Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 87: Hám làm giàu vạn người ngại cùng xe lăn đại lão 3 (length: 9310)

Tưởng Đình Tự cảm thấy nàng giống như một con nhím nhỏ.
Con nhím đối với thế giới bên ngoài có sự cảnh giác bẩm sinh, vừa gặp phải kích thích, liền sẽ dựng lên những chiếc gai cứng rắn để bảo vệ mình.
Nhưng khi nàng phát hiện đó là sự quan tâm chân thành, nàng lại sẽ xấu hổ mà để lộ chiếc bụng mềm mại cho người quan tâm vuốt ve.
Có lẽ Diệp gia và Tưởng Sâm nói đều không sai, nàng vô tư, trực tiếp và đơn giản.
Nhưng Tưởng Đình Tự, kẻ đã nửa đời sống trong những mưu mô tính toán, lại rất thích kiểu tính cách như vậy.
"Thật xin lỗi, phương thức liên lạc của Tưởng tiên sinh là bảo mật." Vệ sĩ bên cạnh Tưởng Đình Tự từ chối.
Bọn hắn đều là người đã qua huấn luyện, từ chối người khác quấy rối và hỏi thăm thông tin liên lạc của Tưởng tiên sinh cũng nằm trong phạm vi công việc.
"Minh Thành, đưa danh thiếp của ta cho nàng." Tưởng Đình Tự đột nhiên lên tiếng.
"Hả?" Vệ sĩ tên Minh Thành phải mấy giây mới phản ứng: "Vâng, Tưởng tiên sinh."
Hắn không hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng lấy danh thiếp ra đưa cho Trà Cửu.
Trà Cửu cảm kích nhận lấy danh thiếp: "Tưởng tiên sinh, bình thường ta sẽ không làm phiền ngài."
Tưởng Đình Tự lại nói: "Không sao, lúc ngươi nhớ mẹ có thể gọi cho ta."
Hắn khẽ mỉm cười, gật đầu chào tạm biệt nàng.
Trà Cửu ngẩn người.
Đến khi xe đi khuất, nàng mới cảm thán với hệ thống: "Tưởng Đình Tự, có vẻ là một người rất dịu dàng."
...
Trên đường về Diệp gia, sắc mặt Diệp phụ tuy không tốt, nhưng cũng không nói gì.
Trước khi lừa được Trà Cửu ký vào thỏa thuận từ bỏ thừa kế di sản của Diệp phu nhân, hắn vẫn sẽ giữ hình tượng người cha yêu thương con gái.
Nhưng Diệp Tri Viễn từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, bây giờ tự mình gây dựng công ty, vô cùng không thích những chiêu trò mị người của Trà Cửu.
Sau khi trở về Diệp trạch, chờ Diệp Niệm Ân lên lầu, hắn mới bắt đầu chất vấn Trà Cửu.
"Diệp gia rốt cuộc đã làm gì có lỗi với ngươi? Ngươi dùng những thủ đoạn này đạt được thứ mình muốn, nhưng cũng làm Diệp gia mất hết thể diện."
Trà Cửu lười biếng ngồi trên ghế salon, hai tay gác lên thành ghế, một bộ dạng cô người mẫu nhà giàu cà lơ phất phơ: "Xin hỏi ca ca tốt của ta, ta đã làm sai chỗ nào?"
"Ngươi khiến mọi người biết chuyện Tưởng Sâm đổi người đính hôn, khiến hắn bị Tưởng tiên sinh trách phạt khó xử, chẳng lẽ không phải là làm sai sao?"
Trà Cửu cười: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy việc Tưởng Sâm phải quỳ một hồi trước người đã dùng nửa đời còn lại để cứu sống hắn, là khó xử, là đáng thương sao?"
Diệp Tri Viễn hừ lạnh: "Ngươi đừng đánh trống lảng, chúng ta đang nói chuyện về chuyện đính hôn. Diệp Thanh Hoan, niệm ân so với ngươi phù hợp đến Tưởng gia hơn, em ấy thông minh xuất chúng, tự tin hào phóng, đến Tưởng gia mới không làm Diệp gia chúng ta mất mặt."
"Cho nên?" Trà Cửu nói, "Ta nhất định phải trở thành vật hi sinh sao? Diệp Tri Viễn, ngươi có từng nghĩ rằng sau khi ta bị từ hôn, ta sẽ bị tất cả mọi người trong Kinh thị chế giễu?"
Diệp Tri Viễn cười nhạo: "Dù ngươi không bị từ hôn, chẳng lẽ ngươi không phải là trò cười cho thiên hạ sao?"
Hắn tiếp lời: "Ngươi từ nhỏ đến lớn vẫn là như thế, thiển cận, ích kỷ, hám hư vinh, chỉ biết nghĩ cho lợi ích của bản thân. Nếu mẹ mà tận mắt nhìn thấy bộ dạng này của ngươi khi trưởng thành, chắc bà ấy sẽ vô cùng đau lòng."
Khi Diệp Tri Viễn nhắc đến Diệp phu nhân, Trà Cửu im lặng.
Diệp Tri Viễn dường như cũng biết mình lỡ lời, trong lòng thoáng có chút hối hận.
Trà Cửu thầm hỏi hệ thống: "Hắn thực sự là ca ruột do một mẹ sinh ra với ta sao?"
Hệ thống trả lời: "Đúng vậy, nhưng cậu ta cũng xem Diệp Niệm Ân như em gái ruột của mình. Trên thực tế, Diệp Tri Viễn đã được đưa ra nước ngoài học tập từ khi còn rất nhỏ, lý trí quả quyết, coi trọng lợi ích chung. So với ngươi, cậu ta và Diệp Niệm Ân có nhiều điểm chung hơn và cũng thân thiết hơn một chút."
Diệp phụ yên lặng hút thuốc, làm ngơ trước cuộc tranh cãi của hai anh em.
Đột nhiên, từ lầu hai vọng xuống tiếng hét kinh hãi, sau đó là tiếng khóc nức nở của Diệp Niệm Ân.
Diệp phụ dập tắt thuốc, cùng Diệp Tri Viễn đồng loạt chạy lên lầu, thấy Diệp Niệm Ân đang ngồi xổm trong phòng Trà Cửu, khóc đến không thở nổi.
"Sao vậy?" Diệp phụ đau lòng đỡ nàng dậy.
Diệp Tri Viễn nhìn thấy thùng rác trước mặt Diệp Niệm Ân, bên trong là những mảnh giấy rách nát của thẻ dự thi và tài liệu ôn tập.
Hắn nhặt lên, phát hiện trên đó viết tên Diệp Niệm Ân.
Mọi người ở đó đều hiểu.
Diệp Tri Viễn quay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trà Cửu: "Đây là do cô làm."
Hắn không hỏi một câu, đã vội kết tội cho nàng.
Hai chị em Diệp gia đều thi cao học Kinh Đại, ngày mai là ngày thi.
Nhưng Diệp gia có vẻ tin tưởng Diệp Niệm Ân hơn, không ai cho rằng Trà Cửu có thể thi đỗ.
"Dĩ nhiên không phải là ta làm." Trà Cửu tựa vào cửa phòng, cười nhạo: "Thẻ dự thi có thể in lại được, ta có dùng đến những thủ đoạn ngốc nghếch và kém cỏi này không?"
Diệp Tri Viễn ghét bỏ nói: "Cô đúng là như thế, một kẻ thấp kém, vô não, độc ác."
Trà Cửu: "..."
Có vẻ như nàng không thể phản bác được, Diệp Thanh Hoan vốn chính là một người vô não như vậy.
Nhưng độc ác thì nàng không thừa nhận.
Diệp phụ thở dài: "Đồ đạc có thể làm lại được, nhưng Thanh Hoan, tại sao con lại muốn nhắm vào em gái ruột của mình như vậy? Tâm lý trước kỳ thi rất quan trọng."
"Không phải ta làm." Trà Cửu nhắc lại lần nữa, mặc dù câu nói này chẳng có tác dụng gì.
"Diệp Thanh Hoan, xem ra nhà ta đã quá dung túng cho cô rồi." Diệp Tri Viễn nói.
Hắn nắm lấy cánh tay Trà Cửu, kéo nàng vào phòng, ngay trước mặt nàng xé nát thẻ dự thi của nàng.
Hắn còn dặn người quản gia khóa cửa phòng Trà Cửu, không cho nàng ra ngoài cho đến khi kỳ thi ngày mai kết thúc.
Diệp phụ làm bộ khuyên can đôi lời, nhưng không thể dập tắt được cơn giận của Diệp Tri Viễn.
Thời gian còn đi học ở nước ngoài, hắn đã từng bị người ta xé sách, xóa dữ liệu công việc trên máy tính vì là người châu Á, vì thế hắn đặc biệt ghét những hành vi bắt nạt.
Trước khi bị nhốt vào phòng, Trà Cửu nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ca ca, học lên Kinh Đại là ước mơ của ta."
Ánh mắt của nàng bình thản, không hề sợ hãi hay van xin.
Dường như nàng chỉ đang chờ đợi quyết định cuối cùng.
Diệp Tri Viễn đã từng có chút do dự, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của Diệp Niệm Ân, lòng hắn lại một lần nữa trở nên lạnh lùng, cứng rắn.
"Diệp Thanh Hoan, lần này cô làm điều ác, cũng phải nếm trải hậu quả của mình."
Hắn không chút lưu tình quay người rời đi, cũng mang theo ánh sáng của căn phòng.
Tiếng cửa bị khóa vang lên.
Trà Cửu gỡ bỏ những biểu hiện diễn kịch dối trá kia, ngả người vào chiếc giường lớn êm ái, thoải mái thở dài.
"Hệ thống tốt ơi, ta tuyên bố trong nhiệm vụ giành lại tất cả những gì thuộc về Diệp Thanh Hoan, sẽ không có cái tên ngốc này ca ca."
Hệ thống đồng tình: "Cách làm của ngươi là đúng, trong lòng Diệp Thanh Hoan, người anh trai này vốn chưa từng thuộc về cô ấy."
Hắn là anh trai của Diệp Niệm Ân.
Diệp Thanh Hoan đã sớm tuyệt vọng đến cực điểm.
Hệ thống: "Vậy bây giờ ngươi định làm gì?"
Trà Cửu liếc nhìn đồng hồ: "Chờ."
"Chờ?"
"Ừm." Trà Cửu nhắm mắt lại.
...
Đến mười hai giờ đêm, Trà Cửu mới tỉnh giấc trong cơn mộng đẹp.
Nàng vươn vai một cái, sau đó mới chậm rãi lấy danh thiếp của Tưởng Đình Tự ra, bấm số điện thoại trên đó gọi tới.
Thời gian chờ đợi không lâu, khi đến tiếng "bíp" thứ ba thì điện thoại được kết nối.
"Alo?"
Âm thanh ở đầu dây bên kia trầm thấp, còn mang chút khàn khàn của đêm khuya.
"Tưởng tiên sinh, là tôi, Diệp Thanh Hoan." Giọng Trà Cửu còn mang chút nghẹt mũi của người vừa ngủ dậy, nghe như đang khóc.
Tưởng Đình Tự không quá ngạc nhiên về cuộc gọi đêm khuya này: "Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Hắn rất nhạy bén nhận ra sự bất thường của Trà Cửu.
Câu quan tâm này như xé tan lớp áo giáp ngụy trang của Trà Cửu. Tưởng Đình Tự nghe được ở đầu dây bên kia, nàng giống như một đứa trẻ con bị bắt nạt mà cố gắng nín khóc, đến khi tìm được chỗ dựa của cha mẹ thì không thể kìm lòng mà bật khóc thành tiếng.
Nàng vừa khóc vừa lắp bắp kể lại những chuyện đã xảy ra ở Diệp gia.
Tưởng Đình Tự kiên nhẫn lắng nghe, không hề ngắt lời nàng mà còn đáp lời khi thích hợp.
Không biết qua bao lâu, Trà Cửu mới hít một hơi mũi, nhỏ giọng xin lỗi: "Thật xin lỗi, Tưởng tiên sinh, đã khuya như vậy rồi mà còn làm phiền ngài, là vì ngài nói lúc nào tôi nhớ mẹ có thể gọi điện thoại cho ngài..."
"Không sao."
Tưởng Đình Tự đặc biệt kiên nhẫn với cô gái đáng thương nhỏ hơn mình một vòng, "Vậy nên bây giờ em đang bị nhốt trong nhà sao?"
"Dạ." Trà Cửu buồn rầu lên tiếng.
Tưởng Đình Tự đưa tay nhìn đồng hồ, nói: "Ba mươi phút có đợi được không?"
"Cái gì?" Trà Cửu không kịp phản ứng.
Tưởng Đình Tự nói: "Ba mươi phút sau, tôi sẽ phái người đến Diệp gia đón em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận