Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 335: Nghịch tập nữ tinh cùng kinh vòng nhị thế tổ 31 (length: 7754)

Nằm trên giường bệnh chính là mẹ của Cận.
Năm đó nàng từ trên ban công rơi xuống, vừa lúc bị vật cản giữa tầng lầu ngăn lại, không thể chết, lại trở thành người thực vật.
Những năm gần đây, nàng cũng không khá hơn.
Cha của Cận chưa từng đến thăm nàng.
Kẻ thích giả vờ giả vịt Thẩm Liên Liên ngược lại là mỗi tuần đều đến, bất quá cũng chỉ là làm bộ, cửa phòng cũng không vào, chỉ lo tại phòng thầy thuốc làm việc cùng nam nhân liếc mắt đưa tình.
Ngược lại là Cận Tư Ngôn cố định mỗi tuần bốn lần đều đến thăm nàng một chút.
Hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ở bên người nàng hút điếu thuốc, hút xong liền đi.
Bởi vì hắn biết, mẹ Cận ghét nhất chính là mùi khói.
Nhưng đêm nay, Cận Tư Ngôn không tiếp tục trả thù mà hút thuốc trong phòng bệnh.
Hắn kéo ghế cạnh giường bệnh của mẹ Cận ngồi xuống, mặt bình tĩnh, giọng chậm rãi: "Ta vẫn không hiểu, có phải ta làm gì quá kém, cho nên mới khiến người chán ghét ta như vậy, thậm chí muốn cùng nhau kéo ta vào chỗ chết."
"Ta còn nghĩ, đến cùng nên làm thế nào, mới có thể khiến trái tim của người từ chỗ cha ta phân cho ta một chút, dù chỉ là một chút."
"Mẹ, con vẫn luôn muốn một đáp án."
Trên giường bệnh mẹ Cận không đưa ra bất kỳ phản hồi nào.
Bất quá trước khi nàng biến thành người thực vật, nàng cũng chưa từng đáp lại Cận Tư Ngôn về khát vọng tình thương của mẹ.
"Nhưng bây giờ con không muốn biết nữa."
Cận Tư Ngôn đứng dậy, lần cuối cùng kéo chăn cho mẹ Cận, lạnh nhạt.
"Người thương hại con, dùng sự vô tình và coi thường của người dựng lên lồng giam cho con, nhưng con vẫn luôn không ngừng yêu người, con chỉ là không còn yêu chính mình, không còn tin những người yêu con."
"Nhưng đêm nay bắt đầu con muốn lấy lại những yêu thương đó, phân cho chính mình, phân cho một người khác. Nàng rất yêu con, còn hơn cả người yêu con."
"Gặp lại, con sẽ không đến nữa."
Cận Tư Ngôn quay người rời đi, cũng không ngoảnh đầu lại.
Phòng bệnh vắng vẻ, gió đêm se lạnh.
Trên giường mẹ Cận khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt.
Tối nay, nàng đã hoàn toàn mất đi một người duy nhất chân chính yêu nàng trên đời này.
...
Cận Tư Ngôn từ biệt trông có vẻ quyết tuyệt, nhưng trong lòng dù ít nhiều vẫn có chút bi thương.
Hắn không chút bối rối, lái xe từ ngoại ô về lại khu trọ Trà Cửu.
Lúc đầu hắn không muốn làm phiền Trà Cửu nghỉ ngơi, chỉ là định ngồi trong xe dưới lầu một đêm.
Ai ngờ xe vừa tắt máy, hắn đã thấy cửa sổ nhỏ nhà Trà Cửu ánh đèn vàng.
Trà Cửu gọi điện đến.
Câu đầu tiên liền hỏi: "Anh ở dưới lầu làm gì vậy, không được sao?"
Cận Tư Ngôn liền giật mình: "Em còn chưa ngủ?"
Đã gần sáng mười hai giờ.
Trà Cửu: "Vừa định ngủ, nghe thấy tiếng xe của anh."
Cận Tư Ngôn bật cười: "Tai em thính thật, còn nhận ra xe nữa."
Trà Cửu cũng cười: "Mau lên đi, đứng ở dưới có lạnh không."
"Cũng được, không lạnh lắm."
"Vậy em lạnh." Trà Cửu nói, "Anh mau lên đây ôm em một cái, được không?"
Cận Tư Ngôn lòng như rung động mạnh giữa đêm khuya.
Hắn ba chân bốn cẳng lên lầu, một khắc cửa mở ra, đã ôm cô gái mặc áo ngủ cộc tay màu ô mai vào lòng.
Trà Cửu vỗ vỗ vai hắn, rõ ràng cảm nhận được sự cô đơn và đau khổ khác thường của hắn đêm nay.
"Ninh Ninh, anh cũng chỉ có mình em."
Vật nhỏ dưới chân hai người đổi tới đổi lui, thấy cả hai đều không để ý đến mình, đành tự mình đi đóng cửa lại.
"Đừng sợ, Cận Tư Ngôn, em sẽ luôn bên cạnh anh." Trà Cửu hôn một cái lên vành tai của hắn, nhẹ giọng nói.
Cận Tư Ngôn siết chặt ôm nàng vào lòng.
Hắn nghĩ, hắn có lẽ may mắn hơn mẹ một chút.
...
Tài khoản mạng xã hội trống trơn của Cận Tư Ngôn rốt cục đăng trạng thái đầu tiên.
#cận: Met love. (gặp được tình yêu.) Đính kèm một bức ảnh hai người nắm tay, tay cả hai đều đeo nhẫn cầu hôn giống kiểu.
Trà Cửu cũng đăng bức ảnh tương tự sau năm phút.
#Sở Ninh: Met mu Se (gặp được Muse) Hai người công khai thẳng thừng, thậm chí không hề giấu diếm mục đích muốn kết hôn.
Ngoại trừ Thẩm Mạn và Tống Tinh Lễ những người vốn đã biết, những người khác tâm trạng đơn giản là xoay chuyển chóng mặt.
Cô nàng trước kia đưa xe máy màu hồng cho Trà Cửu ôm điện thoại cười như điên, chỉ than mình mắt sáng như đuốc, mắt vàng nhìn thấu, liếc một cái liền trúng thật CP. Đạo diễn quay MV cho Trà Cửu đến giờ mới tỉnh táo lại, cảm thán mình Liêm Pha già rồi, mắt mờ.
Phải nói là người không vui nhất, e là chỉ có cha Cận.
Nhưng ông ta cũng không có cách nào.
Cận Tư Ngôn căn bản không nghe ông ta!
Đối tác làm ăn cho cha Cận kế: "Chuyện này còn không đơn giản sao? Ông thu hồi tất cả công ty dưới danh Cận thiếu, uy hiếp muốn tước quyền kế thừa của hắn, hắn chắc chắn ngoan ngoãn nghe lời."
Cha Cận cười khổ: "Ông không hiểu tình hình. Nếu tôi làm vậy, nó chắc chắn cao hứng muốn chết!"
Đối tác làm ăn đúng là không hiểu: "Còn có người không muốn kế thừa việc làm ăn của gia đình?"
Gia sản của nhà Cận đấy!
Đây là cả một đế quốc thương nghiệp!
Cha Cận: "Đứa con trai này của tôi đúng là quái thai, xe máy mấy trăm vạn hắn chơi tới bến, nhưng hộp cơm hai đồng hắn cũng ăn được, nếu tôi đuổi hắn ra khỏi nhà Cận, hắn cũng có thể không một lời oán hận lăn đi công trường chuyển gạch nuôi thân.
"Đợt trước cũng không biết hắn nổi điên thế nào mới chịu đến tiếp quản công ty, tôi hận không thể lên mả tổ bái ba ngày ba đêm để tạ tổ tiên phù hộ, làm sao dám uy hiếp nó!"
Con riêng của cha Cận tuy nhiều.
Nhưng trong mắt ông, Cận Tư Ngôn mới là đứa con trai chính danh duy nhất của ông.
Ông cảnh cáo tất cả những tình nhân có ý đồ xấu khác, tự mình lập di chúc sớm giao toàn bộ gia sản Cận gia cho Cận Tư Ngôn.
Và nếu Cận Tư Ngôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, số tài sản này sẽ được quyên tặng hết cho các tổ chức công ích, bọn họ ngay cả tiền sinh hoạt hàng tháng cũng không lấy được.
Cha Cận không phải là một người chồng tốt.
Nhưng có lẽ ở phương diện nào đó, ông được coi là một người cha không tệ.
Bất quá ông vẫn không muốn chấp nhận Trà Cửu trở thành con dâu Cận gia.
Cận Tư Ngôn cũng không định để bọn họ gặp mặt.
Cho đến sau ba tháng, tang lễ mẹ Cận.
Trà Cửu mới lần đầu tiên gặp mặt cha Cận.
"Cận tiên sinh khỏe ạ."
Trà Cửu khách khí chào hỏi cha Cận, làm tròn bổn phận lễ nghi của mình.
Cha Cận hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, không trả lời.
Trà Cửu cười, vẻ mặt không hề lúng túng, thái độ thản nhiên hào phóng khiến cha Cận cũng cảm thấy hành vi của mình có hơi nhỏ nhen.
Cận Tư Ngôn ôm eo Trà Cửu, kéo nàng về bên mình, một ánh mắt cũng không nhìn cha Cận.
Chỉ thản nhiên nói: "Đừng để ý đến tính xấu của ông ta, cứ quen đi."
Cha Cận giận muốn chết: "Rốt cuộc ai mới là bố?"
Cận Tư Ngôn: "Con chỉ biết ai không để ý đến ai là cháu trai."
"Cận Tư Ngôn! Thái độ của mày với tao đây là cái gì hả?!"
Cận Tư Ngôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông: "Ông dùng thái độ gì với vợ con, con dùng thái độ đó với ông."
"Vợ?" Cha Cận sững người.
"Đúng vậy, con và Ninh Ninh kết hôn rồi."
"!" Cha Cận chân trượt đi, rơi vào huyệt mộ vừa đào xong, suýt chút cùng mẹ Cận quá cố xuống Hoàng Tuyền...
Bạn cần đăng nhập để bình luận