Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 115: Hám làm giàu vạn người ngại cùng xe lăn đại lão 31 (length: 8844)

Yến Lễ chỉ vào Ôn Nhàn Kỳ đang đứng bên cạnh Trà Cửu: "Đó mới là cậu của ta."
Diệp Tri Viễn cũng không giải thích gì, đưa tay bóp một miếng điểm tâm ngọt trong đĩa, kết quả cắn một cái, mặt hắn liền trở nên hết sức đặc sắc.
Yến Lễ mong chờ nhìn hắn: "Ngon không? Đây là ta tự tay làm cả buổi chiều đấy."
Diệp Tri Viễn vốn còn định nhả ra.
Nghe được câu này, hắn lại ngạnh cổ nuốt xuống.
"Được... ngon." Giọng Diệp Tri Viễn vừa khô vừa khốc, như thể trúng độc.
"Ngon thì ăn nhiều một chút." Yến Lễ nháy mắt, đẩy hết mấy đĩa điểm tâm còn lại lên trước mặt Diệp Tri Viễn.
Diệp Tri Viễn: "..."
Cũng không cần phải như thế chứ.
Diệp Tri Viễn vốn đã áy náy với Trà Cửu, nhìn ánh mắt chờ mong vừa đáng thương của cháu trai lớn, hắn chỉ có thể cố nuốt hết chỗ điểm tâm còn lại.
Không được.
Đã đến giới hạn sinh mệnh rồi.
Diệp Tri Viễn nhanh như chớp nhét đồ trong tay vào tay Yến Lễ, dặn hắn chuyển cho Trà Cửu và Ôn Nhàn Kỳ, rồi chân nam đá chân chiêu chạy ra ngoài.
Yến Lễ ngơ ngác, cúi đầu nhìn xấp giấy trong ngực.
Cái quái gì thế này?
Tên này mua cả một hòn đảo nhỏ tặng cho Mama và cậu của hắn?
Chết tiệt, chẳng lẽ ba ba có tình địch?
Một bên khác, cặp song sinh tuy đang giao lưu với khách khứa, nhưng ánh mắt luôn dán chặt vào đại ca.
Thấy có một người đàn ông xa lạ đến bắt chuyện với anh, còn ăn hết những món đồ ngọt mà chúng cho là vũ khí sinh hóa, còi báo động trong lòng bọn chúng liền vang lên.
Có người lấy lòng thì không đáng sợ.
Nhưng có người lấy lòng mà ngay cả mạng sống cũng không cần, lại ăn nhiều đồ ngọt của đại ca như thế!
Người này chắc chắn tâm cơ thâm sâu, mưu đồ lớn lao!
Cặp song sinh không hề quen biết Diệp Tri Viễn, Trà Cửu cũng chưa từng nhắc với chúng là có một người cậu như thế.
"Đại ca sẽ không bị lừa đấy chứ?"
"Rất có thể, qua xem sao."
Khi chúng tới nơi, Diệp Tri Viễn đã đi mất rồi.
Thay vào đó, Tưởng Nam mặt mày chẳng có ý tốt gì đang ngồi cạnh Yến Lễ.
Những năm gần đây, đám con nuôi bên cạnh Tưởng lão phu nhân lần lượt bị đưa đi hết.
Chỉ còn lại Tưởng Nam, dùng đủ mọi cách giả vờ đáng thương, sống chết không chịu đi.
Tưởng lão phu nhân mềm lòng, cũng giữ hắn lại.
Tưởng Nam càng lớn càng tỏ ra đạo mạo, mặt luôn treo nụ cười ấm áp, nhưng sâu trong đáy mắt lại luôn có chút u ám và tính toán.
Hắn ngồi bên Yến Lễ, vẻ như hờ hững, nhưng từng câu từng chữ đều cố tình ly gián.
"Sao một mình ngồi ở đây? Hôm nay không phải là tiệc triển lãm tranh của ngài sao?" Hắn nhìn quanh, vờ ngạc nhiên: "Mọi người đều đi trò chuyện với Yến Hành và Yến Ninh cả rồi."
Ánh mắt Yến Lễ ảm đạm: "Chắc là mọi người thích nói chuyện làm ăn hơn."
Tưởng Nam lóe lên tia ám muội trong mắt, phụ họa: "Đúng vậy, mọi người đều hướng đến lợi ích thôi. Nếu ngài không có giá trị gì với họ, ai còn bỏ tâm tư lên người ngài chứ?"
Yến Lễ nhíu mày: "Ngươi muốn nói gì?"
Tưởng Nam mỉm cười: "Thật ra, nếu mọi người muốn nể mặt ngài, ít nhiều gì cũng sẽ đến chào hỏi, đơn giản bàn vài câu về tranh của ngài. Nhưng giờ mọi người đều biết người thừa kế tương lai của Tưởng thị không phải là ngài, nên ngay cả làm cho có cũng không muốn làm."
"Yến Lễ thiếu gia, ngài có cảm thấy... không cam tâm không?" Tưởng Nam nói: "Rõ ràng ngài mới là trưởng tử Tưởng gia, nhưng Tưởng tiên sinh lại càng xem trọng Yến Hành và Yến Ninh, mặc cho bên ngoài đồn rằng ngài không có khả năng quản lý Tưởng thị..."
Ở sau chậu hoa lớn, Yến Ninh tức giận muốn xông ra cho Tưởng Nam một bạt tai.
Yến Hành bình tĩnh kéo nàng lại, nhỏ giọng: "Nghe xem đại ca nói gì đã."
Tưởng Nam muốn châm ngòi sự đấu đá giữa ba anh em, để mình hưởng lợi.
Nhưng Yến Lễ căn bản không mắc bẫy.
Hắn bình thản phản bác: "Đó không phải tin đồn, mà là sự thật. Ta thật sự không có năng lực quản lý công ty."
Tưởng Nam bị sự chính nghĩa của hắn làm nghẹn lời.
"Và người nên cảm thấy không cam tâm hẳn là Yến Hành và Yến Ninh mới đúng, mỗi ngày bọn nó đều nỗ lực học hành và làm việc, kiếm tiền cho nhà mình, còn ta chỉ cần nằm ngửa làm những điều mình thích, hưởng thụ thành quả phấn đấu của chúng."
Yến Lễ lộ ra năm phần cảm kích, bốn phần hổ thẹn, một phần ngại ngùng.
Yến Hành và Yến Ninh nghe lén: "..."
Tưởng Nam: "..."
Quả nhiên lời đồn là thật, đại thiếu gia Tưởng gia là một kẻ ngốc.
Thôi vậy, không nên phí sức vào người hắn.
Châm ngòi không được chút nào.
Mặt Tưởng Nam u ám, đang định đứng lên thì hai bên vai bị đè xuống, không cho nhúc nhích.
Hắn ngẩng đầu nhìn, lập tức tâm như tro tàn, mặt mày trắng bệch.
Cặp song sinh rắn độc đến rồi.
Yến Hành ngoài cười nhưng trong không cười: "Có phải một ngày ngươi ăn ba bữa ngó sen không? Sao toàn thân toàn tâm nhãn thế?"
Yến Ninh mặt lạnh tuyên bố: "Tưởng Nam, ngươi nhất định phải chết."
Yến Lễ ngây ngô nhìn ba người, ngơ ngác nói: "Mấy người đang nói gì vậy? Một ngày ăn ba bữa ngó sen sẽ chết người à?"
Yến Ninh gọi Minh Thành tới, lập tức phân phó.
"Đánh cho tên này răng rụng đầy đất, quẳng thẳng xuống chân núi, cấm tiệt hắn bén mảng đến Tưởng trạch. Chuyện bên bà nội, ta sẽ đi nói."
Trong ba đứa trẻ, Tưởng lão phu nhân thích nhất Yến Ninh thông minh và giỏi ngụy trang.
Yến Ninh đối với loại người như Tưởng Nam thì tàn nhẫn và quyết liệt, không nể nang ai.
Nhưng hễ cứ đến trước mặt Tưởng lão phu nhân thì lại ngoan ngoãn hiền lành, lại cực kì lanh lợi, đúng là một cục bông biết nạp điện thông minh.
Có cô cháu gái cưng như vậy, ai thèm để ý đến một đứa con nuôi mua vui đã hết thời?
Yến Lễ chống má, buồn rầu vuốt mấy sợi tóc mái trên trán: "Thật ra, hắn nói cũng không sai, ta ở Tưởng gia quả thật chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi, một sự tồn tại thừa thãi."
Tưởng Nam: "?"
Không phải, hắn có nói câu nào như vậy đâu?
Tưởng Yến Lễ, cậu chơi kiểu này đấy à?
Quả nhiên, Yến Ninh và Yến Hành nghe xong thì mặt càng đen hơn.
Yến Hành lạnh lùng nhìn Tưởng Nam: "Chú Minh Thành, đánh xong thì lột hết quần áo hắn, ném ở ngoài đường phố nhộn nhịp nhất."
Yến Ninh bổ sung: "Chụp cho hắn vài tấm ảnh, sáng mai tôi muốn thấy ảnh không che của hắn trên trang nhất."
Minh Thành hơi khó xử: "Không che có chút khó."
Cặp song sinh đồng thanh: "Thêm tiền cho tòa báo!"
Thế là, Tưởng Nam kinh hãi bị bịt miệng, lôi ra ngoài, chuẩn bị đón nhận lễ tang nhân cách vào ngày mai.
Yến Lễ vẫn còn sầu não ủ dột.
Cặp song sinh vội vàng ngồi xuống hai bên, thay nhau an ủi anh.
Yến Ninh: "Đại ca, đừng buồn. Mấy vị khách này không đến làm phiền anh là vì ba ba mụ mụ dặn trước, nói anh không thích giao du với người lạ."
Yến Hành: "Đúng đó, đúng đó, anh đâu phải ăn không ngồi rồi. Anh vẽ tranh đẹp thế, lại còn làm đồ ngọt ngon như vậy..."
Yến Lễ bắt được thông tin quan trọng: "Đồ ngọt ta làm ngon thật không?"
Cặp song sinh không chút do dự: "Ngon."
Yến Lễ nghi ngờ nhìn chúng: "Nhưng hôm nay các ngươi có chịu ăn miếng nào đâu."
Cặp song sinh: "..."
Chết tiệt, như là tự đào hố chôn mình.
Tuy cặp song sinh rắn độc có danh tiếng đáng sợ, ai nghe cũng khiếp đảm.
Nhưng trong lòng chúng vẫn có chỗ mềm mại nhất.
Đó là bảo vệ sự đơn thuần và vui vẻ của đại ca.
Thế là, dưới ánh mắt chăm chú của Yến Lễ, cặp song sinh run tay, khó khăn đưa miếng bánh xốp vị khổ qua trộn sầu riêng vào miệng.
Yến Lễ mặt đầy mong chờ: "Ngon không? Vị gì?"
Cặp song sinh khóc không ra nước mắt: "Ngon... là... là vị nhân sinh."
Là vị đèn kéo quân nhân sinh đang lần lượt chiếu trước mắt.
Cặp song sinh chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi nếm được tư vị quỷ môn quan.
Trà Cửu nhìn xa ba tên dở hơi, cười ngả vào vai Tưởng Đình Tự, không tài nào dừng được.
Tưởng Đình Tự cầm ly rượu, một tay ôm sau lưng vợ.
Ánh mắt anh trước sau như một, dịu dàng nhìn cô.
Ngàn năm một khoảnh khắc.
—— —— —— —— —— —— Xin lỗi, tính nhầm mất rồi, viết quá nhiều, hôm nay chưa kết thúc đâu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận