Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 30: Hầu phủ dưỡng nữ cùng lành lạnh thế tử 2 (length: 8857)

"Khuê các tiểu thư nên cẩn trọng giữ lễ, đọc sơ qua những môn nghệ thuật tao nhã."
"Hầu phủ vì hai vị tiểu thư mời đến nữ sư, chính là vì dạy bảo những điều này, phòng ngừa tương lai các tiểu thư tại các yến tiệc của bậc quý nhân xảy ra sai sót, gây ra trò cười."
Bên trong Thính Vũ Hiên, lão thái thái cố ý phái đến ma ma thân cận để dẫn dắt và phát biểu.
Trời còn tờ mờ sáng, Thẩm Xích Tố vẫn còn buồn ngủ, ủ rũ đứng đó nghe, cũng chẳng có phản ứng gì.
Ngược lại là Trà Cửu đã dùng nước lạnh rửa mặt, tỉnh táo hẳn, trang điểm cùng quần áo đều tươm tất sạch sẽ, khiến người ta không thể bắt bẻ.
Hạnh ma ma âm thầm ghi lại, có chút suy nghĩ.
Chỗ học tập là tại chi lan uyển, Trà Cửu ra khỏi viện giờ Tý, vừa lúc chạm mặt Ninh Trường Đình đang chuẩn bị vào triều.
Ninh Trường Đình một thân triều phục màu đỏ tươi, bên hông đai lưng lóe lên ánh vàng, tóc tai được búi gọn gàng, tỉ mỉ chu đáo, càng làm lộ ra vẻ mặt thanh lãnh, khó gần của hắn.
Trà Cửu hướng về phía hắn hành lễ cười một tiếng: "Trường Đình ca ca, buổi sáng tốt lành."
Ninh Trường Đình dừng chân, cũng đáp lễ lại với nàng một chút.
Đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cô em gái nuôi không thân thiết này thỉnh an hắn.
Thẩm Xích Tố có chút không tình nguyện, đành phải đi theo Trà Cửu cùng nhau thỉnh an.
Ai ngờ nàng thân thể còn chưa kịp cúi xuống, Ninh Trường Đình đã quay người rời đi.
Cứ như là căn bản không nhìn thấy người này vậy.
Cũng chẳng thèm để ý nàng có thỉnh an hay không.
Thẩm Xích Tố lập tức tức giận, đành phải nhỏ giọng lén lút oán trách với muội muội: "Êm đẹp, ngươi đi hành lễ làm gì a."
Trà Cửu sững sờ, nói: "Gặp trưởng bối trong nhà phải hành lễ, phụ huynh vào triều phải vấn an, cái này không phải đều là lễ nghi sao?"
Thẩm Xích Tố mắng nàng: "Cổ hủ! Người một nhà sao cần phải nhiều lễ nghi phiền phức thế? Nhà thì phải tùy ý thân thiết, chứ không phải dùng một đống quy củ vô dụng để làm cho người ta khó thở."
Trà Cửu nghẹn lời, nhất thời, không biết vị tỷ tỷ này đến cùng là thẳng thắn hay là ngốc nghếch.
Nàng mở miệng uyển chuyển nhắc nhở: "Tỷ tỷ, chúng ta sống ở Hầu phủ, nên tuân theo quy củ của Hầu phủ, chứ không phải đi công kích người khác tiếp tục sử dụng quy củ tổ tông đã có từ trăm năm."
Thẩm Xích Tố "Tch" một tiếng, cảm thấy mình nói như nước đổ lá khoai: "Thôi được rồi, nói ngươi cũng chẳng hiểu, trong mắt ta, mấy cái quy củ này chính là do mấy thế gia nghĩ ra để phân biệt mình với dân thường, tự cho mình là thanh cao mà thôi."
"Tch". Trà Cửu nhìn ma ma đang đi phía trước, ra hiệu cho tỷ tỷ giữ im lặng.
Thẩm Xích Tố tự cho là mình nói nhỏ.
Kỳ thực, những lời hai người nói, Hạnh ma ma đều nghe đủ không sót một chữ.
Trong lòng nàng, ấn tượng về Thẩm Xích Tố càng thêm kém đi.
Tĩnh xa Hầu phủ là thế gia thanh lưu trăm năm, quy củ trong nhà đối với con trai con gái, cho dù mang đi so với cả Thịnh Kinh, cũng là được người người ca tụng.
Sao đến miệng Thẩm Xích Tố, lại trở thành chủ nghĩa hình thức, ra vẻ thanh cao vậy?
Người như vậy, dù tương lai thật sự trở thành Thiếu phu nhân Hầu phủ, liệu có thể quản lý được Hầu phủ không?
Hạnh ma ma khẽ lắc đầu.
Nữ sư dạy lễ nghi kỹ nghệ đã sớm chờ sẵn ở chi lan uyển, hôm nay đầu đề là học cắm hoa.
"Sự phối hợp giữa hoa và hoa, cũng là một môn học vấn, trong sách có ghi, sự bài trí hoa, cũng giống như cung thất có tần phi…"
Nữ sư dốc hết tâm huyết truyền dạy, nhưng Thẩm Xích Tố lại nghe đến mức mí mắt nặng trĩu, gật gù ngủ gà ngủ gật.
Trà Cửu ngược lại nghe rất hứng thú.
Ngày thường làm nhiệm vụ của chủ thần giới, toàn là đao quang kiếm ảnh, hiếm khi có được những khoảnh khắc yên tĩnh, nên thơ như vậy.
Cắm hoa là một môn học vấn, nàng vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc đến.
Nghĩ đến Ninh Trường Đình như cái bình hồ lô kín mít, Trà Cửu đột nhiên có một linh cảm.
"Thưa sư phụ, nếu là cắm hoa để tặng cho nam tử, nên lấy chủ đề gì, phối hợp như thế nào ạ?" Trà Cửu hỏi.
Nữ sư kinh ngạc.
Nàng còn tưởng vị Nhạn Thư tiểu thư này cũng chỉ nghe qua loa cho có thôi.
Không ngờ rằng lại thực sự chăm chú nghe giảng như vậy.
Nữ sư có chút cao hứng, càng thêm dụng tâm giảng giải.
"Đoan ngọ sắp đến, ngươi có thể chọn vài loài hoa của mùa này, tỉ như hoa hiên, hoa thục quỳ, hoa thuyền rồng, chọn ra năm loại để cắm. Chúng ta gọi đó là ngũ thụy hoa, có ý nghĩa trừ tà, tránh độc."
Trà Cửu vỗ tay cười khẽ: "Rất hay, vậy ta thử cắm ngũ thụy hoa này xem."
Nói rồi, nàng cẩn thận chọn ra năm loại hoa cỏ, suy nghĩ xem phối hợp thế nào.
Thẩm Xích Tố nửa đường tỉnh lại một lần, cảm thấy thật sự nhàm chán.
Thấy nữ sư rời đi chốc lát, nàng vội vàng nói với Trà Cửu: "Ta ra ngoài một chuyến, nếu nữ sư và ma ma hỏi thì ngươi nói ta đau bụng, đi toilet rồi nhé."
Trà Cửu đang tập trung tinh thần tỉ mẩn với mấy loài hoa, làm sao rảnh mà phản ứng với nàng?
Nàng căn bản không nghe thấy.
Thẩm Xích Tố liền lén lút rời khỏi chi lan uyển, trèo tường ra ngoài tìm người.
Người kia nói, hôm nay sẽ ở ngõ hẻm sau lầu Lan Hương chờ nàng, đưa nàng đi dạo chơi những nơi mà nàng chưa từng thấy qua.
Đợi nữ sư quay lại, thấy chỗ ngồi trống trơn, bà nhíu mày.
"Nhạn Thư tiểu thư, tỷ tỷ của ngươi đâu?"
"A?" Trà Cửu mờ mịt ló đầu ra từ phía sau những bông hoa, "Không biết ạ."
Nữ sư thở dài, thôi vậy.
Bà cũng không quản được chuyện tiểu thư Hầu phủ.
Bất quá, khi bà chú ý đến bình hoa trước mặt Trà Cửu, hai mắt sáng lên: "Đây là tự tay ngươi cắm sao?"
Trà Cửu gật gật đầu, nàng nhận ra, nữ sư rất thích bình hoa này.
Chính nàng cũng rất thích.
Hoa thục quỳ, hoa lựu, xương bồ...năm loại hoa cỏ trong bình văn mây kết hợp hài hòa với nhau, lại càng thêm đẹp đẽ.
Không chỉ có vậy, Trà Cửu còn treo những chiếc túi thơm hình hổ phù nhỏ nhắn tinh xảo trên cành hoa lựu, mang ý nghĩa trừ tà.
Nữ sư tán thưởng: "Tuyệt diệu thay, người nhận được bình ngũ thụy hoa này chắc hẳn sẽ hết lời khen ngợi ngươi suy nghĩ khác biệt."
...
Ninh Trường Đình từ trong cung trở về Hầu phủ đã là lúc xế chiều.
Trong tay hắn xách theo một hộp đồ ăn, sau lưng gia đinh Vĩnh Yên cũng hai tay xách hai hộp.
Người hầu của Hầu phủ định đón lấy hộp đồ ăn trong tay hắn, nhưng bị hắn từ chối.
Trở lại thanh phong uyển, Ninh Trường Đình dặn dò Vĩnh Yên mang những hộp bánh ngọt này lần lượt đưa đến Tùng Hạc Đường của lão thái thái, mây thụy hiên của Ninh Hầu phu nhân, và phòng của Thẩm Xích Tố.
Đây đều là bánh ngọt mới ra lò, giới hạn số lượng của Trân vị các, ngày thường người cai đội cũng khó mà mua được.
Hôm nay vừa hay mua được, Ninh Trường Đình liền mua một ít.
Vĩnh Yên chỉ vào phần hộp trong tay Ninh Trường Đình: "Vậy phần này để cho ai ạ?"
Ninh Trường Đình đặt hộp cơm xuống, thản nhiên nói: "Phần này mang đến cho Nhạn Thư tiểu thư."
Trong lòng Vĩnh Yên cảm thấy có chút lạ, nhưng không thể nói rõ.
Ninh Trường Đình vào thư phòng, vừa liếc đã thấy bình ngũ thụy hoa trên bàn sách.
"Cái này từ đâu ra?"
Ninh Trường Đình cau mày, từ trước đến nay hắn không thích người khác tùy tiện đụng vào thư phòng của mình.
Vĩnh Thọ, người chuyên dọn dẹp thanh phong uyển, có chút lo lắng: "Đây là Nhạn Thư tiểu thư cố ý đưa đến, nói là sắp đến Đoan ngọ, để vào có thể trừ tà, tránh độc."
Thế tử sẽ không trách tội hắn tùy tiện để đồ vật vào chứ?
Vì thế Vĩnh Thọ vội vàng nói: "Thế tử, hay là ta đem ra ngoài ạ."
"Không cần."
Ninh Trường Đình đến gần, một làn hương hoa thoang thoảng xộc vào mũi, làm cho hắn đang phiền muộn vì công việc gần đây cảm thấy an bình lại đôi chút.
Trên cành hoa lựu còn treo những chiếc túi thơm hình hổ phù nhỏ nhắn xinh xắn.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng chạm vào, trong miệng túi thơm hở ra một góc nhỏ giấy trắng.
Ninh Trường Đình sững sờ một chút, mở túi thơm ra, lấy tờ giấy bên trong.
Bên trên là dòng chữ nhỏ được thêu bằng chỉ: "Nguyên có chỉ này lễ có lan".
Vĩnh Yên tò mò nghển cổ xem xét: "Ồ, bên trong còn có tờ giấy nhỏ nữa sao? Cái gì mà có lan với chả không có lan, đây là ý gì?"
Trong sáu chữ mà chỉ nhận biết được ba chữ.
Ninh Trường Đình khép tờ giấy lại rồi đặt trong lòng bàn tay, thần sắc phức tạp.
Nguyên có chỉ này lễ có lan, câu tiếp theo là "tưởng công tử thử chớ dám ngôn".
Thẩm Nhạn Thư thích hắn.
Nhưng lại không dám nói sao?
Nàng có thể tại từ đường thẳng thắn thừa nhận với Thẩm Xích Tố, nhưng khi đối diện với hắn, thì từ trước đến nay nàng không hề biểu lộ một cảm xúc nào quá mức.
Ngày trước gặp nhau, nàng đều không nói một lời, cũng không dám nhìn hắn quá lâu.
Lúc trước, hắn chỉ thấy cô em gái nuôi này nhút nhát.
Bây giờ nghĩ lại, thì ra là vì nàng thầm thích hắn nên mới vậy.
"Vĩnh Yên, mang hộp cơm cho ta."
Ninh Trường Đình thay đổi chủ ý, hộp bánh ngọt này hắn muốn đích thân đi đưa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận