Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 43: Hầu phủ dưỡng nữ cùng lành lạnh thế tử 15 (length: 8385)

Trần Khúc thật sự không nghĩ ra.
Dạng dung mạo vô song này, dù cho tiến cung làm nương nương, cũng có thể khiến Hoàng Thượng ngày ngày không tảo triều, vì sao lại muốn gả cho một tên thế tử vô dụng?
Ninh Trường Đình làm sao lại chiếm hết những chuyện tốt trên đời này?
Khuôn mặt Trần Khúc vặn vẹo đầy ghen ghét.
Ninh Trường Đình xoay người, chặn ánh mắt tham lam của Trần Khúc nhìn về phía Trà Cửu, rồi đỡ nàng lên xe ngựa ngay lập tức.
"Về sau không được đến đây đón ta nữa." Ninh Trường Đình buông rèm xe ngựa xuống, nhẹ nhàng thở dài.
Vị hôn thê của hắn thật sự quá nổi bật, hắn một chút cũng không muốn để người khác dòm ngó.
Trà Cửu lại không để ý, nhặt một miếng nhỏ bánh hoa đào mềm tinh xảo nhét vào miệng hắn, chờ mong hỏi: "Có ngọt không?"
Ninh Trường Đình cắn bánh mềm, thật tình nói: "Bình thường."
Trà Cửu đôi mắt tròn xoe đảo một vòng, lập tức đưa tới, cắn luôn phần bánh mà Ninh Trường Đình đang cắn.
Thân thể Ninh Trường Đình cứng đờ, tai ửng đỏ.
Trà Cửu như không có chuyện gì nhai bánh trong miệng, đắc ý gật đầu: "Ta thấy rất ngọt mà."
Nàng cố ý đấy.
Nàng thích xem bộ dáng thẹn thùng của Ninh Trường Đình ngày thường lạnh lùng, quá đáng yêu.
Ninh Trường Đình từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, không gần tửu sắc, sao chịu được Trà Cửu trêu chọc như vậy?
Lần cưỡng hôn Trà Cửu ở Thính Vũ Hiên kia, trọn nửa tháng, mỗi đêm hắn đều xấu hổ.
"Không đủ ngọt." Ninh Trường Đình đột nhiên nói.
Trà Cửu nghiêng đầu, không hiểu ý của hắn: "Ừm?"
Ninh Trường Đình vươn ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi căng mọng ướt át của Trà Cửu, giọng có chút khàn: "Ta nếm không ra loại bánh nào ngọt hơn ngươi."
Trà Cửu mắt trợn tròn, không thể tin được Ninh Trường Đình lại có thể nói ra lời tâm tình thế này.
"Phì." Nàng lỡ miệng bật cười, liền bị Ninh Trường Đình cúi người hôn.
. . .
Kỳ thật cũng không trách Trần Khúc kinh ngạc trước vẻ đẹp của Trà Cửu, ngay cả Ninh Trường Văn dạo gần đây nhìn xem, cũng không khỏi tâm viên ý mã.
Trước kia Thẩm Nhạn Thư hướng nội, luôn cúi đầu không dám nhìn ai.
Dù có đẹp, cũng như viên ngọc bị phủ bụi.
Còn Trà Cửu lại tự nhiên hào phóng, trang điểm nhẹ nhàng, luôn thể hiện được mười hai phần kinh diễm từ chín phần mỹ mạo.
Ninh Trường Đình dẫn Trà Cửu đi qua, Ninh Trường Văn ngây ngốc nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, nghe mùi thơm hấp dẫn trong không khí, không ngừng ở trong lòng tơ tưởng mỗi tấc da thịt của mỹ nhân. . .
"Nhạn Thư có phải rất đẹp không?"
Một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng.
Ninh Trường Văn giật mình, quay lại nhìn, hóa ra là Thẩm Xích Tố.
Thẩm Xích Tố cười như không cười nhìn hắn, trong mắt có chút âm trầm.
Ninh Trường Văn bất mãn vì nàng xuất quỷ nhập thần, cười nhạo nói: "Rõ ràng đều là từ bụng một mẹ chui ra, sao ngươi xấu như quỷ, Thẩm Nhạn Thư lại đẹp như tiên nữ? Thật là quái lạ."
Thẩm Xích Tố nắm chặt nắm đấm trong tay áo.
Dung mạo kém xa Thẩm Nhạn Thư, là điều mà nàng để ý nhất từ nhỏ đến lớn.
Ninh Trường Văn tiếp tục giễu cợt: "Khó trách Tiêu Văn Ca đồng ý ta sẽ lấy đi sự trong sạch của ngươi, rồi lại lật lọng, hóa ra là không vừa mắt ngươi."
Thẩm Xích Tố nghiến răng: "Hắn không động đến ta là vì ngưỡng mộ ta."
Tiêu Văn Ca đã thẳng thắn chuyện này với nàng, trước kia Ninh Trường Văn sợ nàng gả cho Ninh Trường Đình nên cố ý cấu kết Tiêu Văn Ca dụ dỗ nàng.
Ai ngờ Tiêu Văn Ca lại yêu nàng.
Ninh Trường Văn cười ha hả: "Lý do duy nhất mà nam nhân có thể nhịn không động đến ngươi là vì ngươi xấu. Đáng buồn quá đáng buồn, Thẩm Xích Tố, ngay cả đạo lý này mà ngươi cũng không hiểu."
Thẩm Xích Tố không muốn tin.
Nàng trấn định lại, nhắc nhở bản thân về mục đích.
"Tổ mẫu và mẫu thân đã an bài, Nhạn Thư ba ngày trước khi xuất giá sẽ chuyển đến nhà ở phía đông thành, đợi ngày gả."
Giọng Thẩm Xích Tố đầy ẩn ý, ra vẻ lo lắng: "Chỗ đó hoang vu quá, nếu không có thế tử ở bên, liệu có xảy ra chuyện không?"
Ninh Trường Văn khẽ động lòng.
Thẩm Xích Tố thấy Ninh Trường Văn kích động, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nàng sẽ không để em gái sống dễ dàng như vậy.
Nếu là sinh đôi, vậy thì nên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu a.
A.
. . .
Ninh Trường Đình tự mình đưa Trà Cửu đến căn nhà ở phía đông thành.
Lễ cưới có quy định, tân lang và tân nương ba ngày trước khi cưới không được gặp nhau, nên Ninh Hầu phu nhân cho Trà Cửu đến một căn nhà dưới danh nghĩa của mình để ở tạm.
Trà Cửu tranh thủ lúc đám hạ nhân đang khiêng đồ, lén đụng lên môi Ninh Trường Đình một cái.
Ánh mắt Ninh Trường Đình tối sầm.
Ngay sau đó, Trà Cửu cảm giác bên hông bị cánh tay rắn chắc ôm chặt, khung cảnh xung quanh đảo một vòng, Ninh Trường Đình đã đặt nàng sau xe, hung hăng hôn lên môi nàng ngay chỗ không người.
Thương tiếc, lưu luyến, không nỡ. . .
"Cái rương này để...Hả? Thế tử gia?" Vĩnh Yên vừa quay đầu, đã không thấy hai chủ nhân đâu.
"Thế tử gia? Nhạn Thư tiểu thư?" Hắn bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Trà Cửu sợ bị phát hiện, túm chặt hai bàn tay trắng nõn chống trước ngực Ninh Trường Đình, muốn đẩy hắn ra.
Ai ngờ lại khiến Ninh Trường Đình công kích càng dữ dội.
May mà hắn cũng biết chừng mực, trước khi Vĩnh Yên tìm tới, đã rời khỏi hương vị ôn nhu của Trà Cửu.
Hắn thở dốc trầm thấp, gương mặt thanh lãnh lại mang vài phần ửng đỏ vì dục vọng.
Trà Cửu thấy bộ dạng này của hắn, không nhịn được nuốt nước miếng.
Hệ thống: "Hắn đẹp trai quá."
Trà Cửu: "Ai nói không phải?"
Ngay lập tức Trà Cửu chợt nhận ra: "Không phải ngươi tự động che những tình tiết thế này sao?"
Hệ thống: "Ngươi quên à? Ta đã lên 2.0 rồi, hôn hít vẫn xem được."
Trà Cửu: ". . ."
Ninh Trường Đình đưa tay khẽ vuốt môi nàng, ánh mắt quyến luyến và nuông chiều: "Ba ngày nữa ta đến đón nàng, Thiếu phu nhân."
Trà Cửu bị hắn gọi thế này thì mặt đỏ bừng.
Vĩnh Yên cuối cùng cũng tìm thấy hai chủ nhân, vô cùng vô duyên: "Hai vị chủ nhân sao lại trốn ở đây? Cái rương này có phải đưa vào không?"
"Không cần." Ninh Trường Đình nói, "Lát nữa ngươi ôm rương này chạy về Hầu phủ."
Vĩnh Yên: ". . . Ta đã làm sai cái gì sao?"
Sau khi Ninh Trường Đình đi, Trà Cửu mới bắt đầu một mình tận hưởng căn nhà ở đông thành này.
Tuy nhà không ở trung tâm thành phố ồn ào, lại cách Hầu phủ cũng xa, nhưng xung quanh lại có núi, có sông, chim hót hoa nở, đơn giản như phiên bản biệt thự cổ đại.
Nghe nói phong thủy còn tốt, có lợi cho việc sinh con nối dõi.
Thảo nào Ninh Hầu phu nhân lại chọn nơi đây cho nàng xuất giá.
"Nơi này còn có cả suối nước nóng!"
Trà Cửu ngạc nhiên nhìn suối nước nóng lộ thiên sau núi, khói mù lượn lờ, tựa chốn tiên cảnh.
Thừa lúc đêm khuya thanh vắng, Trà Cửu định tắm suối nước nóng một phen.
Hệ thống cảnh giác: "Trà Trà, xung quanh có người lạ, không phải người ngươi mang từ Hầu phủ đến."
Trà Cửu đã cởi áo một nửa, lại khoác vào.
Kẻ núp trong bóng tối nóng nảy vò đầu.
Trà Cửu vờ như không biết gì, chậm rãi tiến đến cái bàn đá đã đặt dao găm.
Người kia mất kiên nhẫn, hắn biết Trà Cửu muốn tắm suối nên đã cho hạ nhân đi ra trước sân, thế là không e dè từ từ đến gần.
Hệ thống đột nhiên nói: "Là Ninh Trường Văn!"
Trà Cửu nhìn bóng đen phía sau càng lúc càng gần, tiếng thở gấp gáp phấn khích đến ghê tởm gần bên tai, nàng nhặt kéo lên, quay người đâm về phía sau!
"A —— "
Chim chóc trong rừng núi giật mình bay khỏi cành cây, Ninh Trường Văn ôm vết thương dưới hông, kêu la quỳ xuống.
Trà Cửu nhìn hắn, cười nhạo: "Đề cao ngươi đấy, lần trước người bị ta đâm như thế là hoàng đế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận