Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 104: Hám làm giàu vạn người ngại cùng xe lăn đại lão 20 (length: 8211)

Diệp phụ cùng Diệp Niệm Ân cuối cùng vẫn quyết định dốc toàn lực.
Diệp phụ đem tất cả tài chính có thể sử dụng của Diệp thị rút ra hết, đồng thời vay mượn bằng nhiều hình thức khác nhau, thế chấp toàn bộ bất động sản đứng tên.
Những năm này Diệp phụ cũng cho Vân Ngọc Khanh không ít của cải, Diệp Niệm Ân hết lời khuyên bảo, mới thuyết phục được người mẹ ruột này mang đồ vật ra hết.
Vân Ngọc Khanh đặt chiếc nhẫn phỉ thúy đầy ngón tay lên trên giấy tờ bất động sản, do dự không yên.
"Niệm Ân, khoản đầu tư này chắc chắn không lỗ chứ? Mẹ con mình đã lấy hết toàn bộ đồ đạc ra rồi, nếu như mà..."
Diệp Niệm Ân quả quyết: "Chắc chắn không lỗ, mẹ không tin ba sao, chẳng lẽ lại không tin con sao?"
Vân Ngọc Khanh ngượng ngùng rụt tay lại.
Diệp Niệm Ân khoác vai bà ta, trấn an: "Yên tâm, dự án này lời to không lỗ, mẹ bỏ tiền vào, chỉ có lời gấp bội thôi. Đến lúc đó Diệp thị lớn mạnh, mẹ cũng là một trong các cổ đông."
Mắt Vân Ngọc Khanh sáng rực lên: "Mẹ cũng là cổ đông sao?"
"Đương nhiên, đến lúc đó mẹ có thể dựa vào cổ phần, danh chính ngôn thuận gả vào Diệp gia, không ai nói được gì mẹ hết."
Vân Ngọc Khanh bị thuyết phục.
Diệp Niệm Ân lột hết mười chiếc nhẫn phỉ thúy trên các ngón tay của bà ta.
Chỉ có Diệp Tri Viễn là kiên quyết không đồng ý.
Hắn cho rằng rủi ro quá lớn: "Công ty của ta bao nhiêu năm nay khổ cực gây dựng nên, ta tuyệt đối không làm chuyện mạo hiểm như vậy."
Diệp Niệm Ân cúi đầu, che giấu sự tính toán và ánh mắt lạnh lùng.
Kết quả không qua mấy ngày, Diệp Tri Viễn bị phạt giam ngắn hạn.
Có người báo cáo hắn hút và tàng trữ một ít hàng cấm.
Diệp Tri Viễn ngỡ ngàng, luật sư của hắn nói chắc chắn hắn không hề làm loại chuyện này.
Nhưng kết quả xét nghiệm mẫu máu của hắn và những thứ tìm thấy trong xe đều là bằng chứng.
Luật sư còn hỏi hắn: "Có phải có ai cố ý hại cậu không?"
Diệp Tri Viễn nghĩ nửa ngày, cũng không nhớ ra mình đắc tội người thân cận nào.
Diệp phụ nhắm mắt làm ngơ, tạm thời tiếp quản công ty của Diệp Tri Viễn, rút hết toàn bộ tài chính có thể dùng, quả thực biến công ty đang trên đà phát triển thành xác rỗng.
Vay mượn khắp nơi, Diệp phụ cuối cùng cũng có đủ số tiền đầu tư.
"Chúc mừng ông."
Vào khoảnh khắc hợp đồng được ký kết, người của Tưởng thị lộ ra nụ cười đầy ẩn ý với Diệp phụ.
Diệp phụ cười ha hả, còn không biết mình sắp rơi vào vực sâu như thế nào.
...
Chớp mắt, tiệc sinh nhật của Tưởng Sâm đến.
Diệp phụ trong ngày này nổi tiếng vang dội.
Những đại gia có mắt cao hơn đầu trước đây đều nhao nhao vây quanh lấy ông ta, trong lời nói đầy vẻ lấy lòng.
"Ôi chao, Diệp tổng, ngài hiện giờ có thể nói là người đắc ý nhất Kinh Thị rồi."
"Còn gì nữa! Cái Bích Hải Thành này một khi phát triển, giá trị của Diệp thị ít nhất phải tăng gấp mấy trăm lần."
"Còn có Diệp tiểu thư, có thể đính hôn với Tưởng thiếu, đúng là phúc khí mà biết bao nhiêu người ngưỡng mộ cũng không được."
Mọi người chỉ biết hôm nay có một Diệp tiểu thư kết thân với Tưởng gia.
Diệp phụ ưỡn ngực, đắc ý vô cùng.
Những người này chỉ biết Niệm Ân đính hôn với Tưởng Sâm mà đã nịnh bợ lấy lòng như thế.
Nếu bọn họ biết mình là nhạc phụ của Tưởng Đình Tự, chỉ sợ phải quỳ xuống liếm gót giày của hắn mất.
Con Phượng Hoàng lòng dạ hiểm độc từ trên núi bay ra này, lòng tự trọng vào lúc này đạt được sự thỏa mãn cực lớn.
"Đây là cha ruột của ta sao?"
Lúc này, cậu thiếu niên đứng trên hành lang tầng hai lẳng lặng nhìn Diệp phụ đang được mọi người vây quanh ở phía dưới, ánh mắt lóe lên, nắm chặt nắm đấm.
Hắn đã không còn gọi Vân Kỳ nữa.
Hắn chán ghét cái tên Vân Ngọc Khanh đặt cho hắn.
Trà Cửu đặt cho hắn một cái tên mới, gọi là "Ôn Nhàn Kỳ".
Ôn theo họ mẹ.
"Một cái Thanh Hoan, một cái Nhàn Kỳ, hai ta là tổ hợp phá game tốt nhất." Trà Cửu cười trêu chọc.
Ôn Nhàn Kỳ bị nàng chọc cười, vẻ u ám giữa lông mày cũng tan đi đôi chút: "Ta biết ngươi đặt cái tên này không phải có ý đó."
Bạch trà Thanh Hoan, Nhàn Kỳ hoa đăng.
Nhân sinh vui vẻ, ở chỗ ung dung tự tại.
Nàng hy vọng hắn mãi có dũng khí làm chính mình và khoái hoạt tự tại.
Trà Cửu nắm tay hắn: "Đi thôi, ta dẫn ngươi xuống dưới trông coi lão Phượng Hoàng và chim sẻ."
Lúc này, Diệp Niệm Ân đang kéo tay Tưởng Sâm, vui vẻ giữa đám danh lưu, liếc thấy Trà Cửu kéo một nam sinh đi về phía Diệp phụ.
Diệp Niệm Ân càng nhìn càng cảm thấy nam sinh kia quen mắt.
Chẳng phải hắn là...
Con ngươi Diệp Niệm Ân khẽ run, mở to mắt, ngay cả Tưởng Sâm bên cạnh nàng kêu mấy tiếng cũng không nghe thấy.
"Ba." Trà Cửu cười híp mắt đến trước mặt Diệp phụ.
Lúc này Diệp phụ vẫn còn đang chậm rãi trò chuyện với mấy đại gia thương giới.
Diệp phụ liếc nhìn Ôn Nhàn Kỳ hai mắt, cảm thấy giữa lông mày của hắn có chút quen thuộc, nhưng lại không nhận ra hắn.
"Vị này là..."
Ôn Nhàn Kỳ từ trước đến giờ chưa từng tham gia kiểu tiệc tùng danh giá này, ban đầu có chút hoảng hốt.
Nhưng Trà Cửu luôn nắm chặt tay hắn, lại cho hắn dũng khí vô tận, để đối mặt với người cha ruột tâm địa độc ác này.
Hắn gắng gượng dũng khí, lạnh lùng nhìn Diệp phụ: "Diệp tiên sinh không nhớ ra ta sao? Ta là cháu trai của Vân Ngọc Khanh."
Bước chân đang chạy tới của Diệp Niệm Ân khựng lại, sau lưng lạnh toát.
Diệp phụ nghe được ba chữ "Vân Ngọc Khanh" này, cũng như gặp phải kẻ thù lớn, sắc mặt biến đổi.
Trà Cửu cười nói: "Thật là trùng hợp, hắn cùng Niệm Ân muội muội vừa khéo sinh cùng một đêm, ta thấy thật là có duyên."
Diệp phụ lại nhìn mặt Ôn Nhàn Kỳ, cuối cùng cũng nhận ra một chút bóng dáng của Diệp phu nhân.
Hắn kinh hãi.
Sao có thể?
Đứa bé kia rõ ràng đã bị đưa đi, hơn nữa còn là con gái!
Ôn Nhàn Kỳ: "Nhờ phúc của ngài, Vân cô cô đối với ta rất tốt."
Hắn vén tay áo lên, lộ ra những vết sẹo tròn lấm tấm trên cánh tay: "Khi cô ấy không vui, sẽ dùng tay của tôi để dập thuốc lá."
Hắn xoay người, lộ ra một đoạn nhỏ của chân, phía trên có một vết sẹo lồi lõm xấu xí to bằng cái bát: "Đó là khi tôi năm tuổi, cô ấy đã dùng nước sôi hắt vào chân tôi."
Diệp phụ lùi lại một bước, như nhìn thấy rắn độc.
"Tôi còn rất nhiều vết thương nữa."
Ôn Nhàn Kỳ buông ống quần xuống, thần sắc bình tĩnh: "Không biết người thay thế con của tôi, ở Diệp gia có phải cũng trải qua cuộc sống giống như vậy không?"
Lần này, cả Diệp phụ và Diệp Niệm Ân đều xác định thân phận của hắn.
Các vị khách xung quanh nhìn nhau, trao đổi ánh mắt tìm hiểu.
Tưởng gia vừa công bố hôn ước, Diệp gia đã bắt đầu dính phải bê bối, lần này lại có trò hay để xem rồi.
Trong đáy mắt Diệp phụ hiện lên vẻ âm tàn, hắn đưa tay giữ lấy cánh tay Trà Cửu, kéo nàng ra một bên, nghiến răng nhỏ giọng: "Rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô muốn hủy hoại toàn bộ Diệp gia sao?"
Cánh tay của Trà Cửu bị giữ đau nhức, nhưng trên mặt vẫn là vẻ tươi cười thản nhiên.
"Ba, hủy hoại Diệp gia không phải là ta, mà là người đã bắt đầu vượt quá giới hạn từ hơn hai mươi năm trước."
Trong lòng Diệp phụ hung hăng run lên.
Nàng quả nhiên biết tất cả mọi chuyện!
Trà Cửu cười lạnh nhìn hắn: "Ngươi đánh tráo con, nuôi dưỡng ta thành phế vật để trải đường cho Diệp Niệm Ân, dung túng Diệp Niệm Ân ra tay với Diệp Tri Viễn, để leo lên cao ngươi không từ thủ đoạn nào, không có chút nhân tính nào, có chỗ nào để ý đến người nhà?"
Giọng của nàng càng lúc càng lớn, thu hút khách xung quanh nhao nhao nhìn.
Diệp phụ tức giận không kiềm chế được, lý trí hoàn toàn biến mất, đang định đưa tay che miệng của nàng lại, thì bị Minh Thành đấm một quyền ngã xuống đất.
Các vị khách kinh hãi kêu lên tránh ra.
Tưởng Đình Tự xuất hiện, trên mặt hắn lạnh lùng, hoàn toàn không còn vẻ ôn hòa thường ngày.
Mọi người tự giác nhường cho hắn một con đường rộng rãi, sợ đụng phải tai họa.
"Diệp Chấn Giang, ai cho phép ông động vào vị hôn thê của ta?"
Trong lời nói của Tưởng Đình Tự mang theo sự tức giận nhàn nhạt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận