Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 283: Ngụy luyến yêu não nữ giám ngục cùng điên phê đại lão 11 (length: 8266)

Khu thứ tư, bên trong phạm vi vang lên tiếng cảnh báo bén nhọn.
Phòng chứa thi thể, mấy nhân viên thí nghiệm luống cuống, vội vàng đi ra.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Hình như là cháy."
"Đi xuống xem thử."
Trà Cửu thừa dịp bọn hắn rời đi, nhanh chóng chạy vào phòng chứa thi thể.
Dưới quan tài giả thi là bốn cái giá đỡ bánh xe, không có vật che chắn nào.
Trà Cửu khẽ cắn môi, dứt khoát lật quan tài nằm vào trong.
"Ọe ——" nàng phát ra âm thanh nôn mửa giống hệt như người mới thí nghiệm viên.
Tên xăm mình đầy mùi tử thi nằm bên cạnh, dù còn một lớp bọc xác bao lấy, cái mùi thối đó cũng đủ khiến người hôn mê.
Trà Cửu bịt mũi, hết sức khó chịu.
Hệ thống vội vàng tạm thời che khứu giác cho nàng.
"Cám ơn, thống."
"Khách sáo thôi, trà."
"Tất cả vì Chủ Thần." Một người một thống trăm miệng một lời, tự tẩy não.
Cảnh báo rất nhanh bị kết luận là do sơ ý.
Mấy nhân viên thí nghiệm trở về.
Vì thời gian không lâu, bọn hắn không kiểm tra lại tình hình trong quan tài, mà trực tiếp bắt đầu vận chuyển.
Trà Cửu xuyên qua khe hở quan tài, có thể lờ mờ thấy đường đi.
Đầu tiên là lên thang máy tầng một, sau đó ngang qua phòng làm việc tầng hai, sau đó đến cuối hành lang. . . Phòng chứa đồ?
Một phòng chứa đồ hết sức bình thường.
Trà Cửu từng vào rồi, nhưng không phát hiện gì.
Trong phòng chứa đồ chất đầy đồ linh tinh bỏ đi, bàn hư, dụng cụ hỏng, cửa sắt rỉ sét. . . vân vân.
Trên một mặt tường in hình vẽ thiên sứ rơi lệ, nhìn rất xưa, đầy bụi bặm.
Nhân viên thí nghiệm đi đến, gắn chip nhận dạng lên trán gần mu bàn tay thiên sứ rủ xuống, thành kính nói: "Cảm tạ chủ ân."
Mặt tường kia từ giữa chậm rãi nứt ra.
Thiên sứ tách đôi, như mở rộng cánh tay đón nhận bọn họ.
Ánh đèn màu xanh đậm bên trong lộ ra, trong giây lát soi sáng căn phòng chứa đồ mờ tối.
Trà Cửu kinh ngạc.
Thông đạo giữa khu thứ năm, lại giấu ở đây!
Nhân viên thí nghiệm chuyển quan tài giả thi vào trong, đi quanh co, đến một căn phòng sơn đen như mực thì dừng lại.
Trên quan tài có một nút bấm.
Nhân viên thí nghiệm bấm xuống, đáy quan tài tự động mở, để thi thể rớt xuống, như vậy sẽ không cần chuyển nữa.
Trà Cửu ngay lúc cảm thấy lưng chừng không trung, mau chóng kéo ông anh xăm mình lên trên.
May là bao xác lớn, phòng cũng tối, không ai thấy có người rớt xuống từ đáy quan tài.
Trà Cửu cảm giác như rơi xuống một đống ụ đất nhỏ gồ ghề.
Chờ mấy nhân viên thí nghiệm đi khỏi, nàng tranh thủ đẩy bao xác trên người, nhanh nhẹn đứng lên, bật đèn pin trong túi ra.
Không nhìn không biết, xem thì giật mình.
Ụ đất nhỏ Trà Cửu vừa nằm, là do một đống bao xác phồng lên chồng chất!
Hệ thống buồn bã nói: "Vừa rồi ngươi có tiếp xúc thân mật với một đống thi thể. . ."
Trà Cửu trán đổ mồ hôi: "Im miệng."
Hệ thống ngoan ngoãn im ngay.
Trà Cửu bật camera mini trên người, rồi bắt đầu mở bao xác mù dưới ánh đèn pin.
Có người cá thờn bơn biến dị mắt lồi to như nắm đấm.
Có người cá mập đầu nhọn, răng sắc nhọn, mọc vây lưng.
Còn rất nhiều thi thể kỳ quái, tứ chi vặn vẹo, mặt thống khổ, thấy được lúc còn sống chịu đau đớn rất lớn.
Mà ụ đất nhỏ như thế này, trong căn phòng to đến kỳ quặc này còn rất nhiều.
Đây đều là thứ mà Thiên Sứ đảo và Thâm Hải tập đoàn gọi là "rác thải thí nghiệm."
Sao mà tàn nhẫn.
Ở một góc phòng chứa đồ có vài bộ đồ thí nghiệm màu trắng đã ngả màu xám, Trà Cửu phủi bụi trên đó rồi mặc vào người.
Chip chụp dưới đáy quan tài Nhục Ngưu trước đó xem ra là có tác dụng.
Cửa cảm ứng tự động mở ra.
Trà Cửu bước ra khỏi bóng tối một cái, phảng phất đi vào một thế giới đáy biển xanh thẫm mộng ảo.
Cấu trúc khu thứ năm giống hệt khu thứ tư, cũng trống rỗng, xung quanh tầng tầng lớp lớp.
Mỗi tầng bày từng dãy bể nước màu xanh, bên trong nổi các dị thể đang ngủ hoặc tỉnh táo.
Dị thể còn sống ở đây nhìn có vẻ bình thường hơn bên phòng chứa thi thể, phần lớn vẫn mang hình người, chỉ là bộ phận cơ thể hợp với gen sinh vật biển mà biến dị.
Một người sứa trong suốt, mạch máu và nội tạng đều nhìn thấy, hướng Trà Cửu mỉm cười vẫy tay.
Trà Cửu chỉnh camera trước ngực, định bước về phía nàng.
"Ha ha, ai đó ơi!"
Một giọng cao vút vang lên sau lưng Trà Cửu.
Trà Cửu dừng bước, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi.
Nàng bình tĩnh quay đầu, nhìn nữ tiến sĩ đeo kính gọng đỏ: "Ta?"
"Đúng, là ngươi." Đối phương rõ ràng không biết Trà Cửu không phải người của phòng thí nghiệm, vội nói: "Mau qua giúp một tay!"
Trà Cửu thở phào, đổi hướng đi theo.
Người sứa dụ dỗ không thành, lộ bản chất, ghé lên thành bể điên cuồng há miệng lớn, muốn nuốt chửng Trà Cửu từ xa.
Trà Cửu theo Hồng Nhãn Kính vào một phòng thí nghiệm, bên trong trên giường có một người đàn ông, tay chân bị còng tay kim loại trói buộc.
"Cô phụ trách ghi chép quá trình thí nghiệm." Hồng Nhãn Kính chỉ huy Trà Cửu nói.
Trà Cửu nhận bảng ghi chép trên tay nàng.
Người đàn ông ra sức giãy dụa, nghiến răng: "Ép buộc làm thí nghiệm trên người là phạm pháp! Ta muốn kiện các ngươi đám ác ma ngục tù này lên tòa!"
Hồng Nhãn Kính thương hại tiếng kêu gào của hắn, như nhìn một đứa trẻ con không hiểu chân lý: "Ác ma? Không không không, chúng ta là thiên sứ mang tin mừng đến cho nhân loại."
"Những kẻ gây tội như các người, vốn là hạng người không làm nên trò trống gì ngoài xã hội, chỉ là đồ bỏ đi của thế giới, được làm vật thí nghiệm, tiếp tục cống hiến cho nhân loại, đây là chủ ban cho các ngươi sự tha thứ."
Nói xong, Hồng Nhãn Kính cắm ống tiêm trực tiếp vào mắt người đàn ông.
Trà Cửu tròn mắt.
Người đàn ông rống lên đau đớn, toàn thân co giật dữ dội.
Mười phút sau, trên người hắn bắt đầu mọc lên chi chít mắt kép!
Trà Cửu: ". . ."
Má ơi ta bị chứng sợ lỗ nặng!
Hồng Nhãn Kính cười tủm tỉm: "Cô nhìn xem, chỉ cần hy sinh một mình anh ta, là có thể nuôi sống được rất nhiều giác mạc, cứu rỗi những người mù trên thế giới, chuyện hạnh phúc đến mức nào a!"
"Cho đi càng hạnh phúc hơn nhận về, Amen."
Nhìn những con mắt như đóa hoa nở rộ trên người đàn ông, Hồng Nhãn Kính bắt đầu chắp tay trước ngực, thành kính hát bài thánh ca.
Mấy người khác trong phòng thí nghiệm cũng cùng hát theo.
Điên rồi.
Thật là điên rồi.
Trà Cửu thấy sống lưng lạnh toát.
Đáng tiếc, những con mắt dị dạng kia không thích ứng được với nguồn sáng bên ngoài, rất nhanh liền tàn úa rụng xuống.
Người đàn ông cũng chết trong đau khổ.
Hồng Nhãn Kính rất tiếc, bảo thuộc hạ ném cái xác vô dụng kia đi.
Trà Cửu ghi chép lại hết, sau đó cố gắng kín đáo đi thêm nhiều chỗ, rồi mới theo đường cũ quay về.
Tường thiên sứ phòng chứa đồ khép lại sau lưng, Trà Cửu lau mồ hôi lạnh trên trán, bắt đầu kiểm tra xem camera có quay toàn bộ không.
Đột nhiên.
Họng súng đen ngòm kề bên thái dương Trà Cửu.
"Đưa video cho ta." Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên.
Trà Cửu ngẩng đầu, thấy gương mặt lạnh lùng của John.
. . .
. . .
___________________ John: Surprise!
12.9: Hôm nay bản nháp sửa đi sửa lại không ưng ý, xin phép nghỉ, sáng mai viết tiếp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận