Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 200: Ngụy đồ đần mỹ nhân cùng tận thế đại lão 27 (length: 6727)

Ngày đó vụ nổ chỉ có mấy người bị thương, dù sao bom của Tưởng Điềm Điềm là kiểu tự sát, căn cứ điều tra, loại bom này là nam khu dùng để khống chế gián điệp, người giám thị thủ đoạn.
Chip bị đọc đến tín hiệu có khả năng bị nam khu bắt được, bọn hắn mới phân biệt ra thân phận Tưởng Điềm Điềm bại lộ, dẫn nổ bom.
"Tưởng Điềm Điềm đâu?" Trà Cửu được đưa về nhà trọ của Phù Trường Xuyên, lúc này lay tủ lạnh, tìm đồ ăn được.
Nàng lật ra một hộp sữa bò, xé ra đang định dốc vào miệng thì bị Phù Trường Xuyên ngăn lại.
"Hâm nóng lên rồi uống." Phù Trường Xuyên hâm nóng sữa bò cho nàng, mới giải đáp vấn đề: "Bị nổ thành mảnh vụn rồi."
Cái bom cắm vào kia có kiểu loại hơi cũ, Tưởng Điềm Điềm hẳn là từ nhỏ đã bị cắm bom, ở bên cạnh vợ chồng Thẩm làm người giám thị.
Đáng tiếc kế hoạch phản bội bỏ trốn của vợ chồng Thẩm cũng không nói trước thông báo cho nàng, đợi đến lúc lên máy bay ở Bắc khu thì tất cả thông tin đã muộn rồi.
Trà Cửu uống sữa bò nóng, khóe môi dính một chút sữa đọng lại, bị Phù Trường Xuyên cúi người hôn đi.
Nhưng hắn còn muốn cướp lấy nhiều hơn.
Khiêu khích xâm lấn, cuốn lên mút vào, sữa bò ấm áp quẩn quanh giữa đôi môi, phần lớn bị Phù Trường Xuyên cuốn đi, còn có mấy sợi tràn ra từ chỗ hai người sát lại gần.
Cho đến khi giọt cuối cùng bị cuốn đi, đôi môi mềm mại ướt át của Trà Cửu mới được buông tha.
Phù Trường Xuyên đeo một chiếc nhẫn tinh xảo vào ngón áp út của Trà Cửu.
"Miên Miên, ngươi nguyện ý gả cho ta không?" Trán của hắn cùng trán Trà Cửu chạm vào nhau, mê hoặc nói: "Đồng ý nhé?"
Trà Cửu nhịn không được cười: "Ngươi đây là cưỡng ép cưới gả?"
Trong tận thế đúng là không có công chứng hôn nhân, loài người mất đi khả năng sinh sản về sau, việc vứt bỏ ngay lập tức chính là hôn nhân, điểm này rất kỳ quái.
Nhưng Phù Trường Xuyên vẫn rất muốn dùng khái niệm hôn nhân để xác định tình cảm hai người, muốn cùng nhau qua cả đời với quan hệ vợ chồng.
Tận thế có thể hủy diệt tất cả.
Nhưng tình yêu chân thành lại có thể trường tồn như mới.
. . .
Sự việc của Tưởng Điềm Điềm liên lụy đến không ít người.
Trong đó người gặp nạn nhất chính là Viên Phi Vân.
Hắn không chỉ cứu nhầm người, mà còn trời xui đất khiến giúp Tưởng Điềm Điềm vốn đã trở thành quân cờ bỏ đi của nam khu tiến vào căn cứ Bắc khu, để nàng một mực chuyển tin tức ra bên ngoài.
Viên Chinh giận dữ không thôi, cho hắn tạm thời cách chức để tỉnh ngộ.
Còn người đứng sau cung cấp vật thí nghiệm cho Tưởng Điềm Điềm cũng bị tra ra, chính là Trần Viễn.
Nhưng Trần Viễn không cho rằng mình có lỗi, hắn nói với Viên Chinh đầy nghĩa khí: "Muốn đại đa số người thành công, nhất định phải có một số ít người hi sinh, đạo lý này chúng ta chẳng phải đã rõ ràng ngay từ lúc đầu sáng lập căn cứ rồi sao?"
Viên Chinh lúc này mới phát hiện, hai người đã từng cùng nhau vào sinh ra tử, bây giờ giá trị quan đã sinh ra sự tách biệt hoàn toàn.
Trần Viễn khinh thường: "Viên Chinh, kỳ thật từ trước đến nay, ngươi mới là người sai hoàn toàn. Ngươi luôn muốn cho Phù Trường Xuyên làm người nối nghiệp của ngươi, lòng người cách bụng, hắn không phải con ruột của ngươi, tương lai tiếp quản căn cứ, sẽ chỉ khiến tất cả quyền lợi của ngươi hoàn toàn mất trắng."
Viên Chinh nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu: "Chỉ sợ người sợ hãi chính là ngươi thì có?"
Trần Viễn không nói gì.
Viên Chinh thất vọng đến cực điểm, bãi miễn chức vụ của hắn.
. . .
Trà Cửu đã tìm ra biện pháp hình thành "Hạch tâm" cùng bóc tách "Hạch tâm".
Nàng dự định trước giải trừ thuốc ức chế còn lại trong cơ thể, sau đó dùng thuốc tôi thể trao đổi từ hệ thống, tăng khả năng chịu đựng dị năng của cơ thể.
"Nếu như nói cơ thể là vật chứa, vậy dù là thần lực hay dị năng, đều là nội dung chứa đựng bên trong." Trà Cửu phân tích cùng hệ thống, "Vì trước đó ở tiểu thế giới tu tiên có thể dùng thuốc tôi thể để cơ thể thành công gánh chịu thần lực, vậy có lẽ dị năng cũng chung một đạo lý."
Hệ thống vuốt cằm vuông nhỏ, gật đầu đồng ý: "Vậy bước tiếp theo thì sao?"
Trà Cửu: "Việc bóc tách 'Hạch tâm' có thể cần dị năng của Phù Trường Xuyên."
Tối hôm đó, Phù Trường Xuyên nghe lời thỉnh cầu của Trà Cửu, trầm mặc rất lâu.
Trầm mặc đến nỗi Trà Cửu tưởng hắn thất thần, hắn mới hỏi: "Theo như ngươi nói 'Hạch tâm' là giống như tinh thể ẩn trong bụng mấy loài thực vật biến dị kia à?"
Trà Cửu kinh ngạc sự nhạy bén của hắn: "Cũng không sai biệt lắm."
Phù Trường Xuyên: "Vậy ngươi biết, sau khi lấy đi tinh thể thì thực vật biến dị đa phần sẽ chết sao?"
Trà Cửu biết nỗi lo của hắn, đưa tay đặt lên bàn tay đang nắm chặt của hắn, trấn an nói: "Ta biết, vì lấy đi tinh thể sẽ kích hoạt kết giới năng lượng bảo hộ của nó, thực vật biến dị sẽ nổ tung mà chết. Đây chính là lý do ta cần sự trợ giúp của ngươi."
Phù Trường Xuyên tức giận bật cười: "Ngươi muốn ta giúp ngươi chết?"
"Có ngươi ở đây ta sẽ không chết. Dị năng của ngươi có thể tiến vào cơ thể ta, lúc 'Hạch tâm' bị bóc tách thì nhanh chóng hóa đá để khống chế kết giới năng lượng muốn nổ tung."
"Ta làm không được."
"Ngươi làm được." Trà Cửu chăm chú nhìn hắn, vô cùng tin tưởng: "Trên thế giới này chỉ có ngươi có thể làm được."
"Ta nói ta làm không được!"
Hốc mắt Phù Trường Xuyên đỏ lên, tơ máu dần lan ra từ xung quanh tròng trắng mắt, môi mỏng mím chặt, hung dữ trừng mắt Trà Cửu.
"Ta không thể nào nhìn người yêu của ta bị xẻ toạc đầu, rồi ta lại dùng dị năng của ta, thứ mà lúc nào cũng có thể mất kiểm soát, để đi bình tĩnh chính xác khống chế kết giới năng lượng mà chỉ cần chênh lệch một giây thôi là sẽ nổ tung! "
"Toàn thân ta sẽ sợ hãi run rẩy, mắt sẽ không kiểm soát mà rơi lệ, tầm mắt sẽ lệch đi, sẽ phản ứng chậm chạp... Những chuyện này chỉ cần một trong số chúng xảy ra, ta sẽ hại chết ngươi!"
Trà Cửu biết hắn thật sự sợ hãi, liền vội vàng đứng lên ôm hắn vào lòng: "Thật xin lỗi, Trường Xuyên, thật xin lỗi."
Mặt Phù Trường Xuyên vùi vào trong áo lông mềm mại của nàng, trầm giọng nói: "Mười lăm năm trước ta nhìn thấy mẹ chết dưới dị năng của ta, ta không muốn chuyện như vậy tái diễn. Huống chi, ngươi đã đáp ứng ta rồi, nếu nghiên cứu sẽ gây tổn thương đến ngươi thì ngươi sẽ từ bỏ nó."
Trà Cửu cúi xuống hôn trán của hắn, từng chút từng chút một, mang theo ý vị trân trọng.
Rồi liền xuống sống mũi cao thẳng, rồi đến đôi môi mím chặt.
Nàng muốn khiêu khích cấm địa khép kín kia, nhưng lại bị cự tuyệt không thương tiếc.
Đến đường cùng, nàng chỉ có thể ở bên ngoài một mực hôn nhẹ nhàng, vuốt ve, liếm láp.
"Trường Xuyên, người mà ta có thể tin tưởng chỉ có ngươi."
. .
. . .
Ta sẽ mau chóng kết thúc vị diện này. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận