Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 75: Vứt bỏ Thánh nữ cùng Thiên Đạo chi thần 18(tăng thêm)) (length: 7642)

Chuyện công chúa khiến Thánh thượng tức giận lôi đình, hắn hủy bỏ hôn ước giữa Trần Thanh Hà và công chúa, đồng thời khép tội khi quân, cách chức hắn.
Thật vất vả dựa vào lấy lòng nữ nhân mà leo lên chức quan, cứ như vậy mà không còn.
Đường lớn ngõ nhỏ cũng đang bàn tán về sự bất lực đáng cười của Trần Thanh Hà.
Trần gia nóng như lửa đốt, giục Trần Thanh Hà nhanh chóng vào cung nhận sai, vãn hồi trái tim công chúa.
Lúc này, công chúa đang tựa vào ngực Thí Thần, thoải mái ung dung ăn nho.
Qua tấm rèm che, Trần Thanh Hà cảm thấy có chút kỳ quái.
Tuy Thái tử và công chúa là anh em ruột, nhưng việc thân mật dựa sát vào nhau như vậy có phải quá mức thân mật rồi không?
Một ánh mắt lạnh lùng xuyên thẳng vào ánh mắt dò xét của Trần Thanh Hà.
Chính là Thái tử điện hạ.
Trần Thanh Hà sợ hãi, vội vàng cúi đầu nhận lỗi: "Công chúa, đêm đó vạn ngàn cái sai, đều là do thần uống quá nhiều rượu, không hiểu thương hoa tiếc ngọc mà phạm sai lầm. Thần có thể lấy được công chúa, thật sự là tam sinh hữu hạnh, vui mừng quá độ nên..."
"Nhưng ngươi bất lực, chẳng lẽ muốn bản công chúa gả cho một tên phế vật bất lực sao?" Trà Cửu cười nhạo, trong lời nói không chút nể nang.
Mặt Trần Thanh Hà lúc trắng lúc đen.
Hắn không biết, nàng công chúa dịu dàng quan tâm trước kia sao lại biến thành hùng hổ dọa người như hôm nay?
"Thần, thần cũng không phải bất lực, có thể là do gần đây chuẩn bị hôn sự quá mệt mỏi mà thôi..." Trần Thanh Hà vẫn muốn kiếm cớ.
Hắn tuyệt đối không dám nói ra chuyện "bảo bối" của mình biến thành cành cây.
Nếu không, không chỉ không lấy được công chúa, hắn còn có thể bị xem là yêu quái mà thiêu chết.
Trà Cửu cắn trái nho Thí Thần đút, đầu lưỡi mềm mại còn liếm qua lòng bàn tay hắn.
Vẻ mặt Thí Thần thì vẫn thản nhiên, nhưng ngón tay lại vê nhẹ dư ấm, vui vẻ trong lòng.
Trà Cửu từ tốn mở miệng với Trần Thanh Hà: "Ngươi mệt mỏi, chỉ sợ không phải vì chuẩn bị hôn sự, mà là vì toan tính quá nhiều, nuôi quá nhiều ngoại thất, làm quá nhiều chuyện mờ ám phải không?"
Lời này vừa thốt ra, tim Trần Thanh Hà chợt ngừng đập, mặt xám như tro tàn.
Công chúa đều biết!
Vậy có phải Thánh thượng cũng biết không?
Trà Cửu chán ghét nói: "Cút đi, từ nay về sau, các ngươi Trần gia sẽ không còn chỗ đứng ở kinh thành nữa."
Thánh thượng sủng ái công chúa nhất, một lời đã định vận mệnh hưng suy của cả một gia tộc.
Trần Thanh Hà sợ hãi xen lẫn thất vọng, hồn xiêu phách lạc rời đi.
Quả nhiên, từ đó về sau, Trần gia không thể nào ngóc đầu lên được, không ai được làm quan nữa.
Trong kinh không ai dám lui tới, người đứng sau âm thầm hỗ trợ Nhị hoàng tử cũng xem như quan hệ với Trần gia chưa từng tồn tại.
Những người tình bí mật và nơi ở của Trần Thanh Hà vì không có đủ tiền an trí mà đều nháo loạn lên đường, vạch trần hết những chuyện xấu của hắn.
Thanh danh Trần gia đã tan nát, lầm lũi dời khỏi kinh thành, trở về quê sinh sống.
Nhưng Trần Thanh Hà thật sự mắc phải chứng bệnh "bất lực", cứ đến thời khắc mấu chốt lại cuồng loạn nói "cái kia" của hắn biến thành cành cây.
Dù là bà cô lười biếng xấu xí nhất ở nông thôn cũng không muốn gả cho hắn.
Trần gia nửa đời trước hiển hách, nay lại rơi vào kết cục hương khói tàn lụi.
Oán niệm của công chúa cuối cùng cũng tan biến, huyễn cảnh cũng biến mất theo.
Lần này, Sơn Hà Đồ cũng không thể gánh nổi nữa, sau khi hai người ra ngoài, nó liền nát thành bột phấn.
Trà Cửu cảm thấy có chút tiếc: "Ta còn muốn khi trở về từ núi Khổ Nhai, chúng ta thỉnh thoảng lại chọn huyễn cảnh trải nghiệm những câu chuyện khác nhau chứ."
May mà Sơn Hà Đồ vỡ thành bột phấn, nếu không nó thật sự không thể nhắm mắt nổi.
Thí Thần âm thầm ghi nhớ cái sở thích kỳ lạ này của nàng.
Ngay lúc Trà Cửu chuẩn bị cùng Thí Thần lên đường đến núi Khổ Nhai thì một thanh kiếm xanh lục sáng lấp lánh từ phía trên bay nhanh tới chỗ nàng.
"Lượng Kiếm?" Trà Cửu kinh ngạc nhìn nó lao về phía mình, thân kiếm rung lên bần bật.
Nếu như nó có kiếm linh, lúc này chắc chắn là một đoàn nhỏ đang nước mắt lưng tròng, ấm ức vô cùng.
"Sao ngươi lại một mình tìm tới đây? Thuần Nhất đâu?" Trà Cửu phát hiện ra điều không thích hợp.
Lượng Kiếm liên tục vung kiếm thể hiện, một lúc thì chỉ vào nàng, một lúc thì làm điệu bộ Thuần Nhất tức giận lớn lên, sau đó lại ra vẻ bị đá một cước, vẽ một vòng tròn u ám đầy tử khí rồi nằm ở trong đó.
Trà Cửu: "Ý ngươi là, có người giả mạo ta đến Linh Khư Tông, Thuần Nhất phát hiện định vạch trần, kết quả bị đá một cước, còn bị nhốt vào địa lao?"
Lượng Kiếm nhảy lên, điên cuồng gật đầu.
Thí Thần khẽ cười: "Các ngươi thật sự rất ăn ý."
Trà Cửu thở dài, xem ra chuyến đi núi Khổ Nhai của nàng tạm thời không được rồi.
Có người yêu rồi, cũng không thể quên đồ đệ được.
"Thí Thần đại nhân, hay là ngài đi núi Khổ Nhai trước, ta cứu Thuần Nhất ra rồi sẽ đến sau."
"Không vội, ngươi cứ thong thả đi."
Thí Thần nhìn về phía núi Khổ Nhai, dưới vẻ mặt lạnh nhạt dường như ẩn giấu một tia lo lắng.
Hắn cảm thấy có vẻ như tâm ma ở núi Khổ Nhai đang có biến động.
Trà Cửu không đi cùng, hắn càng yên tâm hơn.
Trà Cửu không biết suy nghĩ trong lòng hắn, mang theo Lượng Kiếm, ngựa không dừng vó chạy đến Linh Khư Tông.
Linh Khư Tông vốn dĩ thánh khiết cao xa, nay trên đỉnh của cả bốn mươi chín ngọn núi đều bao phủ mây đen không tan, còn ẩn hiện một luồng yêu khí.
Đến Lăng Vân Phong, hai đệ tử quét dọn bậc thang đang xì xào bàn tán.
"Ôi, dạo gần đây lại có đệ tử mất tích ở sau núi, đây đã là lần không đếm được rồi đấy?"
"Từ khi chưởng môn thành thân đến nay, chuyện kỳ lạ ở Linh Khư Tông cứ liên tục xảy ra."
"Ta thật muốn rời tông quá."
Bọn họ đang nói chuyện, bỗng nhìn thấy Trà Cửu xuất hiện, vừa kinh hãi vừa nghi hoặc.
"Chưởng môn phu nhân, Thần an."
Chẳng phải chưởng môn và chưởng môn phu nhân còn đang nghỉ ngơi ở Thương Thủy Phong sao?
Trà Cửu không giải thích gì, khẽ gật đầu rồi bước qua.
Chỉ là khi nghe người ta gọi mình là "chưởng môn phu nhân" nàng có chút khó chịu.
Hành Thanh Diệu lại cưới tên giả mạo đó à?
Không đúng, dù sao cũng đã từng là người yêu của nhau bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ hắn không phát hiện ra là giả sao?
Trà Cửu nổi hết cả da gà, hóa thành một vệt sáng chui xuống địa lao.
Địa lao ngầm tăm tối, bốn phía đều là màu đen đậm như mực.
Thuần Nhất bị ném trong một cái pháp trận Lục Mang Tinh, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt, trên người không có vết thương rõ rệt.
Hắn thấy Trà Cửu, phản ứng đầu tiên là cảnh giác.
Sau đó hắn nhìn kỹ thêm một chút, lại thấy Lượng Kiếm treo trên lưng Trà Cửu, trên mặt dần nở một nụ cười vui mừng.
"Sư phụ!"
Đây là sư phụ thật sự!
Nhưng rất nhanh, hắn đã không cười nổi nữa.
Người phía sau dường như đã sớm biết Trà Cửu sẽ đến địa lao cứu Thuần Nhất, đã sớm giăng sẵn cạm bẫy.
Một tấm lưới bắt tiên khổng lồ phát ra ánh sáng vàng từ phía trên địa lao rớt xuống.
Lưới bắt tiên được làm từ mảnh vỡ của Thánh Vực Kính, mềm dẻo mà không thể phá hủy, còn mang theo uy áp thần lực, cho dù là tiểu tiên đắc đạo cũng khó mà thoát khỏi.
"Sư phụ mau đi!" Thuần Nhất gào lên xé ruột gan.
Trà Cửu nhếch môi, rút Nguyệt Sương kiếm ra, vung một đường kiếm về phía chiếc lưới lớn màu vàng.
(Trước chương 73 và 74 đã chỉnh sửa lại, mong các bạn yêu đọc lại một lần nhé, sợ không tiếp được mạch truyện. Ai, xe nhanh hại người, mọi người vẫn phải cố gắng lái xe an toàn, tuân thủ quy tắc giao thông của cà chua nhé).
Bạn cần đăng nhập để bình luận