Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 161: Yếu ớt Bao công chúa cùng cẩu thả Hán tướng quân 16 (length: 9500)

Sở Mộng Uyển không chịu trước mặt mọi người nói ra Tống Hành.
Nàng yêu Tống Hành, tự nhiên muốn che chở danh dự của hắn.
Hoàng thượng tức giận cùng thất vọng càng sâu: "A Loan, là trẫm dung túng ngươi quá mức rồi."
Sở Mộng Uyển ngẩn người một chút.
Nàng không tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng thượng, trên mặt hắn có phẫn nộ, thất vọng, trách cứ, còn có nỗi bi thương gần như không thể thấy.
Hắn giống như đang nhìn nàng, nhưng lại giống như xuyên qua nàng nhìn một người khác.
A Loan.
Sở Mộng Uyển nhớ lại, đây là tên gọi ở nhà của mẫu thân nàng.
Hoàng thượng nổi giận... Rốt cuộc là hướng về phía ai?
Những người khác ở đây đều cho rằng hoàng thượng giận dữ, nên mới lỡ lời, gọi sai "A Uyển".
Chỉ có Trà Cửu và Hoàng hậu chú ý tới sự khác biệt trong cách xưng hô này.
Hoàng hậu cụp mắt, che giấu ý tứ sâu xa trong ánh mắt.
Người được phái đi điều tra vụ hạ độc đã trở về, vì người duy nhất tiếp xúc Trà Cửu là mụ Trâu đã biến mất, Thanh Đại làm việc rất sạch sẽ, nội thị chỉ tra được nhũ mẫu Trần thị bên cạnh Sở Mộng Uyển.
Trần thị nào dám nói ra kế hoạch hãm hại Trà Cửu?
Nàng vì bảo vệ Sở Mộng Uyển, đã nhận hết mọi tội về mình, chỉ nói hạ độc là vì khi tư thông với tình nhân trong cung sẽ thêm hứng thú, lại không ngờ gây hại cho quận chúa nhà mình và nhị công tử Tống.
Nói xong, nàng liền đập đầu vào tường mà chết, cả đời này trung thành và bảo vệ Sở Mộng Uyển.
Tra đến đây, tia kiên nhẫn cuối cùng của Hoàng Thượng cũng tiêu tan gần hết.
Hắn hạ lệnh việc này giữ bí mật, và sai người xử tử toàn bộ quan nhân, Tống Lập bị hạ độc chết, lấy danh nghĩa chết không yên lành đưa ra ngoài cung an táng.
Cuối cùng, hắn cho lui tất cả mọi người, chỉ giữ lại Sở Mộng Uyển.
"Hiện tại không có người ngoài, ngươi có thể nói thẳng, từ trước đến nay người ngươi tư thông là ai?"
Hoàng Thượng cũng biết vừa rồi trước mặt mọi người hơi thất thố.
Lúc này, hắn đem cảm xúc một lần nữa thu lại trong lòng, khôi phục vẻ uy nghiêm và bình tĩnh.
Sở Mộng Uyển vẫn còn do dự, nhưng thật ra nàng sớm đã không còn lựa chọn.
Việc nàng mang thai đã bại lộ, lúc này chỉ có thể xin Hoàng Thượng tứ hôn, mới có thể để cho đứa con trong bụng có danh chính ngôn thuận khi sinh ra.
"Là... Tống Hành." Sở Mộng Uyển sợ Hoàng Thượng đối xử với Tống Hành như Tống Lập, vội vàng xin tha cho hắn, "Ta và Tống đại nhân thề nguyền sống chết, xin Hoàng Thượng đừng trừng phạt hắn!"
Nếu không nàng sẽ đi theo hắn mà chết!
Sở Mộng Uyển còn chưa nói hết lời, nhưng Hoàng Thượng đã hiểu rõ.
Hoàng Thượng nghĩ ngàn lần vạn lần, lại không nghĩ rằng lại là Tống Hành.
Không thể không nói, Tống Hành tạo ra hình tượng thâm tình thật sự quá thành công.
"Lại là hắn." Trong mắt Hoàng Thượng lóe lên sự khinh thường với người này, "A Uyển, nếu là người khác, trẫm không chừng còn có thể tứ hôn cho hai ngươi, nhưng Tống Hành thì không được."
Sở Mộng Uyển đột nhiên ngẩng đầu, rưng rưng không cam lòng: "Vì sao không được?"
Thật ra nàng vẫn luôn biết, hoàng thượng có ý định gả nàng cho con trai của Lý thị lang, Lý Nguyên Tông.
Nhưng Lý Nguyên Tông kia bất kể là tướng mạo hay tài hoa, đều rất tầm thường.
Thậm chí, hắn thân là con trai cả, cũng không được Lý thị lang yêu thích, cả ngày bị những người con thứ khác chèn ép, rất khó chịu.
Nàng sao có thể cam tâm gả cho người như vậy?
"Trẫm đã ban cho Tống Hành một đền thờ trinh tiết, hắn cả đời này không thể lấy vợ hay nạp thiếp." Hoàng Thượng nói.
Lúc ấy Sở Mộng Uyển không có ở đây.
Hiện tại nàng nghe được tin này, lòng như bị sét đánh: "Cái gì? Đàn ông sao lại có thể..."
Hoàng Thượng càng nhìn Sở Mộng Uyển, càng nhớ tới người kia năm xưa, trong lòng vừa yêu vừa hận, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng cay nghiệt.
"Nếu như ngươi khăng khăng muốn gả cho Tống Hành, vậy chỉ có thể lặng lẽ ngồi một chiếc kiệu nhỏ được đưa vào Tống phủ, từ nay không có tôn hiệu quận chúa, cũng sẽ không có danh phận Tống phu nhân, hết thảy vinh hoa phú quý đều không liên quan tới ngươi."
"Nhưng nếu ngươi biết sai quay đầu, bỏ đứa con trong bụng, trẫm sẽ để Lý Nguyên Tông cam tâm tình nguyện cưới ngươi, cùng ngươi ân ái cả đời. Trẫm sẽ đề bạt hắn, và sẽ cho ngươi tăng thêm thực ấp,"
"A Loan, giữa tình cảm vô dụng và một đời phú quý, ngươi chọn cái nào?"
Hoàng Thượng hỏi câu cuối cùng, vẻ lạnh lùng dường như ẩn chứa một chút chờ đợi.
Sở Mộng Uyển hai tay che chở bụng dưới, gần như không chút do dự: "Ta phải vào Tống phủ!"
Nàng yêu Tống Hành, sao có thể dùng tiền tài và danh phận để cân nhắc!
Nàng tin rằng dù không có danh phận, Tống Hành cũng sẽ yêu nàng như ban đầu.
"... "
Ngoài điện ánh sáng dần yếu bớt, đế vương thu lại tia dịu dàng cuối cùng để mình chìm trong ánh sáng nửa tối nửa sáng.
"Ngươi thật đúng là giống hệt mẹ ngươi." Trong mắt hắn dần xuất hiện vẻ chán ghét, "Cũng giống nhau bộc lộ ra tình cảm ti tiện đến tận xương tủy."
...
Rời khỏi Thiên Điện ngột ngạt, Hoàng hậu và Trà Cửu cùng các cung nhân giãn khoảng cách, hai mẹ con nói chuyện riêng.
Trà Cửu kể lại sự việc hôm nay đã xảy ra, không thiếu một chi tiết nào.
Hoàng hậu khi nghe Sở Mộng Uyển bày kế độc ác thì cảm thấy phẫn nộ ghê tởm.
Nhưng khi nàng nghe Thẩm Bắc Chiến cẩn trọng dũng cảm thì lại hài lòng gật đầu.
Trước đây, Hoàng hậu cảm thấy Thẩm Bắc Chiến không hề xứng với con gái bảo bối của mình.
Nhưng trong thời gian này, nàng từ chỗ Thái tử, và từ lời kể của Trà Cửu, đã biết những sự việc liên quan đến hành vi, phẩm chất của hắn, nàng lại thấy người này không tệ chút nào.
Nếu như có thể kéo dài huyết mạch với A Nguyên thì tốt biết bao.
Cuối cùng Hoàng hậu cảm thấy hơi tiếc.
"Mẫu hậu, A Loan mà phụ hoàng nhắc tới rốt cuộc là ai?" Trà Cửu đột nhiên hỏi.
"Con đã nhận ra rồi?" Hoàng hậu dù kinh ngạc nhưng cũng cảm thấy không bất ngờ.
Hai người con gái của nàng đều giống nàng, tướng mạo giống, tính cách tỉ mỉ cũng giống.
Phát hiện Hoàng Thượng nói chuyện có hành động cổ quái cũng không có gì lạ.
Hoàng hậu nắm tay Trà Cửu, vừa đi vừa chậm rãi kể.
"A Loan trong miệng phụ hoàng con, là Vương phi Cung Vương năm xưa, Lâm thị. Nàng cùng Cung Vương, và cả Hoàng Thượng khi ấy vẫn là Thái tử, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên."
"Thái tử trải qua một thời gian hết sức gian nan, trước thì Hoàng hậu mất sớm, Tiên Hoàng lại không coi trọng ngài ấy, các huynh đệ khác nhờ thế lực ngoại tộc mạnh hơn mà chèn ép ngài ấy đủ đường. May mắn có Cung Vương một lòng giúp đỡ ngài ấy lấy lòng các quan, ngăn cản những mũi tên từ cả hai phía, hỗ trợ ngài ấy lên ngôi."
"Lâm thị mặc dù không được xem là mỹ nhân, nhưng có trái tim tinh xảo, hơn nữa còn tinh thông võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung, là tri kỷ của Hoàng Thượng và Cung Vương. Tiên Hoàng vốn định gả Lâm thị cho Hoàng Thượng lúc đó làm Thái tử phi, nhưng Lâm thị sớm đã tâm đầu ý hợp với Cung Vương, còn âm thầm định chung thân, mang thai."
Trà Cửu kinh ngạc: "Chẳng phải giống hệt tình huống của Sở Mộng Uyển hiện tại sao?"
Hoàng hậu cười khổ: "Đúng vậy, có lẽ vì nhớ chuyện cũ, nên phụ hoàng con mới giận đến như vậy."
Hoàng Thượng yêu Lâm thị rất sâu đậm, thậm chí coi nàng là cứu rỗi duy nhất trong khoảng thời gian đen tối kia.
Cung Vương càng là người huynh đệ tốt không gì giấu nhau với ông.
Nhưng hai người quan trọng nhất với ông lại giấu diếm ông chuyện yêu nhau.
Đối với Hoàng Thượng, đây không khác gì một sự phản bội.
Sự việc ở Thiên Điện hôm nay, cơn giận của hoàng thượng có lẽ chỉ một phần mười là vì Sở Mộng Uyển không tự trọng, nhưng càng nhiều, thì vẫn là vì năm xưa Lâm thị đã chọn Cung Vương mà day dứt trong lòng.
Trà Cửu tò mò: "Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó Cung Vương và Hoàng Thượng cãi nhau một trận lớn, Cung Vương nhất quyết xin Tiên Hoàng cưới Lâm thị. Tiên Hoàng để ly gián hai huynh đệ họ đã đồng ý. Đáng tiếc, Lâm thị làm Cung Vương phi chưa đến một tháng, đứa con trong bụng đã bị thị thiếp hãm hại mà chết."
Trà Cửu cảm thấy trong chuyện này có uẩn khúc: "Thị thiếp kia..."
Hoàng hậu lắc đầu: "Bây giờ là thiên hạ của Hoàng Thượng rồi, rất nhiều chuyện chúng ta đừng nên tùy tiện suy đoán."
Sau này chuyện Cung Vương vì hộ giá mà mất, còn có việc Lâm thị để lại một đôi con gái mà tự vẫn, Trà Cửu đều biết.
Nhưng chi tiết cùng chân tướng bên trong, mặc Trà Cửu có cố gắng tìm hiểu thế nào, Hoàng Hậu vẫn kín miệng.
Một số thứ dơ bẩn, nên tan biến trong quá khứ, không nên làm bẩn tai của thế hệ sau.
Gió mát thổi qua, tơ bông bay đầy trời.
Bóng lưng Thẩm Bắc Chiến xuất hiện ở phía xa, bờ vai rộng lớn, lặng lẽ chờ đợi.
Hắn không chờ ở yến tiệc ngắm hoa, mà là ở gần Thiên Điện đợi Trà Cửu.
Chỉ vì hắn lo lắng khi Trà Cửu cần đến thì hắn không thể kịp thời đến ngay.
Hoàng hậu dừng bước.
Trà Cửu đi thêm vài bước, thế là quay đầu nhìn bà: "Mẫu hậu?"
Hoàng Hậu không đi tiếp, chỉ mỉm cười nhìn con gái, trong mắt mang theo vẻ vui mừng và yêu thương: "Đi đi con, có người đang đợi con."
Làm thân mẫu, cũng nên học cách dừng bước...
Bạn cần đăng nhập để bình luận