Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 705: Tống gia Vô Tự Thiên Thư (length: 9599)

Cướp một cái, dễ như trở bàn tay.
Cướp hai cái, độ khó cũng không lớn, nhưng nếu muốn chinh phục các nàng, thì phải tốn nhiều tâm tư hơn.
"Lệnh Hồ công tử, ý ngài thế nào?"
Quản sự vẫn đang chờ đợi thái độ của Tần Dịch – Lệnh Hồ công tử ngài đã ưng ý cô nương Nhược Lâm rồi, vậy có chịu vì sự hữu hảo của hai tộc mà làm mối tơ hồng này không?
"Tốt thôi, hai tộc hợp tác, chính là chuyện đôi bên cùng có lợi, dù là Lệnh Hồ nhất tộc, cũng vui lòng thúc đẩy. Việc này chờ ta sau khi trở về, nhất định toàn lực lo liệu." Tần Dịch nói.
Quản sự gật gật đầu: "Như vậy, quá tốt rồi."
Tần Dịch: "Hiếm khi tới Tống gia, không biết có thể dẫn ta đi tham quan một chút được không?"
Quản sự đưa tay ra hiệu mời: "Chắc công tử cũng biết, lão gia nhà ta là trưởng lão công bộ của Tống thị nhất tộc, bởi vậy phủ Tống bên này cũng xem như một nơi quan trọng. Phủ Tống được chia thành hai khu nội và ngoại thành, nội thành là nơi ở của lão gia và người thân, ngoại thành là chỗ của chúng tôi những thuộc hạ này và là nơi tiếp đãi khách khứa bình thường. Nếu công tử muốn tham quan, có thể xem ngoại thành, nhưng không được vào nội thành. Xin phép cáo tri công tử trước, mong người chớ trách."
Tiên Vực không hổ là Tiên Vực, nhà ở của một đại lão nơi đây không tính bằng "viện" mà là "thành".
Chỉ riêng Tống Trọng Khải, trưởng lão của một tộc mà nhà đã được chia thành nội thành và ngoại thành.
"Tham quan ngoại thành là tốt rồi, nội thành là chỗ của gia quyến, tại hạ có chừng mực, sẽ không quấy rầy."
Quản sự gật đầu, sau đó đích thân dẫn Tần Dịch đi dạo một vòng quanh ngoại thành.
Du lịch Tiên Vực không giống nhân gian cưỡi ngựa xem hoa thong thả.
Quản sự lấy một pháp khí tương tự như 【Bát Quái Càn Khôn Đài】, mang theo Tần Dịch ngắm cảnh trên không.
Hắn vừa giảng giải vừa không giấu nổi vẻ tự hào.
Ở Thiên Lan Tiên Vực, Tống gia đứng thứ hai, có thể nói là một gia tộc lớn mạnh.
Trong Tống gia lớn mạnh ấy, Tống Trọng Khải lại là một trong ngũ hổ của Tống gia, giữ chức trưởng lão công bộ, thân phận tôn quý, là một nhân vật tầm cỡ.
Chỉ riêng ngoại thành rộng lớn này thôi, sản nghiệp thu được đã đứng đầu cả Tống gia.
Nhìn khắp Thiên Lan Tiên Vực cũng khó có ai sánh bằng.
Vì sao?
Bởi chức vị trưởng lão công bộ này béo bở.
Ngũ hổ Tống gia trước kia vang danh thiên hạ là chỉ năm người mạnh nhất dưới quyền tộc trưởng Tống gia.
Tống Trọng Khải là một trong số đó, năm người này đều nắm giữ các chức năng, vận hành Tống gia như một triều đình với sáu bộ.
Lần lượt là binh bộ, lễ bộ, hình bộ, hộ bộ, công bộ và lại bộ.
Binh bộ quản sát phạt, nếu Thiên Lan Tiên Vực có chiến sự thì nhân viên chiến tướng đều do trưởng lão binh bộ điều động.
Lễ bộ quản tế tự, cưới hỏi, trong tộc nếu có hậu sinh xuất sắc thì việc hôn sự không đến lượt tự sắp đặt mà đều do lễ bộ quyết định.
Hộ bộ, cái này đơn giản, quản hộ tịch nhân viên các cấp bậc, phân dòng chính, chi thứ.
Về phần lại bộ trưởng lão thì do tộc trưởng kiêm nhiệm, phụ trách sắp xếp các vị trí nhân sự.
Còn công bộ, nói cách khác chính là nông bộ, quản việc trồng thuốc.
Tống gia vốn có nghề chính là trồng thuốc, sở hữu tám vạn dặm căn cứ trồng tiên thảo, tất cả đều do Tống Trọng Khải quản lý.
Do đó, có thể nói ngoài tộc trưởng ra thì Tống Trọng Khải chính là trưởng lão đang có quyền lực nhất của Tống gia.
"Khó trách Tống Trọng Khải ra dáng quá vậy, khách khứa bình thường còn chẳng thèm gặp."
Với địa vị của ông ta tại Tống gia, mà chịu tiếp đãi Tần Dịch với tư cách “khách trung bình”, thì quả là xem như ngoại lệ rồi.
Mấy kẻ con cháu dòng thứ trong gia tộc, muốn gặp mặt nói một câu với ông ta còn khó hơn lên trời.
"À đúng rồi, cô nương Nhược Lâm vừa nãy, tên của nàng giống như tiểu thư Như Lan, ta còn tưởng rằng nàng là tiểu thư nhà Tống đây." Tần Dịch chợt nói bóng gió.
Quản sự đáp: "Nàng vốn chính là tiểu thư nhà Tống."
"À? Nàng quả nhiên là tiểu thư nhà Tống sao?" Tần Dịch ra vẻ kinh ngạc.
Quản sự mỉm cười: "Công tử cũng không cần kinh ngạc, lão gia có 76 người con, trong đó con gái là 53 người. 53 người này lại phân chia đích thứ, công tử là người nhà Lệnh Hồ, chắc cũng biết, chỉ con gái do vợ cả sinh ra mới gọi là tiểu thư đích thực, còn con gái của các bà vợ khác cũng như nha hoàn không hơn."
Tần Dịch gật đầu, thầm nghĩ vị trưởng lão Tống này sao mà lắm con gái thế.
Con cái tận 76 người, con gái 53 người, trách sao hắn có thể coi nữ nhi như công cụ để sử dụng.
Cái này cũng giống như Cổ Bảo Ngọc và Cổ Vân, đều là con cháu của phủ họ Cổ trong "Hồng Lâu Mộng". Cổ Bảo Ngọc vừa ra đời đã được nâng niu trân trọng, vạn người ngưỡng mộ, ngày ngày đắm mình trong đám nữ nhân. Còn Cổ Vân thì nghèo túng túng bần, rõ ràng hơn Cổ Bảo Ngọc vài tuổi mà vẫn phải nhận làm con nuôi.
Đó chính là thứ bậc dòng chính dòng thứ, tôn ti trật tự khác nhau.
Càng giàu sang càng coi trọng những điều này.
"Vậy tiểu thư Như Lan, coi như là đích nữ sao?" Tần Dịch hỏi.
Quản sự: "Cũng không tính."
Nói đến đây, quản sự bèn thôi, không nói gì thêm.
Tần Dịch nhìn biểu cảm của hắn thì cũng hiểu được chuyện trong Tống gia, thấy hắn không muốn nói nhiều bèn thức thời không hỏi thêm.
Lúc họ bay ngang qua một bãi diễn võ, có người từ trên bãi vọng lên gọi quản sự.
Đó là một đám trẻ con chừng mười tuổi.
Một đứa dáng người cao lớn lực lưỡng cất tiếng: "Đạt thúc, chú qua đây một chút."
Quản sự tên là Tống Đạt, cũng là người của Tống gia, chỉ là dòng thứ rất xa.
Do thân phận như vậy mà cho dù thiên tư không tệ, cũng chỉ xứng làm quản sự trong nhà Tống Trọng Khải.
Bị mấy đứa trẻ con gọi, quản sự vội vàng điều khiển đài bay hạ xuống.
"Thất nhị công tử, có gì sai bảo?"
Quản sự đi đến trước mặt đứa bé lực lưỡng kia, cung cung kính kính.
Tần Dịch đoán rằng, cái gọi là thất nhị công tử này chắc là người xếp hạng 72.
"Phụ thân nói, có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi chú. Giờ con hỏi chú nè, bí quyết của 【Đại Tự Tại Phi Lôi Xuyên Tâm Thuật】 rốt cuộc là gì vậy, sao con luyện mãi mà chẳng được?"
Thất nhị công tử rất bực bội, vứt phịch một thanh phi kiếm to bằng bàn tay xuống đất.
【Đại Tự Tại Phi Lôi Xuyên Tâm Thuật】 là tuyệt kỹ thành danh của Tống Trọng Khải, cũng là tiên thuật mà ông ta am hiểu nhất.
Pháp này vốn là một loại ngự kiếm thuật.
Thất nhị công tử là con của Tống Trọng Khải, con cái sùng bái phụ thân, muốn học theo là chuyện thường tình.
Nhưng 【Đại Tự Tại Phi Lôi Xuyên Tâm Thuật】 còn phải xem thiên phú, cho dù thất nhị công tử là con chính thức cũng không có thiên phú ấy, cố luyện cũng vô dụng thôi.
Quản sự chỉ cười, không nói toạc ra, chỉ nói: "Về 【Đại Tự Tại Phi Lôi Xuyên Tâm Thuật】 lão nô cũng hiểu không sâu, e là không giúp được thất nhị công tử rồi."
"Chú đúng là vô dụng, phụ thân còn bảo con phải hỏi chú chứ." Thất nhị công tử nổi giận.
Quản sự khuyên: "Thất nhị công tử đừng nóng vội, năm xưa lão gia luyện được 【Đại Tự Tại Phi Lôi Xuyên Tâm Thuật】 cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, tuyệt kỹ Tống gia mình có rất nhiều, có lẽ thất nhị công tử hợp luyện loại khác hơn."
Lời này đủ uyển chuyển để khuyên nhủ thất nhị công tử nên luyện pháp khác.
Cốt lõi của 【Đại Tự Tại Phi Lôi Xuyên Tâm Thuật】 nằm ở việc thần thức phải mạnh, linh hồn lực phải khỏe, hai điều này không đủ thì căn bản không thể điều khiển tốt được.
"Ta cứ muốn học 【Đại Tự Tại Phi Lôi Xuyên Tâm Thuật】!" Thất nhị công tử ngang ngạnh, bỗng lấy ra từ trong ngực một quyển thiên thư, "Ta nhất định phải học, phụ thân bảo chú cũng biết, chú mau diễn cho ta xem thử đi."
Con dòng chính vẫn là khác, tuy còn nhỏ tuổi mà dám sai bảo quát nạt cả quản sự.
Mà quản sự đối với thái độ này của cậu ta chỉ đành dỗ dành, khuyên can.
Quyển thiên thư vứt trên mặt đất giống hệt quyển thiên thư Tần Dịch đoạt được trong bí cảnh Nhân Tiên lúc trước, vừa liếc mắt thì những nội dung trong sách đã lập tức chui vào đầu hắn.
Ngộ tính max cấp cho phép hắn nhớ lại trong nháy mắt tất cả những gì được ghi trong thiên thư này, và cũng có thể nhanh chóng hiểu ra.
Quản sự vội vàng nhặt quyển thiên thư lên trả cho công tử: "Vậy đi công tử, lão nô còn khách phải chiêu đãi, đợi đưa khách về lão nô sẽ tới diễn cho ngài xem, được chứ?"
Dạy công tử luyện kiếm là phận sự của hắn.
Chỉ là việc dạy kiếm không thể để cho người ngoài thấy, bởi vậy, quản sự muốn đưa Tần Dịch về trước.
Mà Tần Dịch lúc này đã nhắm mắt lại, người ngoài xem thì thấy là để tránh hiềm nghi, không nhìn những thứ trên sách, nhưng kỳ thực, hắn đã nhớ kỹ mọi thứ, và giờ phút này đang suy ngẫm để lĩnh hội những gì hắn nắm bắt được…
Bạn cần đăng nhập để bình luận