Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 329: Nghịch tập nữ tinh cùng kinh vòng nhị thế tổ 25 (length: 10039)

Cận Tư Ngôn đang ngồi trong xe bực bội.
"Xoẹt xoẹt ——" cửa xe bị mở ra.
"Ta nói không nên quấy rầy..."
Hắn một ánh mắt lạnh lùng như dao đang muốn nhìn tới, lại trong khoảnh khắc hóa thành vô hình khi chạm đến thân ảnh tiến vào.
Trà Cửu cầm một bình dầu xoa bóp tan vết bầm lên xe bảo mẫu, nhìn hắn: "Ta nghe nói đầu ngươi bị đánh bị thương?"
Trên mặt Cận Tư Ngôn xuất hiện một thoáng mờ mịt: "Ta lúc nào..."
Trà Cửu cười với hắn, khách khí nói: "Đa tạ ngươi đã giúp ta đổi tên Tiêu Vân cái đồ phiền phức kia, bất quá lại khiến ngươi bị Cận tổng đánh bị thương, thật sự không tốt ý tứ."
"..." Cận Tư Ngôn nuốt nửa đoạn sau câu nói, giả bộ lạnh nhạt: "À, việc nhỏ."
Xa cách nửa tháng, Trà Cửu đây là lần đầu tiên nhìn thấy Cận Tư Ngôn mặc vest gần đến như vậy.
Trang phục trước đây của hắn phần lớn là quần áo thoải mái, hoặc là bộ đồ mô tô ngầu, trông tiêu sái lại không gò bó, đúng chuẩn một công tử ăn chơi.
Hiện tại tiếp quản Tinh Huy và các công ty khác, vì không để đối tác cảm thấy hắn lỗ mãng non nớt, một đầu tóc vàng đã nhuộm lại màu đen, gọn gàng dựng đứng, lộ ra ngũ quan càng thêm cứng rắn và chững chạc.
Trên người cũng mặc bộ vest màu xám lạnh được cắt may vừa vặn, bên trong là áo sơ mi, cà vạt thắt chặt.
Trà Cửu nhìn chằm chằm vào cà vạt của hắn: "Cà vạt của ngươi thắt sai rồi."
Cận Tư Ngôn cúi đầu xem xét, không nhìn ra vấn đề.
Hắn rất quen mặc vest, nhưng lại không biết thắt cà vạt, đây là hắn làm theo hướng dẫn tìm đại trên mạng, thấy có vẻ không khác gì lắm.
Trà Cửu vừa định đưa tay sửa cho hắn, nhưng dường như nhớ ra gì đó, lộ vẻ áy náy thu tay về: "Thật có lỗi, ta quên mất, ngươi không thích ta đến gần ngươi."
Cận Tư Ngôn: "..."
Giờ phút này, cái người mà ngàn dặm xa xôi chạy đến để tặng trà chiều cho mọi người kia, trong lòng chỉ muốn nổi điên.
Cận Tư Ngôn trong lòng đang nghĩ gì, Trà Cửu làm sao có thể không biết?
Nàng chỉ là thích nhìn hắn bộ dáng rõ ràng muốn mà phải giả bộ như không có chuyện gì, thực tế trong lòng bực bội đến muốn chết.
Nàng để dầu xoa xuống, xuống xe, cố ý đợi nửa phút, mới thay đổi vẻ mặt chậm rãi thong dong quay trở lại.
"Vết thương ở sau gáy, hay là...ta xoa thuốc giúp ngươi?" Trà Cửu lộ ra vẻ lo lắng, nhưng lại cẩn thận từng ly từng tí giải thích: "Đương nhiên, nếu ngươi không muốn..."
Cận Tư Ngôn vội nói: "Làm phiền ngươi."
Đúng là nhanh như chớp.
Sợ con vịt đã đến tay lại bay ra chân trời, gọi hắn vĩnh viễn không thể nào với tới.
Trà Cửu nén cười, trên mặt tiếp tục duy trì nghiêm chỉnh rồi lên xe ngồi xuống.
"Hạ thấp đầu một chút."
Cận Tư Ngôn ngoan ngoãn làm theo.
"Lại thấp xuống một chút nữa, ta nhìn không thấy."
Cận Tư Ngôn vóc người cao lớn, nửa người trên cũng càng thon dài, cúi xuống sau đầu gần như muốn chạm vào ngực Trà Cửu.
Mùi hương mát lạnh quen thuộc đã lâu chỉ thuộc về Trà Cửu xộc đến.
Giống như một đóa hoa hồng nở rộ giữa mùa đông lạnh lẽo.
Khiến tinh thần mệt mỏi căng thẳng của Cận Tư Ngôn vì bận rộn và suy tư trong khoảng thời gian này hoàn toàn bình tĩnh lại.
"A."
Trà Cửu sờ nửa ngày cũng không thấy vết thương đâu.
"Sao ta không thấy chỗ nào bầm tím vậy?"
Mặt Cận Tư Ngôn không đỏ tim không loạn, tùy tiện chỉ một chỗ, nói: "Có thể là da ta dày, nên chưa hiện rõ màu."
Trà Cửu thiếu chút nữa không nhịn được cười.
May mắn hệ thống liều mạng bóp tinh thần của nàng, đau nhức kịch liệt mới giúp nàng tiếp tục nhịn cười, xoa dầu lên chỗ vết thương kia.
Quyến rũ người khác là sở trường của nàng.
Phải biết nới lỏng dây thừng, có lúc thả lỏng, có lúc phải cho chút ngọt ngào.
Trà Cửu dùng kỹ năng nửa vĩnh cửu mua trước kia——tài năng xoa bóp cao cấp, xoa bóp cho cái đầu đang căng thẳng của Cận Tư Ngôn được thư giãn.
Da đầu Cận Tư Ngôn thoải mái run lên, chỉ cảm thấy đôi tay này không phải đang chạm lên đầu hắn, mà là đang gảy vào linh hồn hắn.
"Xong rồi." Trà Cửu thu tay lại, chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút." Cận Tư Ngôn vội gọi nàng lại, lấy ra một túi quà chuẩn bị tỉ mỉ từ phía sau.
"Tặng cho ngươi."
Trà Cửu mở ra xem, bên trong ngoài socola nhập khẩu mà nàng thích ăn, còn có mũ chống nắng, kính râm hàng hiệu, và các loại thuốc men phòng hờ khi có tai nạn bất ngờ xảy ra.
So với túi này, phần quà thuốc hoắc hương chính khí thủy của trợ lý nhỏ kia chỉ có thể dùng hai từ để hình dung.
Khó coi.
Kỳ thật cũng không phải là Cận Tư Ngôn keo kiệt, hắn bảo trợ lý bỏ vào túi quà của mỗi người một phong bao, thích gì thì tự mua.
Chỉ có phần của Trà Cửu là do chính hắn tự chọn.
Nhìn cái dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng kia kìa.
Hệ thống chậc chậc trong lòng.
"Cảm ơn Cận thiếu đã quan tâm." Nụ cười và lời đáp của Trà Cửu đều rất khách khí.
"Không có gì."
Nam diễn viên mới đến cũng vừa lúc xong việc, Trà Cửu được phó đạo diễn gọi đi, bắt đầu chuẩn bị quay phim.
Cận Tư Ngôn mang một cái đầu đầy mùi dầu xoa hồng hoa xuống xe, thu hút vô số ánh mắt kinh ngạc, bản thân hắn thì lại bình tĩnh, thậm chí tâm tình còn khá tốt.
Hắn gọi Thẩm Mạn đến.
"Cấp bậc hiện tại của ngươi, tỷ lệ phần trăm hoa hồng bao nhiêu?"
Thẩm Mạn ra vẻ đoan chính: "10%"
Cận Tư Ngôn gật đầu: "Sáu tháng cuối năm đổi hợp đồng, tăng lên 15%."
Thẩm Mạn vội vàng nói lời cảm tạ.
Cận Tư Ngôn: "Chuẩn bị kỹ cho cuộc bầu chọn người đại diện xuất sắc nhất cuối năm."
Chuẩn bị cái gì?
Đương nhiên là chuẩn bị bài phát biểu nhận giải rồi.
Sau khi Cận Tư Ngôn đi, người đại diện của nam diễn viên mới đến nhìn Thẩm Mạn bằng ánh mắt ngưỡng mộ: "Cận thiếu nhà các cô đúng là quá tốt đi, trực tiếp chỉ đích danh cô đoạt giải luôn rồi."
Cần phải làm việc xuất sắc thế nào mới được cấp trên ưu ái như vậy?
Thẩm Mạn mỉm cười, không nói gì.
Vác củi? Người đại diện xuất sắc nhất?
Đều là những gì cô xứng đáng được nhận.
Dù sao cô không chỉ là cố gắng trong công việc.
Mà còn cố gắng trong nội tâm của cấp trên nữa!
… Bên này, Trà Cửu chuẩn bị album mới, truyền thông và khán giả không tìm được tin tức gì về cô, đành phải hướng sự chú ý sang Tạ Viễn Châu đang bị 'câu'.
Nhưng Tạ Viễn Châu từ chối phỏng vấn, một mực giữ hy vọng cuối cùng đợi Tống Vũ đến vớt mình.
Tống Vũ đã đến.
Nhưng không phải đến để vớt hắn.
Mà là mang đến thông báo hủy hợp đồng của công ty.
Sắc mặt Tạ Viễn Châu trắng bệch: "Ý gì? Các ngươi không định cứu tôi à?"
Tống Vũ cười lạnh: "Cứu ngươi? Ngươi hại ta và công ty thê thảm, không cần ngươi bồi thường thiệt hại đã là ân huệ lớn rồi."
Tống Vũ nắm giữ cổ phần Thịnh Ngu, công ty thời gian này bị ảnh hưởng bởi scandal khiến giá cổ phiếu lao dốc, không biết khiến tài sản của ông ta tổn thất bao nhiêu.
"Tạ Viễn Châu, đáng lẽ ta từ đầu đã không nên tin ngươi. Ngươi cậy tài mà kiêu ngạo, mượn cảm hứng của Sở Ninh viết mấy bài hát, liền tưởng mình cũng là thiên tài như cô ấy, thật ra ngươi chỉ là một đống phân chó, rẻ mạt."
Tống Vũ là một ông trùm trong giới âm nhạc hơn 20 năm, nhưng lần này ông ta không thể không thừa nhận, bản thân đã nhìn lầm Tạ Viễn Châu.
Tạ Viễn Châu được Sở Ninh bảo bọc quá tốt, đã bao giờ nghe ai nhục mạ tài hoa của hắn như vậy? Lập tức mặt mày nóng rực, như bị người ta tát cho sấp mặt xuống đất rồi lại giày vò.
Hai tay hắn chống lên bàn, trán nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi: "Tống Vũ, mặc kệ ngươi có muốn hay không cũng phải cứu tôi! Nếu không tôi sẽ nói ra chuyện ngươi khuyến khích tôi tung tin xấu về Sở Ninh, Cận Tư Ngôn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Ý cười trên mặt Tống Vũ lại nhạt đi, "Uy hiếp đối với ta không hề có tác dụng. Tạ Viễn Châu, ta sẽ nhờ người trong tù 'chăm sóc' ngươi, cứ tận hưởng những giây phút cuối đời đi."
Tạ Viễn Châu lập tức sắc mặt xám ngoét.
Nhưng nửa tiếng sau khi Tống Vũ rời đi.
Tạ Viễn Châu vẫn nhận được thông báo được tại ngoại.
Hắn ngơ ngác.
"Ai bảo lãnh cho tôi vậy?"
… Là ông chủ quán ăn đêm "Thịt câu".
Tạ Viễn Châu vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra khi được mang ra khỏi tù, liền bị nhồi vào một chiếc xe MiniBus.
Trong xe đang ngồi thẳng một người đàn ông trung niên, tóc bạc trang điểm đậm, mặc đồ xuyên thấu màu đen viền hồng, chân đi đôi giày cao gót đỏ...
Tạ Viễn Châu bị đè quỳ gối trong xe.
Người đàn ông dùng mũi giày nâng cằm hắn lên, ép buộc hắn ngẩng đầu.
Khi nhìn thấy trong mắt Tạ Viễn Châu ngoại trừ kinh hoảng, còn có cảm xúc nhục nhã và quạnh quẽ, người đàn ông liền cười.
"Ta xem như hiểu tại sao khách trong tiệm thích ngươi rồi." Người đàn ông từ từ nói, "Chà đạp thanh cao, giẫm nát kiêu ngạo, là việc mà bọn họ thích làm nhất, trách không được ai cũng yêu cầu ta mang ngươi về."
Tạ Viễn Châu sửng sốt.
Mọi người?
Người đàn ông đến gần hắn, thở ra làn hơi thơm: "A, vì ta đã bỏ ra cái giá không hề nhỏ, còn phải đi nhờ cậy quan hệ để cứu ngươi ra khỏi tù, vậy sau này ngươi phải phục vụ khách hàng của ta cho tốt nhé."
Tạ Viễn Châu cuối cùng đã hiểu.
Hắn bị người ta đưa từ nhà tù về lại quán ăn đêm của gã biến thái đó!
Từ ngày đó trở đi, quãng thời gian tăm tối trong cuộc đời Tạ Viễn Châu mới thật sự bắt đầu.
Không có hào quang minh tinh, hắn bị những khách hàng biến thái kia ngược đãi tàn nhẫn hơn, các loại cách thức giáo huấn và thủ đoạn tàn nhẫn mỗi ngày lại càng mới mẻ vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Đáng sợ nhất chính là, khách trong quán "Thịt câu" hình như rất thích hắn, hắn càng liều mạng phản kháng, bọn họ càng cảm thấy thích thú!
Dưới sự tra tấn ngày này qua ngày khác, tinh thần của Tạ Viễn Châu cuối cùng cũng sụp đổ.
Hắn đỏ mắt dùng roi siết chết một khách quan lớn rồi trộm quần áo và xe của gã, thất kinh bỏ trốn.
Đi đâu đây?
Hắn có thể đi đâu?
Mẹ! Đúng rồi, đi tìm người mẹ yêu hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận