Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 282: Ngụy luyến yêu não nữ giám ngục cùng điên phê đại lão 10 (length: 8512)

Trà Cửu nhìn đồng hồ, gõ cửa ban công phòng của cảnh sát trưởng khu bốn.
"Mời vào."
Khi thấy người đến là Trà Cửu, sắc mặt cảnh sát trưởng có chút khó chịu: "Có chuyện gì?"
Trà Cửu mỉm cười: "Tôi đến lấy văn bản giải trừ cấm túc cho phạm nhân số 431 ở phòng giam tạm thời."
Cảnh sát trưởng đặt bút xuống, ánh mắt sắc bén: "Ta không có ý định gỡ bỏ lệnh cấm của hắn."
"Cấp trên đã thông báo."
"Thông báo lúc nào?"
Cảnh sát trưởng vừa dứt lời, điện thoại trên bàn reo lên.
Trà Cửu nhún vai: "Bây giờ."
Thông báo hiển thị là của trưởng ngục giam, sắc mặt cảnh sát trưởng biến đổi, lập tức nhấc máy.
Quả nhiên, Ôn lão gia ở đầu dây bên kia đưa ra yêu cầu giải trừ cấm túc cho Lục Tư Áo, đồng thời không truy cứu sự việc Tạ Vân tử vong.
"Tạ Vân là một đứa trẻ ngoan, ta cũng rất đau lòng trước sự ra đi đột ngột của nó. Bất quá, vì một người đã chết mà gây khó dễ cho người sống, quả thực không nên. Cảnh sát trưởng Tạ, ngươi thấy sao?"
Trong lòng cảnh sát trưởng nén cơn bực dọc, ngoài miệng cũng chỉ có thể nịnh nọt đáp ứng.
Ôn lão gia nói: "Ta chỉ có Ôn Nhĩ là một đứa con gái ruột, có thể rèn luyện nó, nhưng ta không hy vọng lại thấy có ai lợi dụng biến dị thể làm tổn thương nó."
Trong lòng cảnh sát trưởng "thịch" một tiếng.
Hắn cứ tưởng rằng hành động nhỏ của mình là kín kẽ, nào ngờ bị Ôn lão gia nhìn thấu, còn trực tiếp vạch trần!
Nếu để tập đoàn Thâm Hải biết hắn vì tư lợi mà giết chết một vật thí nghiệm trị giá hàng ngàn vạn… Giọng Ôn lão gia vẫn ấm áp như cũ, nhưng ẩn chứa sự bức bách: "Cảnh sát trưởng Tạ, lời ta nói đã rõ ràng chưa?"
Cảnh sát trưởng lau mồ hôi trên trán, lắp bắp đáp: "Rõ... rõ ràng rồi, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư Ôn."
Ôn lão gia hài lòng: "À phải rồi, phiền ngươi giúp ta một chuyện."
"Ngài cứ nói, ngài cứ nói."
"Chuyển lời cho con gái bất hiếu của ta, cuối tuần này đúng giờ về nhà, cùng nhau bàn bạc chuyện đính hôn của nó với trưởng công tử của tập đoàn Thâm Hải."
"Vâng... vâng vâng... đính hôn?"
Ôn lão gia đạt được mục đích chấn nhiếp, lập tức cúp điện thoại, không thèm nói thêm câu nào.
Cảnh sát trưởng trợn tròn mắt nhìn Trà Cửu đứng ở cửa.
Chẳng phải nàng đã bị Ôn gia từ bỏ sao?
Sao lại xoay người leo lên con thuyền lớn Vệ gia của tập đoàn Thâm Hải?
… Chưa đầy hai ngày, thân phận của Trà Cửu đã lan truyền nhanh chóng ở đảo Thiên Sứ.
Những cai ngục trước kia kiêu căng ngạo mạn, khinh thường chào hỏi nàng, giờ đây cũng thi nhau nịnh nọt lấy lòng.
"Ôn Nhĩ, tầng này để ta đi tuần tra là được rồi, cô đi nghỉ đi."
"Ôn Nhĩ, bữa trưa cô muốn ăn gì không? Để ta lấy cho."
"...".
Trái lại, John thường ngày rất thân thiết với Trà Cửu, bị đám người nịnh bợ chen chúc ra một góc, lẳng lặng ăn cơm tối.
Trà Cửu bưng khay cơm, đẩy đám người ra, đi về phía John.
"Ta ngồi đây được chứ?" Nàng chỉ chỗ ngồi bên cạnh John.
John thụ sủng nhược kinh, đẩy khay cơm mình sang một bên: "Đương nhiên được."
Trà Cửu tự nhiên ngồi xuống, thái độ không hề khác trước.
Những cai ngục kia tự chuốc lấy xấu hổ, ngượng ngùng tản đi.
John nhìn bọn họ một chút, rồi lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thật ra nếu bây giờ cô đổi cộng tác, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người muốn. Bọn họ có năng lực hơn tôi nhiều, mà chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với cô hơn."
Trà Cửu cắn một miếng ngó sen, khó hiểu nói: "Sao ta lại phải đổi cộng tác? Không ai tốt hơn ngươi cả."
Ánh mắt ảm đạm của John chậm rãi sáng lên: "Thật sao?"
"Thật."
"Nhưng cha cô là trưởng ngục giam." John có chút tự ti, "Còn tôi chỉ là một cai ngục nhỏ, xuất thân bình thường, không có bối cảnh gì."
Trà Cửu lau miệng, thản nhiên nói: "Nếu như kết bạn bè mà phải nhìn bối cảnh, vậy thì không phải bạn thật rồi. Bạn bè thật chỉ nhìn vào trái tim nhau."
"Nhĩ Nhĩ, cô thật sự quá tốt!"
John cảm động vô cùng, quên mất đây là nơi công cộng, giang hai cánh tay ra định ôm Trà Cửu.
Một tinh thể nhỏ màu đen từ không trung lao đến, hất văng bát canh nóng trên tay John.
John vội thu tay lại, lau vết bẩn trên người.
Hắc tinh rơi xuống đất, trong nháy mắt biến mất.
Trà Cửu liếc về một góc.
Lục Tư Áo thản nhiên ăn cơm, như thể vừa rồi tất cả không liên quan gì đến hắn.
Đồ quỷ hẹp hòi.
Trà Cửu âm thầm buồn cười.
Hệ thống đắc ý nhắc nhở: "Độ thiện cảm đã lên 35% rồi, xem ra việc Lục Tư Áo bị nhốt vào phòng tạm giam đúng là một bất ngờ thú vị!"
Từ khi trở về từ phòng tạm giam, độ thiện cảm của hắn đối với Trà Trà cứ thế tăng lên chậm chạp.
Trà Cửu lại nói: "Lục Tư Áo có thể chui vào các nơi như chốn không người, ngươi cho rằng hắn không thể âm thầm giải quyết cái biến dị thể mất khống chế kia à?"
Giống như vừa rồi ra tay không tiếng động làm đổ canh của John.
Tinh thể đó cũng có thể đâm vào những bộ phận chí mạng của biến dị thể.
Hệ thống há hốc mồm: "Vậy chẳng lẽ hắn cố ý gây chú ý, sau đó bị tống vào phòng tạm giam chịu tra tấn, để chọc cho cô đau lòng?"
Trà Cửu thong thả nhấp một ngụm canh nóng, bình thản nói: "Ta đang công lược hắn, mà hắn cũng đang làm những việc tương tự."
Chỉ xem ai cuối cùng là người chịu thua trước, ai trước tiên buông bỏ những mưu toan tính toán này.
Khi rời phòng ăn, John bởi vì gọi "Nhĩ Nhĩ" một lần nữa mà suýt bị cửa cảm ứng đột ngột hỏng kẹp thành hai đoạn.
Trà Cửu nhanh tay lẹ mắt kéo hắn lại.
John hãi hùng, vỗ ngực nói: "Sao hôm nay tôi xui xẻo thế này!"
Trà Cửu bất đắc dĩ: "Ngươi đừng gọi ta là Nhĩ Nhĩ nữa, có lẽ sẽ không xui xẻo vậy đâu."
John nghi ngờ: "Nhĩ Nhĩ là từ cấm kỵ à?"
Người qua đường kinh hoàng thốt lên, tay trượt làm canh thừa thịt nguội lại đổ lên người John.
John: "...".
Đây là loại huyền học kiểu Trung Quốc gì, hay là một thế lực phương Đông thần bí?
Lúc này, thế lực phương Đông thần bí kia vừa ăn xong, thong thả lau bàn ăn, đi ngang qua chỗ Trà Cửu vẫn không quên nhét cho nàng vật gì đó vào tay.
Trà Cửu cúi đầu nhìn.
Đó là một trái thánh nữ quả được khắc một khuôn mặt cười lớn.
Xem ra có chút ý vị cười nhạo sự đau khổ của John.
Lục Tư Áo.
Đồ ngây thơ.
… Ngoài việc công lược Lục Tư Áo, Trà Cửu cũng không quên truy tìm manh mối về khu năm.
Nhưng mấy ngày gần đây, nàng đã mượn nhiều lý do để đi khắp khu bốn, cũng không hề phát hiện địa điểm khả nghi hay con đường nào dẫn tới khu năm.
Không có lý nào.
Khi tên đầu bếp có thể lén đưa Nhục Ngưu ra ngoài trong lúc khu bốn bị phong tỏa, thì chắc chắn trong này có con đường nối liền với khu năm.
Trà Cửu quyết định đổi hướng suy nghĩ.
Ngồi xổm ở nhà xác.
Quả nhiên, vào ngày cuối cùng khu bốn giải trừ phong tỏa, có mấy người mặc đồ thí nghiệm màu trắng xuất hiện ở phòng chứa xác của khu bốn, muốn mang thi thể tên xăm mình đã bị Lục Tư Áo đánh nát thành tương về.
Trong đó có một thí nghiệm viên rõ ràng là người mới, bị sai làm công việc bẩn thỉu và ghê tởm nhất – đóng thùng đựng xác.
"Ối..." Thí nghiệm viên mới suýt chút nữa bị xông choáng, "Biến dị thể thế này mang về cũng vô dụng, sao không giữ lại để người khu bốn hỏa táng luôn đi?"
Thí nghiệm viên kỳ cựu ở bên cạnh đốt thuốc lá, xua đi mùi tử thi: "Ngươi biết cái gì, đây không phải tử thi mà là rác thải thí nghiệm, phải đặc biệt thu hồi tiêu hủy, tránh để lọt mất mẫu. Nhanh tay lên, đừng có càu nhàu."
Người mới đành phải tiếp tục kiểm tra, sau khi xác nhận không sai liền cho xác vào trong một cái hộp chữ nhật lớn.
Cái hộp không có khóa, nhìn chỉ dùng để vận chuyển trang thiết bị bình thường.
Trà Cửu đứng ở chỗ ngoặt quan sát.
Hệ thống khẽ khàng hỏi: "Vậy chúng ta làm sao lén theo bọn chúng đây?"
"..." Trà Cửu: "Bọn nó không nghe thấy ngươi nói chuyện đâu, ngươi có thể lớn tiếng chút."
"À." Hệ thống hai ngón tay chọc vào nhau, thì thầm: "Người ta hồi hộp mà."
Trà Cửu liếc nhìn chuông báo động trên tường.
Rồi.
Đưa nắm đấm hung hăng nện xuống.
… … Còn một chương nữa gần xong rồi! Tối nay mọi người có thể đợi ta nha! Khoảng 20 phút nữa?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận