Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 278: Ngụy luyến yêu não nữ giám ngục cùng điên phê đại lão 7 (length: 9168)

Lần trước hệ thống đã nhắc nhở Trà Cửu, Lục Tư Áo một ngụm cũng không ăn đĩa rượu đỏ hầm thịt bò kia.
Trà Cửu đoán hắn cũng hẳn là biết thịt này có gì đó kỳ lạ.
Thế là nàng nhẹ nhàng thở ra, có lý do chính đáng không cần ăn cái đĩa thịt này: "Cầm đi đi."
Ngược lại là John có chút bất mãn, dùng đôi mắt lam bảo thạch to không có chút uy hiếp nào trừng mắt Lục Tư Áo.
"Phạm nhân có quy định về cơm nước, lần trước phá lệ coi như xong, ngươi lần này còn chủ động tới cầm đồ của cảnh ngục, có chút quy củ nào không?"
Trà Cửu giật giật tay áo John: "Được rồi, ta cũng không muốn ăn."
Ánh mắt Lục Tư Áo rơi vào động tác nhỏ của nàng, mắt khép lại, môi mỏng mím chặt.
John: "Có ăn hay không là việc của ngươi, không có quy củ là chuyện của hắn! Nhĩ Nhĩ, ngươi đang làm việc không thể dung túng cho phạm nhân như vậy."
Trà Cửu: "?"
Nhĩ Nhĩ? Cái quái gì?
Lục Tư Áo không vui càng thêm rõ ràng, chậm rãi lặp lại cách xưng hô của John: "Nhĩ… Nhĩ?"
Tai Trà Cửu không tự chủ giật giật.
Rõ ràng là cùng một cách xưng hô, do John nói thì bằng phẳng mà lại thân mật.
Thế nhưng khi bị Lục Tư Áo dùng chất giọng khàn khàn kia đọc lên, lại không hiểu trở nên triền miên và gợi cảm.
Phảng phất như, hắn đang mơn trớn giữa răng môi không phải tên của nàng.
Mà là bản thân nàng.
Lúc này, một tiếng động ầm ầm đột nhiên vang lên ở góc hẻo lánh của tiệm ăn, xua tan bầu không khí kiều diễm yếu ớt trong không khí.
...
Một tên phạm nhân cường tráng xăm mình lưng rắn hổ mang vốn đang chết lặng nhét bánh mì nướng vào miệng.
Ăn ăn, hết bánh mì nướng.
Nhưng hắn vẫn máy móc há miệng, tiếp tục táp xuống.
Răng nhọn như răng cá mập một phát gặm vào đầu ngón tay, máu me đầm đìa.
Nhưng tên xăm mình vậy mà không có cảm giác gì, tiếp tục một ngụm lại một ngụm, ăn hết cả ngón tay dính vụn bánh mì!
Chưa đủ! Còn chưa đủ!
Thật đói, thật đói, thật đói!
Ăn thịt! Hắn muốn ăn càng nhiều thịt!
—— Đi thôi, công kích nữ giám ngục tên là "Ôn Nhĩ", ăn hết nàng!
Một mệnh lệnh ban ra trong đầu, cùng cảm giác đói bụng mãnh liệt, khiến lý trí của tên xăm mình hoàn toàn mất khống chế.
Chỉ thấy bắp thịt toàn thân hắn tăng vọt, làn da như sắp bị căng rách, gân xanh thô to từng cục nhảy lên, hất tung bàn ăn kim loại trước mắt, mắt đỏ ngầu lao về phía Trà Cửu!
Các giám ngục trông coi giật nảy mình, vung gậy điện: "Cảnh cáo! 0479! Ôm đầu ngồi xuống!"
Cây gậy điện xịn nhất đặt trên người tên xăm mình căn bản không có tác dụng gì, hắn chỉ dùng một tay đã ném vị giám ngục tấn công mình bay lên tường.
Động tĩnh này khiến ba người đang trò chuyện Trà Cửu đều trở nên cảnh giác.
John rút súng lục ra nhắm vào tên xăm mình, cao giọng cảnh cáo: "Dừng lại!"
Đối phương làm ngơ, thử dùng răng nanh tiếp cận.
John chỉ có thể bóp cò.
Đạn bắn vào bắp thịt rắn chắc của tên xăm mình, lại chỉ mắc kẹt ở lớp da bên ngoài, không gây được tổn thương thực chất.
Sắc mặt Trà Cửu và Lục Tư Áo hơi biến đổi.
Bọn họ đều ý thức được tên xăm mình là một vật thí nghiệm.
Hơn nữa còn đang mất khống chế!
Lục Tư Áo nhìn chằm chằm tên xăm mình đang phát cuồng, nói: "Gậy điện và súng ngắn thông thường hiện tại đều vô hiệu với hắn, các ngươi hãy ra ngoài phòng ăn tìm viện binh đi, chỉ có vũ khí hạng nặng mới có tác dụng với hắn."
Không ai hiểu rõ cách đối phó vật thí nghiệm hơn hắn.
John nắm tay Trà Cửu liền muốn chạy ra ngoài.
Trà Cửu vội quay đầu nhìn Lục Tư Áo: "Còn ngươi thì sao?"
Ánh mắt Lục Tư Áo hơi đổi, khóe miệng nhếch lên một đường cong: "Ngươi đang quan tâm ta?"
Trà Cửu cạn lời.
Đến lúc nào rồi, cái tên hoa Khổng Tước này còn lo vẩy!
John kéo Trà Cửu chạy về phía cửa phòng ăn, nhưng tên xăm mình kia cũng thay đổi phương hướng.
Lần này kẻ ngốc cũng nhìn rõ mục tiêu của hắn là ai!
Đèn đỏ trên camera giám sát vẫn nhấp nháy, nhưng các giám ngục lẽ ra nhận được cảnh báo đến cứu viện lại không thấy bóng dáng đâu.
"Chết tiệt!" John nghiến răng đá vào cửa cảm ứng không phản ứng, "Hết lần này đến lần khác vào lúc này lại hỏng!"
Ánh mắt Trà Cửu trầm xuống.
Phạm nhân mất khống chế, không có viện binh đến cứu, cửa trốn không mở.
Những sự việc này kết nối lại, tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Có người đang nhằm vào nàng.
Tên xăm mình một quyền một phát, đánh vào đầu giám ngục trong phòng ăn, óc máu tung tóe.
Mắt thấy hắn sắp nhào đến trước mặt Trà Cửu và John, cuối cùng Lục Tư Áo cũng hành động.
Hắn bước nhanh tới, ánh mắt nhạt nhẽo tỉnh táo, sau khi thử công kích thông thường vô hiệu, tay vung trên không trung đột nhiên biến đổi.
Động tác của hắn rất nhanh.
Nhưng Trà Cửu nhìn rõ.
Trên bàn tay tái nhợt thon dài kia, phủ một lớp vảy màu đen mỏng tang, dưới ánh sáng lóe lên một tia sáng tối.
Lục Tư Áo nắm đấm hung hăng nện vào lưng tên xăm mình, đấm vỡ tan xương sống đối phương!
"A——" tên xăm mình đau đớn kêu rên, dữ tợn ngã xuống đất.
Nhưng Lục Tư Áo không dừng lại.
Một phát, hai phát...
Hắn dùng nắm đấm đập nát từng đốt xương của tên xăm mình, cho đến khi đối phương không thể phát ra một tiếng rên rỉ nào nữa.
Nếu như lúc đầu Lục Tư Áo tấn công là vì mục đích bảo vệ, thì bây giờ hắn có chút mất kiểm soát!
Trà Cửu đứng cách hắn vài bước, bất chấp John ngăn cản, bước đến chỗ hắn.
"Lục Tư Áo..." Nàng mở miệng gọi tên hắn.
Lục Tư Áo ngẩng đầu, trên mặt còn mang theo sự hưng phấn khát máu chưa tan.
Giọt máu tươi hình giọt nước bắn lên nửa khuôn mặt, con ngươi xám bạc lại nổi lên một vệt đỏ sậm, trông vừa yêu dị lại đáng sợ.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Trà Cửu trong khoảnh khắc đó, cái cảm giác khoái trá dị thường do giết chóc sinh ra dần dần nguội lạnh.
Hắn dừng lại.
Lúc này, cửa cảm ứng của phòng ăn cuối cùng cũng mở ra.
John ngơ ngác: "Không phải hỏng rồi sao?"
Trưởng phòng cảnh sát khu thứ tư dẫn theo giám ngục vũ trang hạng nặng tiến đến, ép tất cả các phạm nhân ôm đầu ngồi dựa vào tường.
Họng súng ngắn màu đen thui chĩa vào gáy Lục Tư Áo.
Trưởng phòng cảnh sát nhìn qua lại giữa hắn và Trà Cửu, cười lạnh nói: "Tìm được ngươi rồi."
Trà Cửu và Lục Tư Áo nhìn nhau.
Lúc này bọn họ còn có gì không rõ?
Vụ bạo loạn này căn bản là kế hoạch của trưởng phòng cảnh sát.
Lấy sự an toàn của Trà Cửu làm mồi nhử, dẫn ra kẻ vì nàng mà ra mặt, đồng thời có khả năng giết Tạ Vân trong im lặng.
Coi như hy sinh một chút giám ngục, thì đã làm sao? Đổ hết lên đầu vật thí nghiệm mất khống chế, xem như một vụ tai nạn ngoài ý muốn.
Bị thương chống đỡ Lục Tư Áo không hề bối rối, hắn bình tĩnh rút tay ra từ đống thịt vụn của tên xăm mình, đồng thời dùng quần áo rách nát của đối phương lau vết bẩn, vết máu và thịt vụn.
Trà Cửu thấy lớp vảy trên tay hắn đã biến mất, lại khôi phục lại vẻ bình thường.
Nói cách khác, chỉ cần Lục Tư Áo không chủ động để lộ hình thái biến dị, trưởng phòng cảnh sát căn bản không có bất kỳ chứng cứ gì chứng minh hắn là hung thủ giết Tạ Vân.
Trà Cửu thu lại ánh mắt khỏi người hắn, nhìn trưởng phòng cảnh sát: "Đảo Thiên Sứ có quy định, cho dù là trưởng ngục cũng không được tùy ý xử tử phạm nhân."
Mỗi một phạm nhân, đều là tài sản của tập đoàn Thâm Hải.
Chỉ có cấp cao của tập đoàn mới có thể quyết định sinh tử của những người này.
Trưởng phòng cảnh sát mỉm cười: "Ai nói ta muốn xử tử hắn? Ta chỉ muốn nhốt hắn vào phòng tạm giam, lấy danh nghĩa đánh nhau ẩu đả."
Hắn dừng lại một chút, nói đầy ẩn ý: "Bất quá phòng tạm giam sẽ xảy ra chuyện gì, thì không ai biết."
Một giám ngục cao lớn hung hăng nhấc chân đạp lưng Lục Tư Áo, còng tay và rọ mõm màu xanh lam khóa chặt lấy hắn.
Trà Cửu muốn tiến lên một bước, nhưng bị trưởng phòng cảnh sát ngăn lại.
"Hôm qua là sinh nhật của trưởng ngục Ôn tiên sinh, ta tuy không may mắn tham gia, nhưng cũng nghe được một chuyện."
"Ôn tiên sinh trước mặt mọi người tuyên bố đưa Ôn Tình tiểu thư vào gia phả của Ôn gia, đồng thời còn nói gia tộc Ôn dù hiện tại hay tương lai, cũng chỉ có một vị Ôn đại tiểu thư."
Trưởng phòng cảnh sát tỏ vẻ tiếc hận: "Nghe nói vốn Ôn gia còn có một Ôn tiểu thư, bất quá do bất hiếu ngỗ nghịch, còn gây ra bê bối tự tử vì đàn ông, nên mới bị Ôn tiên sinh vứt bỏ, thật đáng tiếc."
Nghe thấy từ "Tự tử", Trà Cửu vô ý thức giấu bàn tay từng có vết sẹo ra sau.
Lục Tư Áo một mực chú ý đến nàng tự nhiên nhìn thấy.
Thì ra vết sẹo kia... là vì một người đàn ông nào đó?
Trong lòng nàng có người?
Trong lòng Lục Tư Áo dấy lên một cơn ghen ghét nóng nảy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận