Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 112: Hám làm giàu vạn người ngại cùng xe lăn đại lão 28 (length: 7782)

Theo Yến Lễ lớn lên đến ba tuổi, Trà Cửu có chút ưu sầu.
Bởi vì hắn không chỉ có lớn thành một kẻ ngốc nghếch dễ thương.
Hơn nữa còn là một kẻ thích dính người, không thích ăn rau xanh ngốc nghếch dễ thương.
Cho dù Trà Cửu đem rau xanh làm thành hình gì, cắt nát, làm thành cháo, hay là vụng trộm giấu trong thịt, đều không thể qua mắt Yến Lễ có vị giác nhạy bén.
Nhưng đột nhiên vào một ngày nào đó, tiểu Yến Lễ ba tuổi bắt đầu có biến đổi.
Buổi sáng, hắn không gọi tỉnh ba mẹ, mà là tự mình ngoan ngoãn đi vào phòng vệ sinh nhỏ của mình, đánh răng, rửa mặt, làm một mạch không ngừng.
Cuối cùng, trước khi xả nước bồn cầu, hắn còn nhíu mày chăm chú đánh giá tình hình bên trong thùng.
Chất lượng, hình dạng, số lượng, độ cứng mềm... Ừm, đều rất bình thường.
Hôm nay hắn cũng là một bé khỏe mạnh tốt.
Khi ăn cơm, trước ánh mắt kinh ngạc của Trà Cửu và Tưởng Đình Tự, hắn run rẩy tay nhỏ, chủ động gắp rau xanh trong đĩa.
Nhắm mắt, bỏ vào miệng, nhanh chóng nhai rồi nuốt xuống.
Trà Cửu nghi hoặc đưa tay sờ trán hắn: "Yến Lễ, con có chỗ nào không khỏe à?"
Yến Lễ hít sâu một hơi, cố quên cảm giác rau xanh đọng lại trong vị giác.
"Ma Ma, con không có không khỏe." Hắn nghiêm mặt nói, "Nhưng con không phải là đứa trẻ một hai tuổi, con không thể kén ăn nữa, như thế không phải là nam tử hán có 'trứng trứng'."
Chú Trần ở bên cạnh uốn nắn: "Cậu chủ nhỏ, là đảm đương."
Tưởng Đình Tự cùng Trà Cửu nhìn nhau, khó hiểu trao đổi thông tin im lặng.
—— "Con trai sao thế?"
—— "Không biết, có lẽ ba tuổi, bắt đầu mọc ra nội tâm 'thiếu' rồi?"
—— "Sao cảm giác càng 'thiếu'...?"
Sau khi ăn xong, Tưởng Đình Tự muốn đến thư phòng mở cuộc họp video.
Yến Lễ chắp tay sau lưng, thong thả bước chân nhỏ theo sau.
Tưởng Đình Tự dừng lại, cúi đầu nhìn hắn: "Sao con lại đi theo? Không đi vẽ tranh sao?"
Bình thường con trai thích nhất ở trong phòng vẽ của mình vẽ tranh, vẽ cả ngày cũng không chán.
Sao hôm nay lại đi theo vào thư phòng?
Yến Lễ ngẩng cao đầu, làm ra vẻ có chuyện: "Con muốn đi theo ba ba họp nha."
"Con có hứng thú với mấy thứ này sao?" Tưởng Đình Tự hỏi.
Hắn từng có ý định mang Yến Lễ theo để đi làm, chủ trương 'mưa dầm thấm đất' bồi dưỡng.
Nhưng Yến Lễ dường như không có hứng thú với những thứ khác ngoài vẽ tranh, chỉ cần nhìn Tưởng Đình Tự làm việc, hoặc xem các chú dì trong cuộc họp báo cáo, là hắn sẽ bắt đầu gật gà gật gù.
Vì vậy, Tưởng Đình Tự từ bỏ ý định đó, bồi dưỡng không cần vội.
Ai ngờ hôm nay cậu nhóc này lại tự nói muốn cùng đi họp.
Kỳ lạ hết sức.
Nhưng cũng không có gì xấu.
Yến Lễ vẫn giữ giọng điệu lý lẽ: "Con lớn rồi, cũng nên bồi dưỡng thêm một chút 'trứng trứng'."
"Là đảm đương."
"Được rồi, ba ba, đảm đương."
Tưởng Đình Tự cúi người, một tay ôm Yến Lễ, đi vào thư phòng.
"Bắt đầu họp thôi."
Tưởng Đình Tự ngồi xuống, đặt Yến Lễ ở chiếc ghế nhỏ vừa tầm mặt bàn.
Ban đầu, Yến Lễ còn chăm chú lắng nghe, cố mở to đôi mắt tròn căng.
Nhưng thời gian họp càng dài, quyết tâm của hắn vẫn không thắng được bản tính ham chơi, con ngươi dần dần mất tiêu, mí mắt trĩu xuống.
Tưởng Đình Tự đi lấy nước, cậu nhóc đã nằm vật ra máy tính, chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Cái miệng nhỏ đang chảy nước dãi còn bĩu ra trước camera, được phóng to vô hạn trên màn hình phòng họp trụ sở Tưởng thị.
Khiến cả đám tinh anh phòng họp trụ sở Tưởng thị 'manh' đến ngẩn người.
Tưởng Đình Tự đi lấy nước về thấy thế vừa buồn cười vừa hết cách.
Hắn tạm dừng cuộc họp, nhẹ nhàng cẩn thận bế Yến Lễ về phòng ngủ.
Trà Cửu có chút lo lắng: "Đứa nhỏ này hôm nay sao cứ kỳ kỳ quái quái?"
Tưởng Đình Tự đắp chăn cho Yến Lễ, lại vô tình đánh thức hắn.
Yến Lễ dụi đôi mắt ngái ngủ, "Xong rồi hả?"
Tưởng Đình Tự trấn an hắn: "Xong rồi, hôm nay con đặc biệt giỏi."
Yến Lễ mơ màng nói: "Vậy thì tốt rồi, con sẽ cố gắng, sau này trở thành người thừa kế giỏi nhất, để ba ba và Ma Ma mãi mãi ở nhà lớn..."
Trà Cửu và Tưởng Đình Tự sững sờ.
"Ai nói với con những điều này?" Tưởng Đình Tự hỏi.
"Bà nội nói, bà nói con là con trai duy nhất, nếu không cố gắng làm người thừa kế tốt, ba ba và Ma Ma sẽ bị đuổi ra ngoài ở phòng nhỏ." Yến Lễ nghĩ mà thấy buồn.
Mắt hắn rơm rớm, giãy dụa ôm cổ Tưởng Đình Tự và Trà Cửu, đáng thương nức nở.
"Con biết ba ba không nỡ kệ sách lớn trong thư phòng, Ma Ma không nỡ phòng hoa bằng kính trong sân, con sẽ cố gắng, để ba mẹ mãi mãi ở đây!"
Ghê thật.
Hóa ra cậu ngốc nghếch dễ thương này bị vài ba câu dọa nạt của Tưởng lão phu nhân cho khiếp sợ.
Trà Cửu ôm thân thể ấm áp của Yến Lễ, lòng mềm nhũn cả ra.
Yến Lễ từ nhỏ đã rất thích bám người, nên nàng tạm thời không có ý định sinh thêm, cố gắng dồn hết tâm tư vào con trai.
Nhưng giờ lại làm Tưởng lão phu nhân hiểu nhầm, tưởng Tưởng Đình Tự cả đời chỉ có thể có Yến Lễ một đứa con, nên sớm đặt hết gánh nặng và kỳ vọng của Tưởng gia lên người đứa trẻ ba tuổi này.
Yến Lễ cũng cảm nhận được áp lực vô hình này.
...
Để Yến Lễ yên tâm làm cậu ngốc nghếch dễ thương của mình, Trà Cửu tái khởi động kế hoạch sinh con.
Nàng dùng thuốc song thai long phượng, năm thứ hai sinh được một anh trai và một em gái.
Mọi người nhà Tưởng lần nữa vui mừng khôn xiết.
Tưởng Đình Tự đặt tên cho con trai là Tưởng Yến Hành, con gái là Tưởng Yến Ninh.
Người cao hứng nhất nhà không ai ngoài Yến Lễ.
Hắn ghé vào nôi, nhìn đệ đệ bên trái một chút, nhìn muội muội bên phải một chút, lòng vừa vui vừa thoải mái.
Tốt quá rồi, có cả em trai và em gái!
Sau này rốt cuộc không cần ép mình ăn rau và phải cố gắng nữa!
"Sau này công ty trong nhà giao cho các con nha, phải uống nhiều sữa, nhanh lớn, bảo vệ ba ba và Ma Ma ở trong nhà lớn yêu dấu, biết không?"
Yến Lễ nghiêm túc dặn dò hai đứa em đang mút tay.
Trà Cửu và Tưởng Đình Tự đứng bên cạnh nhìn, buồn cười.
"Nghe nói bên Diệp thị có ý định tăng vốn đầu tư cho dự án ở Bích Hải Thành." Tưởng Đình Tự vừa vuốt mái đầu xù xì của Yến Lễ vừa nói.
Trà Cửu cũng biết mấy năm nay Diệp gia phát triển không tệ.
May mà có Diệp Niệm Ân.
Giờ cũng sắp đến lúc thu lưới rồi.
...
Bên Tưởng gia vui vẻ hòa thuận, cả nhà sung sướng.
Còn Diệp gia mấy năm nay, không ngày nào không như ngồi trên lửa.
Trà Cửu tuy đã rót vốn cho Diệp thị, nhưng tài chính không nhiều, chỉ có thể xoa dịu tạm thời.
Thấy tình cảnh khó khăn trước mắt của Diệp thị, các nhà đầu tư đều giữ thái độ quan sát, giá cổ phiếu của Diệp thị một lần lại một lần lao dốc, quy mô thu hẹp còn một phần ba lúc đầu.
Diệp phụ vì kéo thêm vòng đầu tư mới, lại đem Diệp Niệm Ân đưa lên giường một đại gia vốn liếng hơn sáu mươi tuổi.
Diệp Niệm Ân tuy tâm địa ác độc, nhưng dù sao cũng chỉ là cô gái tuổi hai mươi.
Sau khi tỉnh dậy, thấy mình nằm bên cạnh một người đàn ông xa lạ, vừa xấu xí, lòng dạ cô ta như muốn sụp đổ.
Nàng ôm chăn trốn vào một góc, vừa nức nở, vừa ruột gan cồn cào, như muốn nôn mửa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận