Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 332: (bổ số lượng từ) nghịch tập nữ tinh cùng kinh vòng nhị thế tổ 28 (length: 8688)

Chạy trốn xuống lầu trong đám người, chỉ có một người đang liều mạng đi ngược lên trên.
Cận Tư Ngôn.
Mấy người cuống quít giữ chặt hắn, lại bị hắn hung hăng đẩy ra, xông lên lầu bước chân không ngừng.
Cận Tư Ngôn tiến đến trước liền biết Trà Cửu bị bom trọng lực khốn trụ.
Nhưng hắn vẫn là nghĩa vô phản cố hướng bên người nàng tiến đến.
Trong đầu không có ý khác.
Ngoại trừ cứu nàng.
Muốn chạy trốn Tạ Viễn Châu bị Cận Tư Ngôn một quyền đập ngã trên mặt đất.
Thế nhưng là quá muộn, bom đã bị khởi động dẫn bạo chương trình.
Trà Cửu vừa định muốn đứng dậy, lại bị Cận Tư Ngôn quát bảo ngưng lại: "Đừng nhúc nhích!"
Trà Cửu động tác dừng lại, giương mắt nhìn hắn.
Đây là nàng lần thứ nhất, từ Cận Tư Ngôn trong mắt nhìn thấy tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Âm thanh bom điện tử vẫn vô tình vang vọng, như là tiếng chuông báo tử vong sắp xảy ra.
Hệ thống lại vào lúc này mừng rỡ nhắc nhở: "Cận Tư Ngôn độ thiện cảm đã đạt tới chín mươi phần trăm! Không không không, còn đang lên cao, chín mươi mốt, chín mươi hai..."
Cận Tư Ngôn đi tới, cực lực ổn định tâm thần, nhanh chóng làm ra quyết đoán: "Ta thay ngươi đè xuống mấy phím này, ngươi buông tay ra, mặc kệ có nổ hay không, đều lập tức chạy ra ngoài, biết không?"
Hắn không rõ độ mẫn cảm của quả bom trọng lực này.
Nhưng đây là biện pháp duy nhất có thể cứu nàng.
Trà Cửu không nghĩ tới Cận Tư Ngôn ngày thường mạnh miệng đến không ai bì kịp, vậy mà có thể làm được như vậy.
"Vậy còn ngươi?" Nàng hỏi, "Mặc kệ có thể cứu ta hay không, ngươi cũng sẽ chết."
"Không có thời gian nói chuyện, ngươi đừng nhúc nhích chờ ta đặt tay lên."
Khi đếm ngược gần đến cuối cùng ba mươi giây, Cận Tư Ngôn hai tay chậm rãi đặt lên phím đàn, dựa vào việc huấn luyện kiểm soát chính xác khi đua xe để chạm vào phím đàn với độ cao vừa phải.
Hắn cúi người, dùng thân hình tự phụ che phủ lấy bông hồng nhung lam ti [tơ xanh].
Trong khoảnh khắc các đầu ngón tay giao nhau, Cận Tư Ngôn đã quyết định đem cái chết mang đến cho mình, không còn đường lui.
"Cận Tư Ngôn, ngươi yêu ta sao?"
"Chạy mau."
Giờ phút này, tất cả đáp án không cần nói cũng đã rõ.
Trà Cửu khẽ cười một tiếng, buông lỏng tay khỏi phím đàn, nhưng không rời đi.
Nàng xoay người trong lòng Cận Tư Ngôn, hai tay ôm cổ hắn, hôn lên môi hắn.
Cùng lúc đó, đếm ngược kết thúc: "...Hai, một"
Ngay khoảnh khắc tử vong thật sự ập đến, Cận Tư Ngôn theo bản năng bảo vệ Trà Cửu vào lòng rồi ngã xuống đất, cố gắng che chở nàng dưới thân, dùng thân thể mình chống đỡ vụ nổ.
Dù cho tác dụng rất nhỏ.
Bụi đất tung lên do hành động của hai người, bay mịt mù.
Bên trong khu nhà hoang tĩnh mịch.
Không có tiếng nổ.
Không có ngọn lửa và đau đớn.
Cận Tư Ngôn thở hổn hển, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim kịch liệt trong lồng ngực, vẫn chưa hết bàng hoàng.
Lúc này, cảnh sát cuối cùng cũng dẫn theo chuyên gia phá bom chạy tới, nhưng phát hiện bom đã hư hỏng từ trước.
Họ bắt Tạ Viễn Châu đang hôn mê, lần này, hắn không còn đường trốn thoát ngục tù.
Cận Tư Ngôn dẫn Trà Cửu xuống lầu, vẫn còn sợ hãi, lòng bất an.
Vẻ kiêu ngạo, coi trời bằng vung ngày thường không thấy đâu, bây giờ hốc mắt hắn ửng đỏ, tròng trắng mắt nổi đầy tơ máu.
Chung quanh còn có rất nhiều người, Trà Cửu chỉ có thể vỗ vỗ cánh tay hắn để an ủi: "Chúng ta đều không sao."
Cận Tư Ngôn giọng hơi khàn: "Vừa rồi ở bên trong, ta đã tua lại mọi chuyện cả đời trong đầu."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta nghĩ, cho dù kết cục giữa chúng ta có giống cha mẹ ta, hoặc thậm chí còn tệ hơn, ta cũng chấp nhận."
Cận Tư Ngôn đứng vững, nhìn Trà Cửu chăm chú, trong mắt ngoài sự ân cần còn có sự tiêu tan của gánh nặng quá khứ mà hắn cuối cùng đã buông xuống: "Không thể chưa đánh đã nhận thua, đúng không?"
Trà Cửu nháy mắt mấy cái: "Cái này ngài sai rồi, đặt cược vào ta không gọi là cược, mà gọi là lãi lớn không lỗ. Hơn nữa là nhanh tay thì còn chậm tay hết..."
Mặt nàng bị dính bụi bẩn, nhưng đôi mắt lại lấp lánh thu hút lòng người.
Cận Tư Ngôn nghe nàng nói thầm dịu dàng, đưa tay kéo eo nhỏ nhắn, cúi xuống hôn nàng trước mặt mọi người.
Quần chúng vây xem: "?"
Đạo diễn: "?"
Chẳng phải Cận thiếu nhắm vào Sở Ninh muốn chết sao?
Thẩm Mạn thương hại vỗ vai đạo diễn.
Không trách ngươi được.
Nếm trải đủ loại sự đời, khó tránh khỏi sẽ già cả, mắt mờ, không thấy rõ chân tướng.
...
Kết thúc cảnh quay ly kỳ rợn người này, Trà Cửu trở về nhà trọ thu dọn đồ đạc.
Nàng có ý định chuyển đi nơi khác.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Trà Cửu còn tưởng là Cận Tư Ngôn, kết quả mở cửa thì là Giang Đường.
Giang Đường đứng rụt rè trước cửa, dùng ánh mắt cẩn trọng nhìn Trà Cửu.
"… Ta tới xem ngươi một chút, chuyện Tạ Viễn Châu làm ta đều nghe rồi."
Trà Cửu chống tay vào khung cửa, không có ý định cho nàng vào.
"Vậy bây giờ xem xong rồi, cô có thể đi."
"Chờ một chút!" Giang Đường chống cánh cửa sắp bị đóng lại, vội vàng nói: "Ninh Ninh, giữa chúng ta có thể làm bạn bè lại không?"
Trà Cửu hứng thú nhìn nàng.
Hóa ra là đến làm lành?
Là thấy Tạ Viễn Châu hết đường cứu vãn, nên muốn một lần nữa lấy lòng người bạn hết thời như nàng sao?
Giang Đường cúi đầu, vẻ mặt đau khổ: "Trước kia đi theo Tạ Viễn Châu đến Thịnh Ngu, là việc ngu xuẩn nhất đời ta. Hắn phủ nhận mọi nỗ lực và giá trị của ta, trơ mắt nhìn công ty thay người đại diện của ta, thậm chí còn ép buộc ta phải bỏ đi đứa con của hắn, chỉ vì không làm ảnh hưởng đến sự nghiệp. ..."
Giang Đường nước mắt lưng tròng, tay vô thức vuốt nhẹ bụng dưới: "Đây là lần thứ năm ta phá thai, bác sĩ nói ta không thể có con được nữa, ta đã vĩnh viễn mất đi quyền làm mẹ."
Hơn nữa nàng còn bị Thịnh Ngu sa thải.
Các công ty giải trí khác thấy nàng từng đâm sau lưng Trà Cửu, còn cặp với Tạ Viễn Châu, thì không muốn thuê nàng.
Những kinh nghiệm làm việc mà nàng vẫn tự hào giờ chỉ là đống giấy lộn, hiện tại nàng chỉ có thể làm việc vặt, làm trợ lý cho những tiểu minh tinh hạng ba ở một công ty nhỏ, lương ít ỏi mà còn bị khinh bỉ.
So với cuộc sống lúc trước theo Trà Cửu bên người, quả thật là một trời một vực.
"Ninh Ninh, trải qua nhiều chuyện như vậy, ta mới biết ai là người thật lòng tốt với ta. Cậu có thể tha thứ cho ta không? Ta không muốn mất đi người bạn như cậu."
Giang Đường điềm đạm đáng yêu van xin.
Trà Cửu không chút nương tình vạch trần suy nghĩ của nàng: "Rốt cuộc là cô muốn làm bạn với ta lại, hay là muốn có được lợi ích từ ta?"
"Tôi…"
"Giang Đường, đừng xem người khác là đồ ngốc." Khóe môi Trà Cửu nhếch lên châm biếm: "Linh hồn của cô thối nát đến nỗi chó ngửi còn buồn nôn, so với Tạ Viễn Châu cũng chẳng kém bao nhiêu."
Da mặt Giang Đường mỏng manh, lần này xin lỗi cũng là phải đấu tranh tư tưởng một hồi lâu mới đến được đây, lại bị Trà Cửu làm cho bẽ mặt thế này.
Nàng cũng không thèm giả tạo nữa, sắc mặt giận dữ, từ hổ thẹn hóa giận: "Cô Sở Ninh cũng cao thượng gì chứ? Năm đó biết Tạ Viễn Châu thích tôi, còn nửa đêm mặc đồ ngủ khiêu gợi đi gõ cửa phòng hắn, cố tình làm kẻ thứ ba quyến rũ. Đồ tiện tì."
"Tiện tì? Mắng ai đấy?"
Trà Cửu không lên tiếng, câu nói này đi kèm với một giọng nói lạnh lùng xuất hiện.
"Gâu gâu!"
Cùng với đó là hai tiếng chó sủa.
Trà Cửu và Giang Đường cùng lúc nhìn ra hành lang.
Cận Tư Ngôn với vẻ mặt khó đụng tới đứng ở đó, dưới chân là chú chó Tiệp Khắc lang đang nhe răng với Giang Đường.
"Sao ngươi lại tới đây?" Trà Cửu hơi nhíu mày, cố tình làm ra vẻ không mấy chào đón.
Học Cận Tư Ngôn.
Chủ yếu là mạnh miệng, lời không đi đôi với lòng.
Ai ngờ lần này Cận Tư Ngôn lại đổi chiến thuật.
Hắn lắc chiếc dây buộc chó trên tay, nhún vai: "Con vật nhỏ nhớ ngươi."
Hắn dừng lại một chút.
Vẻ lạnh lùng trên mặt hắn biến mất, đáy mắt lộ ra ý cười lấp lánh: "Ta cũng nhớ ngươi."
… … Thế giới hiện đại này còn chưa viết xong.
Thế giới nhỏ tiếp theo chuẩn bị viết:
Cô gái giả trai đỗ Trạng Nguyên vs Đế vương phóng khoáng từ thảo nguyên vào Trung Nguyên.
«Bệ Hạ Mỗi Ngày Đều Nghi Ngờ Mình Bị Đoạn Tụ»
Bạn cần đăng nhập để bình luận