Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 304: Ngụy luyến yêu não nữ giám ngục cùng điên phê đại lão 31(hoàn tất) (length: 5863)

Đứa bé Bàn Tử bị đánh đang rúc vào lòng mẹ khóc đến mặt mũi tèm lem.
Kỳ Ngọc đứng trong góc nhỏ nhìn, đáy mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Đồ vô dụng, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, trốn trong lòng người lớn làm hèn nhát.
Mẹ của Bàn Tử đau lòng an ủi cục cưng nhà mình, vừa thấy Kỳ Ngọc thì tức giận mắng: "Tôi thấy con bé không phải là tính tình nóng nảy mà là trời sinh ra đã ác độc."
"Tôi khuyên hai vị phụ huynh nên đưa con mình đến bệnh viện khám đi, nói không chừng nó mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội thì sao..."
Viên trưởng bất đắc dĩ khuyên can: "Mẹ Tử Hàm, sự tình còn chưa điều tra rõ ràng mà..."
"Con nhà tôi bị ức hiếp thành ra thế này rồi, còn cần điều tra gì nữa?" Giọng của người phụ nữ lập tức cao lên.
Trà Cửu phẩy tay, kéo Kỳ Ngọc đến gần.
Không phải để chất vấn nàng.
Mà là để che hai tai nhỏ của nàng lại.
"Nói xong chưa?" Lục Tư Áo lạnh lùng lên tiếng.
Giọng của hắn khàn khàn thiếu kiên nhẫn, còn mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ, trong nháy mắt khiến không khí văn phòng trở nên tĩnh mịch.
Trà Cửu vẫn rất tò mò xem hắn sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Dù sao trước đây triết lý sống của hắn là, ai làm mình khó chịu thì vặn đầu kẻ đó.
Kiểu này ở trường mẫu giáo không thể dùng được.
Mẹ Tử Hàm sợ hãi trong chốc lát, vừa định mở miệng nói tiếp thì thấy Lục Tư Áo móc ra một tờ chi phiếu.
Sau đó viết lên trên đó một dãy số.
Số tiền rất lớn.
Mẹ Tử Hàm mắt sáng lên, giấu sự vui mừng, giả bộ đau khổ nói: "Thật ra trẻ con có va chạm nhỏ với nhau cũng là chuyện bình thường, lần này coi như bỏ qua đi. Nhưng mà ngoài bồi thường tiền, các người còn phải công khai xin lỗi Tử Hàm nhà tôi..."
Bà ta chưa kịp nói hết câu, Lục Tư Áo đã đẩy tờ chi phiếu đã viết xong lên trước mặt viên trưởng: "Đầu tư cũng được, tài trợ cũng được, tôi chỉ có một yêu cầu."
Ngòi bút của hắn hờ hững chỉ về phía hai mẹ con kia: "Để bọn họ cút khỏi trường mẫu giáo này."
Trà Cửu: "!"
Chiêu vung tiền giải quyết vấn đề giản dị tự nhiên quá đi!
Mẹ Tử Hàm đầu tiên là ngây người, sau đó tức giận nói: "Người gây ra lỗi là bọn mày, dựa vào cái gì mà chúng tao phải đi?"
Lục Tư Áo cười, ngòi bút xoay vòng giữa các ngón tay, ánh mắt lại vô cùng đáng sợ: "Không phải là đang thương lượng với bà, hoặc là chọn rời đi, hoặc là chọn..."
"Khụ khụ!" Trà Cửu khẽ ho một tiếng nhắc nhở.
Lục Tư Áo liếc nhìn nàng một cái, nuốt chữ "Chết" vào trong họng.
Viên trưởng nhìn Lục Tư Áo, lại nhìn Kỳ Ngọc, cuối cùng cũng hiểu tiểu ác ma này là từ đâu mà ra.
Nhưng bà ta vẫn im lặng nhận lấy tờ chi phiếu, chọn cách không lên tiếng nữa.
Mẹ Tử Hàm oán hận nói: "Bọn mày cứ chờ đó, tao sẽ báo cảnh sát!"
. . .
Nhưng cuối cùng mẹ Tử Hàm vẫn không đi báo cảnh sát.
Bởi vì công ty trang sức kinh doanh hàng xa xỉ của nhà bà ta đã xảy ra chuyện.
Hơn mười nhà giàu cùng lúc rút đơn, dây chuyền tài chính đứt gãy, chồng của bà ta sứt đầu mẻ trán, nào còn nhớ đến chuyện con trẻ ồn ào?
Viên trưởng cũng nhanh chóng điều tra rõ tình hình, gọi điện báo cho Trà Cửu.
Người gây sự trước là Tử Hàm, khắp nơi nói với người khác Lục Ngôn Quân là một con quái vật mọc răng cá mập, hô hào tất cả bạn nhỏ cùng nhau cô lập nàng.
Kỳ Ngọc tức giận quá, nên mới làm như vậy.
Cùng lúc đó, trong thư phòng.
Lục Tư Áo đang xử lý công việc, bên cạnh có một bàn tay nhỏ giật giật tay áo của hắn.
Là Kỳ Ngọc.
Tiểu ác ma vốn không sợ trời không sợ đất, trên mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ mờ mịt.
"Ba ba, chuyện ở trường mẫu giáo có phải là do con làm sai không?"
Lục Tư Áo ôm nàng lên, đặt ở trên đùi, thành thật nói: "Vậy thì phải xem nguyên nhân con làm việc này là gì."
Kỳ Ngọc nghiêng đầu, mờ mịt không hiểu.
Lục Tư Áo: "Nếu như con làm vì thỏa mãn thú vui ác độc của mình, thì chuyện này là không nên, vì nó sẽ mang phiền phức đến cho người con yêu."
Trừ phi con có thể giống như ta làm được một cách hoàn hảo.
Đương nhiên, câu nói này Lục Tư Áo không nói ra miệng.
"Nhưng nếu như con làm vì bảo vệ người con yêu, thì mãi mãi không sai. Chỉ là có đôi khi thủ đoạn của con cần kín đáo hơn một chút, điểm này ta cũng đang học."
Nói xong, Lục Tư Áo nhấp chuột, tắt giao diện liên hệ với mười nhà giàu kia.
Kỳ Ngọc ngồi trong lòng hắn cắn ngón tay, bừng tỉnh ngộ: "Cho nên con sai ở chỗ không nên ra tay một cách quang minh chính đại."
Lục Tư Áo: "Đừng nói với Ma Ma là ta dạy con chuyện này."
Hai ác ma lớn nhỏ liếc nhìn nhau, đạt thành nhận thức chung về sự bí mật của cuộc trò chuyện này.
Kỳ Ngọc tò mò hỏi: "Vậy con là loại người xấu xa trời sinh sao?"
Thật ra người đàn bà béo nói cũng không sai.
Nàng quả thực từ nhỏ đã khác với những đứa trẻ khác, không có nhiều đồng cảm với sự sống, nhưng lại có khả năng chấp nhận những hành vi bạo lực hoang đường rất cao.
Có lẽ sự hèn nhát của Ngôn Quân chỉ di truyền kiểu biến dị của Lục Tư Áo.
Còn Kỳ Ngọc lại di truyền kiểu lạnh lùng và điên cuồng của cha, thậm chí của cả tổ tiên Lục gia.
Nếu như không được hướng dẫn tốt, không chừng tương lai nàng sẽ phát triển thành một kẻ rối loạn nhân cách chống đối xã hội.
Nhưng Lục Tư Áo cũng không lo lắng.
Hắn xoa đầu Kỳ Ngọc, nói: "Đừng nghe những lời ác ý đó, con hãy tìm kiếm chính mình trong mắt của người con yêu thương thật lòng, mặc dù sẽ rất ít người."
Kỳ Ngọc có chút xúc động.
Nàng thành thật hỏi: "Vậy ngài cũng có thể nhìn thấy chính mình trong mắt con sao?"
Mặc dù nàng tình cảm có phần lạnh nhạt, nhưng nàng lại vô cùng yêu ba ba và Ma Ma.
Không ngờ Lục Tư Áo lại lắc đầu.
"Không nhìn thấy, trong mắt con toàn là gỉ mắt, đi rửa mặt đi."
. . .
Ba giờ không viết tiếp được nữa rồi, ngày mai sẽ mở ra thế giới mới!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận