hiểu nhiều, nói tông môn này rất tà môn."
Trà Cửu liếc mắt dò hỏi Thí Thần, được đối phương khẳng định: "Là Hành Sơn Nguyệt."
Hành Sơn Nguyệt nhập ma, muốn hủy diệt thiên đạo chẳng có gì lạ.
Trầm Tiêu dẫn Trà Cửu và Thí Thần đến khách sạn gần địa điểm thi đấu của tông môn, vừa vặn gặp người Linh Khư Tông cũng đến.
Một màu đạo bào trắng tinh, sau lưng in huy hiệu tông môn, các đệ tử phiêu dật như gió, khí chất hơn người.
Một con kỳ lân bước trên mây mà tới, trên lưng chính là Nguyên Kính và Nguyên Nguyệt tầm mười bảy mười tám tuổi.
Hai chị em ở nhân gian mấy năm, giờ đã lớn ngần này, sau đó không còn thay đổi nữa.
Thiếu niên Nguyên Kính không thay đổi nhiều so với khi còn bé, vẫn là một vẻ trong trẻo thuần khiết như mặt nước hồ tĩnh lặng.
Nguyên Nguyệt từ một con bé bụ bẫm, cổ tay và bàn tay còn ngấn sữa bỗng biến thành một thiếu nữ dung mạo rực rỡ như ánh nắng chói chang.
Mạc Thanh Ly nhìn Nguyên Nguyệt trên lưng kỳ lân, ánh mắt dịu dàng như nước, sắp trào ra.
Hắn đưa tay định đỡ Nguyên Nguyệt từ lưng kỳ lân xuống.
Nguyên Nguyệt liếc hắn một cái lạ lùng, tránh đi, và nghiêm túc cảnh cáo.
"Linh Khư Tông chúng ta không làm loại chuyện lén lút hạ thấp người khác nâng mình, phải đạp chân trên đất, vì người dân làm điều thực tế, cống hiến."
Mạc Thanh Ly có chút ngượng ngùng: "Ta không có ý đó..."
Chẳng lẽ Nguyên Nguyệt không thấy được tâm ý của hắn sao?
"Phụt..."
Một tiếng cười không đúng lúc bỗng vang lên, Trà Cửu vội vàng che miệng lại, nhưng không giấu được ý cười trong mắt.
Mấy vị trưởng lão đồng loạt nhìn sang bên này, biểu lộ từ bình tĩnh đến kinh ngạc.
Nguyên Nguyệt và Nguyên Kính dần trợn to mắt, hưng phấn khôn nguôi: "Mẹ..."
Trà Cửu làm động tác "suỵt" nhỏ.
Nguyên Nguyệt và Nguyên Kính mau ngậm miệng, nuốt chữ thứ hai xuống.
Mạc Thanh Ly thấy Trà Cửu cũng vô cùng kinh ngạc: "Kình Ly sư tỷ?"
Tứ trưởng lão hừ lạnh: "Thanh Ly, nàng đã phản bội tông môn mà chạy trốn, từ lâu không còn là sư tỷ của ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận