Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 365: Nữ hài đề phòng tâm (length: 8065)

Ba tên nam tử hung hãn lao về phía cô gái, cô gái sợ đến mặt mày trắng bệch, chỉ biết bất lực lùi về sau.
Cô đã ngã xuống đất, cảnh giới bản thân cũng không bằng ba tên nam tử kia, trốn chắc chắn không thoát.
Đánh, lại càng không đánh lại.
Mắt thấy ba tên nam tử sắp nhào tới trước mặt mình, cô chỉ có thể theo phản xạ đưa hai tay lên che trước đầu, gấp gáp nhắm chặt hai mắt.
Thế nhưng, cảm giác đau đớn như cô dự liệu lại không hề đến, mà ngược lại, tai cô nghe được những tiếng “bành bành bành” vang lên, ba âm thanh chấn động.
Khi cô mở mắt ra, thì thấy trước người mình xuất hiện một bức bình chướng hình bông tuyết.
Ba tên vừa rồi nhào tới, không những bị bình chướng bông tuyết này chặn lại, mà còn bị lực phản hồi của bình chướng này hất ngược lại.
Có thể nói, ba tên này vừa nãy ra tay nặng bao nhiêu, lúc này bị phản lực lại càng nặng bấy nhiêu.
Trong đó một người, năm ngón tay đều bị gãy xương.
Còn tay của hai người kia đều bị thương ở các mức độ khác nhau.
Ba tên hoang mang, quay đầu nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai ở đó.
"Kẻ nào dám nhúng tay vào chuyện này?"
"Là ai?"
"Cút ra đây."
Ba tên tức giận đến mất lý trí.
Lẽ ra, dù ai đang núp trong bóng tối nhúng tay, có thể ngăn chặn bọn chúng ra tay mà không ai hay biết, lại còn phản lực lại sức mạnh của chúng, thì người đó ít nhiều gì cũng phải mạnh hơn bọn chúng một bậc chứ?
Trong tình cảnh thực lực chênh lệch như vậy, mà ba tên này lại dám nói bằng giọng điệu đó.
Bất quá, có lẽ không phải là do bọn chúng không đủ thông minh, mà là do chúng ngang ngược đã quen, cho nên mỗi khi gặp tình huống tương tự, chúng liền bản năng bộc lộ thái độ bá đạo.
Dù sao ở vùng này, bọn chúng coi như là địa đầu xà, Thổ Bá Vương.
Tần Dịch chậm rãi nhảy từ trên cây lớn xuống, đáp xuống trước mặt cô gái.
Ôn nhu hữu hảo chìa tay ra với cô gái.
Cô gái ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó mới kịp phản ứng, cũng nắm lấy tay hắn, được hắn kéo lên từ dưới đất.
Sau đó, Tần Dịch mới xoay người nói với ba tên kia: "Vừa nãy các ngươi, nói gì vậy?"
Tần Dịch đến Cổ Châu, cũng không cố ý che giấu khí tức.
Nhưng cũng bởi vì cảnh giới hiện tại của hắn quá cao, dù có đứng trước những tu sĩ Luyện Khí kỳ này, thì bọn họ cũng căn bản không nhìn thấu được sâu cạn của hắn.
Nam tử giáp: "Ngươi là ai?"
Nam tử ất: "Dám nhúng tay vào chuyện của Vạn Tượng môn, ngươi chán sống rồi à?"
Nam tử con trai nhíu mày, hắn có chút lý trí hơn so với nam tử giáp và nam tử ất, nói: "Đây là chuyện của Vạn Tượng môn chúng ta, mặc kệ các hạ là ai, xin các hạ đừng xen vào chuyện người khác."
Tần Dịch quay đầu nhìn cô gái một cái, hỏi: "Cô nương, ba người bọn chúng, đang ức hiếp ngươi sao?"
Vạn Tượng môn hay không Vạn Tượng môn, Tần Dịch hoàn toàn không để vào mắt.
Nếu người bị hại trong chuyện này là một người đàn ông, chắc hắn cũng chẳng buồn quản chuyện nhàn rỗi này.
Vấn đề là, cô bé này lớn lên rất thanh tú, ừm, chỉ là còn hơi nhỏ tuổi, nếu lớn thêm vài tuổi nữa, chắc sẽ trổ mã thành duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp động lòng người.
Với một cô bé xinh đẹp như vậy, nếu bỏ mặc thì theo cách nhìn rộng lượng của hắn mà nói, quả thực là không được.
Nhưng cô bé thanh tú này lại không vì hắn cứu giúp mà trở nên thân thiết với hắn.
Ngược lại, cô thấy Tần Dịch mặc bộ trường sam vàng rực lố lăng, lại ra tay một cách thần không biết quỷ không hay như vậy, trong lòng cô sinh ra ba phần kính sợ.
Khi bị hắn hỏi đến, cô nơm nớp lo sợ cũng không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Vì cô đoán không ra đối phương có tâm tính và mục đích gì mà lại ra tay giúp mình.
Ông nội của cô đã từng dạy cô từ nhỏ, đừng nên dễ dàng nhận ân huệ của người khác, nhất là ở Tu Chân giới.
Nhiều khi, thiếu một ân tình của người khác, chẳng khác nào thiếu một cái mạng.
"Nói chuyện đi?" Tần Dịch nháy mắt với cô bé.
Cô bé lo lắng khẩn trương, vẫn không lên tiếng.
Tần Dịch thấy cô như vậy, cũng chợt nhớ tới trước đó khi mình đạt được 100 điểm hảo cảm của Sầm tỷ tỷ, thì nhận được một thần kỹ—— 【tâm ý tương thông】.
Sau khi thi triển môn thần kỹ này, trong vòng 1 phút, vô luận đến gần bất kỳ người khác phái nào, đều có thể nghe được tiếng lòng của nàng.
Chỉ là đáng tiếc, thần kỹ hiện tại mới Lv 1, thời gian có hiệu lực chỉ có một phút, về sau phải mất một giờ để một lần nữa dệt thành thần kỹ phù văn trong cơ thể. Nói cách khác, thời gian hồi chiêu là 1 giờ.
Lúc này, hắn trực tiếp sử dụng 【tâm ý tương thông】.
Khi lần nữa nhìn về phía cô bé, hắn mơ hồ nghe được một tiếng rụt rè——(người này, mạnh quá! Cũng chẳng biết tốt xấu, tại sao hắn lại giúp mình nhỉ? Hắn có mục đích gì sao?). Đây là tiếng lòng của cô bé.
Tần Dịch nghe được vậy, có chút buồn cười, còn nhỏ như vậy mà sao phòng bị nhiều đến thế?
Sau đó, hắn nói với cô bé: "Đừng lo lắng, ta chỉ là người qua đường, thấy bọn họ ỷ thế hiếp người mà thôi, không phải người xấu."
Cô bé ngẩn người, ngạc nhiên nhìn hắn, không khỏi giật mình.
(trời ạ, hắn... Đây là có thể nghe thấy trong lòng ta đang nghĩ gì sao?). Tần Dịch cười cười, cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi cô bé: "Thật ra thì, ta muốn từ Cổ Châu đi Thiên Vân châu, xin hỏi cô nương, ở chỗ này có chỗ nào có truyền tống trận?"
Với Chung Cực Tham Trắc Thuật của mình, hắn kỳ thật căn bản không cần hỏi ai cả.
Nhưng cô bé này đang lo hắn là người xấu mà, lời này vừa nói ra, ít nhiều gì cũng có thể làm cô bớt lo lắng.
Cô bé chần chừ một chút: "Trong. . . Trong Vạn Tượng cốc có truyền tống trận."
"Có thể đến Thiên Vân châu sao?"
"Có thể ạ." Cô bé gật gật đầu.
Tần Dịch: "Vậy, ngươi là người của Vạn Tượng cốc?"
Cô bé lại gật đầu: "Vâng ạ."
Tần Dịch: "Vậy ta có thể mượn truyền tống trận của các ngươi được không? ừm, linh thạch ta sẽ tự chi trả, ngoài ra sẽ cho các ngươi thêm một khoản thù lao."
Cô bé thấy hắn nói đến nghiêm túc, cuối cùng cũng tin hắn chỉ là người đi đường, lúc này mới có chút thả lỏng cảnh giác: "Có thể."
(Hắn giống như thật sự chỉ là người đi đường, nếu đã vậy, cũng có thể cho hắn mượn truyền tống trận một chút,) Tần Dịch mỉm cười nói: "Vậy xin đa tạ rồi, chúng ta đi thôi."
"Vâng ạ." Cô bé đáp, ánh mắt lại sợ hãi nhìn về phía ba gã nam tử kia.
Mà ba gã kia lúc này đã giận đến tím mặt, Phải biết chúng vừa lên tiếng chất vấn đã đợi rất lâu rồi.
Tần Dịch không những xem bọn chúng như không khí chẳng buồn để ý đến, còn ở ngay trước mặt bọn chúng, đang trò chuyện với cô bé.
Nam tử giáp không thể nhịn được nữa, rút đao ra: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Nam tử ất cũng rút vũ khí ra: "Chuyện của Vạn Tượng cốc, ngươi cũng dám quản, chán sống rồi sao?"
Nam tử con trai còn phóng ra một cái tín hiệu linh phù, muốn kêu gọi đồng môn đến viện trợ.
Tần Dịch cũng không thèm quan tâm đến chúng, mấy tên Luyện Khí kỳ này, hắn tùy ý ra tay cũng có thể nghiền nát chúng như nghiền chết một con kiến vậy.
Nhưng trước mặt cô bé, Cô bé này phòng bị nặng như vậy, tốt nhất vẫn là đừng cho cô nhìn thấy những cảnh tượng máu me.
Sau đó, hắn chợt nắm tay cô bé: "Chúng ta đi trước một bước, đừng để ý đến mấy người đó."
Cô bé còn chưa kịp phản ứng, đã đột nhiên cảm thấy mình bị hắn kéo đi, như sao băng vút qua, giữa đường ánh sáng chợt lóe, chỉ một cái chớp mắt, đã hất ba gã nam tử kia ra xa hơn bảy trăm mét.
Lại. . . dựa vào một cái cửa sổ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận