Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp

Túc Túc Ta À, Dựa Vào Sinh Con Hệ Thống Tốt Mang Thai Độc Sủng Bóp - Chương 85: Hám làm giàu vạn người ngại cùng xe lăn đại lão 1 (length: 11287)

Thí Thần không trực tiếp trả lời, trong tay hiện ra một bản thương sinh đồ.
Hắn còn nhớ rõ trước đó Trà Cửu từng nói, muốn du ngoạn trong vô số ảo cảnh.
Thương sinh đồ là bản đồ bí cảnh do hắn tạo ra, hiệu quả giống như Sơn Hà Đồ, nhưng lại không gây tổn thương nguyên thần của người nhập cảnh.
Hắn cùng Trà Cửu trải nghiệm hết hơn chín vạn ảo cảnh trong thương sinh đồ này, quá trình này kéo dài rất lâu.
Lâu đến nỗi Trà Cửu không còn đếm được mình đã trải qua bao nhiêu thời đại.
Lâu đến nỗi Nguyên Kính và Nguyên Nguyệt đã lịch luyện trở về, trở thành tân thần chấp chưởng thiên đạo.
Thí Thần cuối cùng mới ôm nàng, nói ra điều nàng muốn nghe.
"Tình yêu của ta, cho đến khi trời đất hỗn loạn, tinh hà hủy diệt, thần hồn tan biến, vẫn sẽ như thế."
Hắn tự tay bện một vòng hoa đội lên đầu Trà Cửu.
Sau đó hắn mỉm cười, dần tan vào ánh thần quang ấm áp, theo gió lan tỏa xuống nhân gian.
Khi Thiên Đạo chi thần mới xuất hiện, các vị Thần cũ tự nhiên sẽ tiêu vong.
Trà Cửu nắm chặt sợi thần quang cuối cùng, cũng mỉm cười nhàn nhạt cáo biệt: "Tạm biệt, Thần của ta."
"Đinh —— Hệ thống quân thăng cấp 3.0 đến rồi đây!"
Trà Cửu: "Biến mất lâu như vậy, hóa ra là trốn sau lưng ta vụng trộm thăng cấp à."
Hệ thống cười hề hề, tuyên bố kết quả nhiệm vụ: "Độ hảo cảm của Thí Thần đạt 100%, nhiệm vụ kéo dài dòng dõi hoàn thành, nhiệm vụ ngăn cản Linh Khê tranh đoạt khí vận hoàn thành. Điểm tổng kết nhiệm vụ của ký chủ đạt cấp SSS, điểm tích lũy được cộng dồn cho các kiếp sau. Xin hỏi có muốn nghỉ ngơi không?"
Trà Cửu: "Không nghỉ ngơi, yêu một người rồi yêu thêm một người nữa."
Hệ thống: "Nói thật đi."
Trà Cửu: "Ta muốn thử xem nam nhân trong thế giới nhỏ của ngươi sau khi nâng cấp lên 3.0."
"... " Hệ thống: "Bắt đầu truyền tống, kiếp này ngươi là Diệp Thanh Hoan, cô chị gái bị mọi người ghét bỏ của nhà họ Diệp."
"Mười mấy năm trước, mẹ ngươi cứu được con nuôi Tưởng Sâm của hào môn Tưởng gia, cậu ta biến thành người thực vật. Tưởng gia vì báo ơn, đã quyết định hôn ước từ bé cho ngươi và Tưởng Sâm."
"Cha ngươi cố tình nuôi ngươi thành một người hám tiền mà không có gì khác ngoài vẻ bề ngoài và tâm hồn rỗng tuếch, mục đích chính là muốn đổi hôn phu thành em gái ngươi Diệp Niệm Ân."
Trà Cửu hỏi: "Ta và Diệp Niệm Ân chẳng phải đều là con gái của ông ta sao?"
"Cha ngươi là một tên Phượng Hoàng nam từ quê lên núi, tiếp quản công ty của vợ mới lên như diều gặp gió. Diệp Niệm Ân là con của mối tình vụng trộm của ông ta, vừa đúng lúc sinh cùng năm với em gái ngươi, ông ta đã bí mật tráo đổi hai đứa bé. Em gái ruột của ngươi bị đem đi cho người khác, không rõ tung tích."
Trà Cửu sởn da gà, kiểu Phượng Hoàng nam này quả thật đáng sợ.
Tốc độ truyền tống sau khi nâng cấp quá nhanh, hệ thống còn chưa kịp công bố nhiệm vụ thì cảnh tượng trước mắt đã chuyển đổi hoàn tất.
Trà Cửu chỉ chớp mắt một cái đã ở trong phòng bệnh trắng toát, người đang nằm trên giường bệnh trước mặt có vẻ tiều tụy kia là Diệp phu nhân, người thực vật.
Bà chống chọi nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn nhận được thông báo tử vong hôm nay.
Tưởng Sâm mặt mày thanh tú đứng bên cạnh Trà Cửu, giọng nói ôn hòa, lễ phép và chững chạc.
"Cô yên tâm, Diệp phu nhân, sau này tôi nhất định sẽ chăm sóc Thanh Hoan thật tốt."
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Diệp phu nhân rơi xuống, điện tâm đồ hoàn toàn biến thành một đường thẳng.
Bà thanh thản rời đi.
Trà Cửu nhắm mắt, trong lòng mặc niệm cho người mẹ vừa mới gặp mặt đã vĩnh biệt.
Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh, Tưởng Sâm lập tức thay đổi sắc mặt.
Vẻ mặt hắn lạnh lẽo như đóng băng: "Diệp phu nhân đã qua đời, hôn ước của chúng ta cũng nên dừng lại tại đây thôi."
Trà Cửu cau mày nhìn hắn, bình tĩnh hỏi: "Vì sao?"
Rốt cuộc thì đây là thái tử gia kinh kịch hay là một nghệ sĩ lật mặt kinh kịch đây?
Tưởng Sâm cứ nghĩ rằng nàng sẽ khóc sẽ mắng, thậm chí làm ầm ĩ trong bệnh viện, không ngờ nàng lại bình tĩnh như vậy.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, dứt khoát: "Bởi vì ngươi dung tục, nông cạn, hám tiền, chỉ biết ăn chơi, ai ai cũng ghét."
"Ta đồng ý hôn ước với ngươi, đơn thuần chỉ là Tưởng gia muốn báo ơn. Ta lâu như vậy không nhắc tới chuyện hủy hôn là không muốn để ngươi đến khóc lóc ỉ ôi trước giường bệnh của Diệp phu nhân. Diệp Thanh Hoan, ta nhịn ngươi đủ lắm rồi."
Đối với Diệp phu nhân, Tưởng Sâm mang lòng biết ơn, nhưng đối với Diệp Thanh Hoan, hắn vô cùng ghét bỏ.
Từ khi đính hôn năm tám tuổi, Diệp Thanh Hoan giống như con chó cao su, bám riết lấy hắn, rõ ràng không thuộc cùng tầng lớp nhưng luôn cố gắng vào chung trường danh tiếng với hắn.
Nàng thản nhiên tiêu tiền hắn, mua các món đồ xa xỉ đắt đỏ, hưởng thụ tất cả ưu đãi của Tưởng gia, mượn danh nghĩa thiếu phu nhân tương lai nhà họ Tưởng mà huênh hoang khắp nơi, thật sự khiến hắn mất hết mặt mũi.
Trà Cửu: "Đối tượng nhiệm vụ của ta hẳn không phải là hắn chứ."
Hệ thống: "Không phải, đối tượng nhiệm vụ của ngươi là Tưởng Đình Tự, cha nuôi của Tưởng Sâm."
Trà Cửu hết sức ngạc nhiên: "Ngược luân lý à?"
Hệ thống giải thích: "Tưởng Sâm vốn không định kết hôn với ngươi, kế hoạch của cha ngươi rất thành công, hiện tại Tưởng Sâm ghét ngươi đến cực điểm."
Trà Cửu có chút cạn lời: "Dù ghét thế nào cũng đâu thể nào vừa nhắm mắt mẹ vợ, đã vội vàng hủy hôn ngay được chứ?"
Hình tượng của Tưởng Sâm trong mắt nàng lập tức chạm đáy.
Tưởng Sâm thấy nàng im lặng cũng chẳng để tâm, tiếp tục nói: "Nhưng ta ghi nhớ ân tình của Diệp phu nhân, hôn ước của Tưởng gia và Diệp gia vẫn tiếp tục, nhưng ta muốn đổi người, không muốn ngươi, mà là Diệp Niệm Ân."
Nhắc tới Diệp Niệm Ân, vẻ mặt lạnh lùng của Tưởng Sâm cũng dịu đi chút.
Hắn nhớ rõ đó là một cô gái dịu dàng, dũng cảm. Năm tám tuổi, khi hắn theo các bậc trưởng bối của Tưởng gia đến Diệp gia để cảm tạ, vô tình giẫm phải chỗ băng mỏng và rơi xuống hồ, cũng nhờ có cô bé đã cứu hắn.
Nếu đã phải cưới con gái nhà họ Diệp thì Diệp Niệm Ân vậy.
Đều là con gái của Diệp phu nhân, hẳn là bà ấy trên trời có linh thiêng cũng sẽ không trách tội.
Biết Tưởng Sâm không phải mục tiêu của mình, Trà Cửu cũng chẳng muốn phản ứng, không thèm nhìn: "Ồ, đổi người à? Vậy anh cứ trực tiếp nói với Tưởng tiên sinh đi, tôi không có ý kiến gì."
Tưởng tiên sinh, tức là Tưởng Đình Tự.
Tưởng Sâm kỳ lạ liếc nàng một cái: "Cô lại đang giở trò gì?"
Trà Cửu quay người phất tay, để lại cho hắn một bóng lưng tiêu sái.
Rất nhanh sau đó, hắn sẽ biết là trò gì.
...
Vào ngày tang lễ của Diệp phu nhân, trời âm u, mưa lất phất.
Về lý thuyết, nhà họ Diệp căn bản không có địa vị trong giới thượng lưu kinh thành, nhiều nhất chỉ là một công ty nhỏ xem như khá giả.
Nhưng các nhân vật quan trọng của Tưởng gia đều đến, bao gồm cả Tưởng Đình Tự.
Tưởng Đình Tự là một nhân vật truyền kỳ.
Tưởng gia có lịch sử trăm năm, xuất thân quân phiệt, việc làm ăn của gia tộc có cả hai mặt đen trắng, các thế lực nhánh tranh chấp không ngừng, hỗn loạn không chịu nổi.
Sau khi Tưởng Đình Tự lên nắm quyền, đã dùng thủ đoạn cứng rắn trấn áp các ông trùm của gia tộc, đồng thời làm minh bạch toàn bộ sản nghiệp, giá trị thị trường của sản nghiệp tăng lên gấp hai mươi lần so với ban đầu.
Có người ví von rằng, một nửa kinh thị là sản nghiệp của Tưởng gia.
Nói cách khác, Tưởng gia có quyền tuyệt đối để khuynh đảo phong vân ở kinh thị.
Hệ thống: "Đáng tiếc, Tưởng Đình Tự không thể sinh con, vẫn phải tiếp nhận Tưởng Sâm từ chi nhánh bên cạnh, xem như người thừa kế để bồi dưỡng từ nhỏ."
"Trà Trà, nhiệm vụ của ngươi là sinh người thừa kế cho Tưởng Đình Tự, đồng thời lấy lại tất cả những gì của Diệp Thanh Hoan, bao gồm cả di sản mà Diệp phu nhân để lại cho cô ấy."
Trà Cửu nhìn thấy Tưởng Đình Tự.
Hắn trầm tĩnh nho nhã ngồi trên xe lăn, mặc bộ vest vừa người, trên cổ tay đeo chiếc khuy măng sét ngọc lục bảo kín đáo, khuôn mặt tuấn tú như một vị thần được điêu khắc, đôi mắt đen dưới cặp kính gọng vàng sâu thẳm như đáy vực dưới trăng, tựa như hút hồn người khác.
Đội bảo tiêu vây quanh hắn theo trật tự, nhưng Trà Cửu vẫn liếc mắt nhìn hắn đầu tiên.
Có một số người tựa như sinh ra để trở thành tâm điểm của đám đông.
Tưởng Đình Tự chính là kiểu người như vậy.
Hệ thống: "Quên nói, trước kia Tưởng Đình Tự bị tai nạn nên hai chân không thể đi lại."
Trà Cửu: "Hai chân tàn phế, tổng giám đốc có tiêu chuẩn thấp nhất, không có gì đáng ngại, chỗ khác vẫn có thể hoạt động được."
Tuy Tưởng Đình Tự đi lại không được thuận tiện nhưng không thấy vẻ ảm đạm, cáu kỉnh.
Ngược lại, ánh mắt hắn rất ôn hòa, dù ai hỏi thăm, hắn đều nhẫn nại đáp lời.
Vừa tao nhã, quý phái, vừa tự nhiên.
Tưởng Đình Tự cũng để ý thấy ánh mắt dò xét thoáng qua của Trà Cửu.
Qua làn mưa phùn lất phất và màn sương mờ ảo, hắn hơi khẽ nhướng cằm, tỏ ý quan tâm chủ động tới Trà Cửu.
Thần sắc Trà Cửu hờ hững, cũng cúi đầu đáp lễ, lại không giống những người nhà họ Diệp khác, tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh.
Dường như trong mắt nàng, Tưởng Đình Tự cũng chẳng có gì đặc biệt.
Tưởng Đình Tự nhìn nàng thêm một chút.
Mưa bụi mờ ảo, cuối cùng Diệp phu nhân cũng được an táng, không còn thấy những điều nhơ bẩn ở cõi trần nữa.
Trà Cửu âm thầm mặc niệm: "Hãy yên nghỉ đi, Diệp phu nhân, nếu còn sức, con sẽ tìm lại em gái, đồng thời sẽ trừng phạt những kẻ đáng tội."
Diệp phụ không xa còn đang giả vờ khóc than thảm thiết, Diệp Niệm Ân dìu ông ta, hai mắt đỏ hoe.
Trà Cửu lạnh lùng nhìn bọn họ diễn kịch, một giọt nước mưa rơi xuống khóe mắt nàng, từ từ trượt xuống gò má.
Một chiếc khăn tay trắng tinh từ bên cạnh đưa tới, ngón tay cầm khăn thon dài, các đốt xương rõ ràng.
"Xin nén bi thương." Giọng Tưởng Đình Tự trầm thấp, êm tai, mang theo sự trấn an ôn hòa, thân thiết.
Hắn cho là nàng khóc.
Trà Cửu trầm mặc nhìn chiếc khăn tay đó nửa phút, sau đó nàng giơ tay lên — ném chiếc khăn tay xuống đất một cách thô bạo.
Chiếc khăn tay trắng tinh vấy bẩn đất bùn ẩm ướt, dính đầy vết nhơ.
Cả kinh thị có ai dám vô lễ với Tưởng Đình Tự như vậy?
Trung tâm bảo tiêu không thể chịu đựng được nàng bất kính, đang muốn tiến lên hảo hảo giáo huấn cái này không biết tốt xấu Diệp gia tiểu thư, lại bị Tưởng Đình Tự ngăn cản.
Đôi mắt sâu thẳm kia phảng phất có thể nhìn thấu sự điêu ngoa vô lễ bên dưới uất ức của Trà Cửu, thế là hắn kiên nhẫn hỏi: "Ngươi là bất mãn với ta, hay là bất mãn với Tưởng gia?"
Những lời này không phải chất vấn, không phải giận trách, mà là hắn xuất phát từ nội tâm, quan tâm đối với một người con gái có tấm lòng lương thiện đã dùng hơn mười năm khỏe mạnh và tự do cứu được người nhà họ Tưởng.
Trà Cửu không trả lời, nàng rút ra một điếu thuốc dành cho nữ giới ngậm vào miệng, trong mưa dầm cóng lạnh tê dại tay run rẩy quẹt đá lửa.
Thử nhiều lần đều không quẹt được.
Nét mặt của nàng từ phẫn nộ, suy sụp, lại đến bi thương không thể kiềm chế, phảng phất như một đứa trẻ đáng thương bị cả thế giới bỏ rơi.
Tưởng Đình Tự khẽ thở dài, nhận lấy chiếc ô đen trong tay bảo tiêu, hơi nghiêng về phía nàng: "Đến chỗ ta."
"Dưới ô của ta không có mưa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận