Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 227: Diễn kỹ đúng chỗ Đan sư tỷ (length: 8275)

Tân dược hoàn, quả nhiên dùng tốt.
Dù sao một lớp lót thêm dày, đều sớm đã ướt đẫm.
Gần tối, người của Tề Thiên thư viện và Hỗn Thiên thư viện còn lại cũng lần lượt trở về thành.
Tần Dịch ôm Đan sư tỷ mềm mại, đổi phòng, ngủ đến sáng hôm sau mới tỉnh.
Sau khi thành phụ nữ, Đan sư tỷ đối với Tần Dịch càng thêm ngoan ngoãn phục tùng.
Sáng hôm đó, trong Lăng Sương thành, một tiếng chuông cổ vang lên không ngừng.
Nếu không phải tiếng chuông đáng ghét này làm phiền, Tần Dịch không chừng còn muốn trở về vuốt ve một chút Đan sư tỷ ôn nhu.
Đợi hai người rời khỏi tửu lâu, đi về phía nơi phát ra tiếng chuông, từ xa đã thấy người của hai thư viện đều tập trung ở đó.
— — Đội ngũ ra ngoài tỉ thí hôm qua, tất cả đều đã trở về.
Thậm chí, một số cao tầng của hai thư viện, cũng không biết từ tiền tuyến về lúc nào.
Trên người họ, ít nhiều đều mang một số thương tích.
Tần Dịch cùng Đan Khinh Linh về đơn vị, lập tức bị cao tầng Hỗn Thiên thư viện hỏi thăm.
Nhưng Đan Khinh Linh giờ tâm thân đều hướng về Tần Dịch, đương nhiên khi trả lời đều nhìn Tần Dịch, không có chút sơ hở nào.
Nàng nói hôm qua cùng Tần Dịch ở bên ngoài chiến đấu với ma nhân, bị nhốt lại, sáng nay mới vội vã trở về.
"Ngô trưởng lão, sao sắc mặt mọi người trông nặng nề thế? Lang sư huynh đâu?"
Đan Khinh Linh ra vẻ tò mò hỏi một tiếng.
Tần Dịch ở bên cạnh không nói gì, nhìn Đan sư tỷ ngây thơ diễn kịch, hình như tuyệt không kém tâm cơ nữ Chiêm cô nương.
Mọi người trong thư viện đều biết Đan Khinh Linh và Lam Hiểu Lộ thường ngày thân với Lang Anh nhất, lúc này Đan Khinh Linh hỏi Lang Anh cũng là hợp lẽ.
Phía Hỗn Thiên thư viện có 3 vị trưởng lão trở về, Ngô trưởng lão, Lý trưởng lão, Từ trưởng lão.
Trong ba người, Ngô trưởng lão đứng đầu.
Lúc này Ngô trưởng lão giận dữ, trực tiếp quở trách Diệp Thủ Nhất: "Thủ Nhất, ngươi sai rồi, cứ để ngươi nói, nói cho Khinh Linh, hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"
Theo lời quở trách này, Tần Dịch lúc này mới phát hiện, thì ra Diệp Thủ Nhất đã sớm quỳ trước đó, chịu tội.
Xem ra, đã sớm bị khiển trách một trận rồi.
"Chỉ vì ngươi nhất thời xúc động, khiến nhiều sư huynh đệ chết thảm dưới tay ma nhân, trách nhiệm này, ngươi tự hỏi có gánh nổi không?" Ngô trưởng lão rất tức giận, có vẻ như tiếc nuối rèn sắt không thành thép.
Diệp Thủ Nhất đang quỳ không trốn tránh trách nhiệm, đột nhiên quay người lại, áy náy nói: "Xin lỗi, Đan sư tỷ, Lang sư huynh bọn họ, e là gặp bất trắc rồi."
Đan Khinh Linh ra vẻ chấn kinh: "Sao lại thế..."
Diệp Thủ Nhất: "Hôm qua Lăng Sương thành như bị ma nhân tập kích, tất cả mọi người trong thành bị ma nhân chém giết sạch. Sáng nay, chúng ta cảm nhận được khí tức thi hài của Lang sư huynh và một số sư huynh đệ khác ngoài thành, bọn họ chết không toàn thây, chỉ để lại ít huyết nhục vương vãi, chết cực kỳ thảm."
Đan Khinh Linh "hồn bay phách lạc" lùi lại mấy bước, không dám tin.
Lý trưởng lão kia hừ một tiếng, nói: "Trước đó đã dặn các ngươi, bảo các ngươi cứ ở Lăng Sương thành, chớ có hành động bậy bạ, các ngươi không những không nghe, còn cùng Tề Thiên thư viện cá cược, giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, Diệp Thủ Nhất, đợi về, ngươi ít nhất phải diện bích 3 tháng để chịu phạt! Ngươi có tâm phục không?"
Diệp Thủ Nhất ngược lại không oán hận gì: "Đệ tử nghe lệnh."
Tần Dịch vốn nghĩ Diệp Thủ Nhất mang cái nồi đen to như vậy, ít nhất cũng phải xử phạt nặng, nhưng nghe Lý trưởng lão nói, thì chỉ cấm túc 3 tháng thôi sao?
Cấm túc 3 tháng, với tu sĩ mà nói, cũng xấp xỉ ngủ một giấc.
Thế cũng gọi là trừng phạt?
Xem ra thiên tài số một này, làm gì cũng được ưu ái.
Tần Dịch là đệ tử khóa mới, trong mắt các trưởng lão này thuộc dạng mặt lạ hoắc.
Cho nên, các trưởng lão cũng không hỏi gì đến hắn.
Thậm chí dưới sự che giấu khí tức của hắn, cũng không ai phát hiện hắn đã đạt tới Xuất Khiếu kỳ.
Quách đại thiếu không có việc gì cũng ngồi ở bên cạnh, xem ra tâm tình hắn không tệ, có lẽ hôm qua hắn thu hoạch không ít.
Sau đó Tần Dịch đến cạnh hắn, mật ngữ truyền âm.
"Quách đại thiếu, hôm qua thu hoạch nhiều?"
"Tạm ổn, không đến nỗi nào."
Quách đại thiếu đã nói thế thì chắc hẳn thu hoạch lớn.
"Hôm qua người đi theo đội của Diệp Thủ Nhất, phần lớn đều về thành, ngươi lại không về, chẳng lẽ hắn chịu mang theo ngươi?"
Thật ra theo suy đoán của Tần Dịch, Diệp Thủ Nhất là thiên tuyển chi tử, chắc chắn ẩn giấu rất nhiều thủ đoạn. Hắn muốn giấu thủ đoạn thì không thể mang theo người khác.
"Sao hắn có thể mang ta? Nhưng vì sao ta muốn hắn mang? Ta chỉ cần trong khu vực đó ngồi chờ cũng được mà? Hôm qua hắn đại triển thần uy, ta cũng không ngại nói với ngươi, tên nhãi con này tối qua chiến lực có thể đạt tới Xuất Khiếu hậu kỳ, không hổ là đệ nhất nhân của thế hệ trẻ tuổi Hỗn Thiên thư viện. Một đám ma nhân, căn bản không phải đối thủ của hắn, lúc ấy ta chỉ ở ngoài, nhặt chút của rơi thôi."
"Thế còn vụ cá cược tối qua, ai thắng ai thua?"
"Nói ra cũng khéo, lại hòa nhau, ngươi dám tin không?" Quách Hồng Phi nhún vai, khó tin.
Tần Dịch lại cười khẽ không dễ phát hiện, một giọng điệu bình thường.
Dù sao cũng là thiên tuyển chi tử, sao có thể bại dưới tay Tề Thiên thư viện?
Tuy rằng Tiêu công tử bên kia cảnh giới mạnh hơn hắn, nhưng theo lộ tuyến trưởng thành của thiên tuyển chi tử, người như Tiêu công tử còn chưa đủ khả năng áp chế được hắn.
Tuy hai người cá cược hòa, nhưng nếu xét về cảnh giới, phía Hỗn Thiên thư viện đã xem như thắng.
"Cũng may tối qua ta không về, bằng không chắc ta cũng sẽ như Lang Anh, chết không toàn thây. Mà ngươi tối qua chắc không tệ nhỉ?"
Quách đại thiếu nhướng mày, tỏ vẻ biết nhiều chuyện.
Tần Dịch kỳ quái nhìn hắn: "Sao ngươi nhìn ra được?"
Quách đại thiếu bộ dạng người từng trải cười nói: "Chỉ cần xem dáng đi bất thường của Đan sư tỷ là biết, ngươi cũng được đấy, đến cả hạch tâm nữ đệ tử cũng tóm được."
Quách đại thiếu quả nhiên là Quách đại thiếu, khoản nữ nhân chuyện gì cũng hiểu rõ, điểm này hơn người khác nhiều.
Thực ra tối qua Tần Dịch cùng Đan Khinh Linh trong thành cũng cách ly khí tức. Hắn chắc chắn, từ tối qua đến sáng nay, không ai phát hiện sự tồn tại của bọn họ.
Đang nói thì Quách đại thiếu đánh giá hắn một chút.
Đột nhiên, mắt hắn như bị định trụ, hắn nhìn chằm chằm mặt Tần Dịch như gặp quỷ: "Ngươi... tiên nguyên cương khí trên người ngươi mạnh quá, ngươi... bây giờ cảnh giới gì?"
Tần Dịch cười ha hả: "Mới vừa Xuất Khiếu thôi."
Quách đại thiếu nghe mặt tự nhiên co rúm: "..."
Vừa mới Xuất Khiếu?
Lúc hai người mới gặp, Tần Dịch mới Kim Đan hậu kỳ, kết quả mới bao lâu?
"Ngươi... ngươi vậy mà đã Xuất Khiếu rồi?"
Hai người vốn đều đang nói chuyện kín đáo, đến chỗ này, Quách đại thiếu thật sự nhịn không được, thốt ra.
Theo lời này, tất cả người của Hỗn Thiên thư viện tại chỗ đều nhao nhao nhìn về phía này!
Ba vị trưởng lão ở trên cao cũng hiếu kỳ: "Ai Xuất Khiếu rồi?"
Khi cảm ứng lực của ba vị trưởng lão khuếch tán, đột nhiên ánh mắt ngạc nhiên của ba người bọn họ cùng lúc khóa chặt Tần Dịch!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận