Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 687: Huyên Huỳnh chí hướng (length: 8181)

"Tiểu Huyên Huỳnh, ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
Viêm Cơ cùng Hàn Cơ khi biết mình trong vòng một ngày phải bị truyền công hơn bốn mươi lần, cả hai vội vàng kẹp chặt chân quay về phòng. Chắc là muốn tranh thủ chuẩn bị trước một chút.
Sau khi hai người họ đi, ở ngoài cửa phòng nhỏ, chỉ còn Tiểu Huyên Huỳnh ghé vào khe cửa, chăm chú nhìn vào bên trong.
Tần Dịch tò mò không biết nàng đang nhìn cái gì, bèn từ phía sau lưng xoa đầu nàng, cất tiếng hỏi.
"A?"
Tiểu Huyên Huỳnh giật mình, rồi chỉ vào Tạp Lôi Ti, Tạp Y Ti, tò mò hỏi: "Chủ nhân ca ca, cái đó trên đùi của các nàng là cái gì vậy ạ?"
Tần Dịch liếc theo tay nàng chỉ, rồi che mắt nàng lại, ôm nàng lên: "Ừm, đó là mồ hôi của các nàng thôi."
Tiểu hồ nữ Huyên Huỳnh ngây ngô lắc đầu: "Chủ nhân ca ca, cái kia trông không giống mồ hôi mà." Dù bị Tần Dịch ôm đi, nàng vẫn quay đầu lại nhìn.
Tần Dịch xoay đầu nàng lại, không cho nhìn nữa: "Đều là mồ hôi cả đấy."
Tiểu hồ nữ lắc đầu nguầy nguậy: "Chủ nhân ca ca, thật không phải mà..."
Tiểu hồ nữ rất quyết tâm, dường như muốn chứng minh mình không nhìn lầm.
Tần Dịch bỗng bịt miệng nhỏ của nàng, không cho nàng nói nữa, rồi chuyển chủ đề: "Nói đi, ngươi và thập nhất cô nương ở chung thế nào?"
Tiểu hồ nữ vẫn lắc đầu: "Nàng không thích ta."
"Tiểu Huyên Huỳnh của chúng ta đáng yêu như thế, nếu nàng không thích ngươi, thì đó chắc chắn là vấn đề của nàng."
Tần Dịch nhìn qua thể trạng của nàng, một tháng này sắp hết rồi.
Trước đó, hắn đã cược với thập nhất cô nương, đặt cược trong vòng một tháng, hắn sẽ để tu vi của Huyên Huỳnh vượt qua thập nhất cô nương.
Trong mắt thập nhất cô nương, Huyên Huỳnh là Phế Cửu, hồ ly vô dụng, và bản chất Huyên Huỳnh đúng là như thế.
Nhưng nhờ Thiên Địa Tạo Hóa Châu cải tạo cơ thể nàng trong một thời gian dài, giờ Tần Dịch bằng pháp nhãn đã có thể thấy rõ căn cốt của nàng đã được tái tạo hoàn toàn.
Huyên Huỳnh trước đây giống như chiếc bát yếu ớt, nứt nẻ đầy mình vừa được lấy ra từ lò nung.
Chiếc bát này chẳng còn giá trị sử dụng, cũng không có giá trị chữa trị. Vì rất khó thành việc lớn, rất dễ vỡ nát.
Nhưng bây giờ, căn cốt của nàng đã được Thiên Địa Tạo Hóa Châu tái tạo, chẳng khác nào được nhào nặn bằng loại bùn tốt, rồi được nung kỹ một lần nữa.
Khi được ra lò, nàng không còn là dáng vẻ nứt nẻ chằng chịt và khô khốc dễ vỡ.
Bây giờ, nàng giống như một món đồ sứ thượng đẳng, khi mới ra lò thì trong suốt lấp lánh, toát ra vẻ đẹp như bạch ngọc.
Dù bên ngoài nhìn vẫn không có gì thay đổi, đó là bởi vì khi mới ra lò, bề mặt vẫn còn "bụi"!
Còn Huyên Huỳnh bây giờ vẫn chưa chính thức tu luyện, một khi bắt đầu tu luyện, vẻ đẹp của nàng sẽ giống như món đồ sứ thượng đẳng được lau sạch, ngay lập tức tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.
Tần Dịch ôm tiểu hồ nữ vào giữa phòng số bốn của Bạch Liên.
Khu nhà Bạch Liên tiên phủ có tổng cộng sáu gian phòng.
Ngoài thư phòng, phòng đàn và phòng trống, còn có bốn phòng nữa.
Phòng số một của Bạch Liên trước đây là nơi Phỉ Khiết và Na Nhã từng ở; Phòng số hai là phòng của Tiểu Huyên Huỳnh.
Phòng số ba của Bạch Liên là phòng của Viêm Cơ và Hàn Cơ.
Còn phòng số bốn là phòng giam thập nhất cô nương.
Hai tỷ muội Tạp Y Ti và Tạp Lôi Ti thì được sắp xếp ở phòng số năm, cũng là phòng cầm.
Thư phòng số sáu của Bạch Liên, sau này cũng có thể sắp xếp thêm mấy cô gái khác vào ở.
Thực ra, mỗi gian phòng trong này đều rất rộng, nếu các cô gái ở chen chút, thì ở đến mười mấy người cũng không vấn đề gì.
Ở phòng số bốn, lồng sắt đặt ngay giữa phòng.
Trong thời gian qua, thập nhất cô nương thường xuyên được ăn các bữa tiệc ái tâm do Tần Dịch đưa tới. Điều này nhanh chóng khiến khẩu vị của nàng trở nên kén chọn, và thân là hóa thân thứ mười một của 【 Đông Phương Vũ Ninh 】, vốn có nhiệm vụ thưởng thức trăm vị món ăn trên đời, giờ nàng lại có xu hướng say mê tay nghề của Tần Dịch.
Ăn đồ Tần Dịch nấu, nàng càng cảm thấy những món trước đây mình từng thưởng thức thật nhạt nhẽo vô vị.
Nếu được thử lại, chắc chắn nàng sẽ khó lòng nuốt nổi những món kia.
Lúc này, khi thấy Tần Dịch sau nhiều ngày xa cách nay tự mình đến phòng số bốn, nàng liền lập tức nhìn quanh, muốn xem Tần Dịch có mang đồ ăn ngon đến không.
Nhưng lần này, tay Tần Dịch trống trơn, rõ ràng là không mang theo gì cả.
Biểu hiện của thập nhất cô nương ngay lập tức chuyển sang thất vọng, rồi căm giận nhìn Tần Dịch, cất giọng: "Uy, Tần Dịch, khi nào ngươi mới thả ta ra ngoài?"
Tần Dịch đi một vòng quanh lồng sắt: "Thập nhất cô nương, cô còn nhớ chuyện đặt cược giữa chúng ta chứ?"
Thập nhất cô nương cười khẩy: "Đương nhiên là nhớ, không phải ngươi muốn để một con phế cửu có tu vi vượt qua ta trong vòng một tháng sao? Từ hôm cược tới giờ, sắp tròn một tháng rồi. Nhiều nhất chỉ còn ba ngày nữa."
Thực tế thì thời gian đã quá một tháng từ hôm đặt cược.
Chỉ là khi Bạch Liên tiên phủ được Tần Dịch đưa vào trữ vật cẩm nang, các nàng không cảm nhận rõ được thời gian trôi ở bên ngoài.
Bởi vậy, cũng có thể coi là thời gian ở Bạch Liên tiên phủ trôi qua chậm hơn một chút.
Dù sao thì, bất kể thời gian có vượt quá hay không, nếu vượt, Tần Dịch cũng sẽ "nắn gân" một cách tử tế cho nàng, bảo là thời gian vẫn còn.
Bây giờ nàng vẫn còn cho là còn ba ngày, vậy hắn cũng bớt việc phải đi "nắn gân".
"Trí nhớ của thập nhất cô nương cũng không tệ, đúng là còn ba ngày nữa." Tần Dịch cười hòa theo.
Nghe vậy, thập nhất cô nương ngạo kiều bĩu môi: "Ta nhớ kỹ lắm đấy, ngươi đừng hòng lừa ta về thời gian, chính xác phải là còn hai ngày rưỡi nữa."
Tần Dịch vẫn hợp tác: "Được, hai ngày rưỡi thì hai ngày rưỡi, ta là người nói lời giữ lời, xưa nay không bao giờ phá luật."
Thập nhất cô nương: "Tính ngươi ba ngày cũng không sao, ba ngày mà muốn con Phế Cửu kia vượt qua ta sao? Nằm mơ cũng không thể."
Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Tiểu Huyên Huỳnh.
Rõ ràng hai người giống nhau y hệt, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.
Tiểu Huyên Huỳnh trước mặt nàng luôn tỏ ra yếu đuối và rụt rè.
Tần Dịch bình thản nói: "Trước tiên hãy xác định lại ván cược của chúng ta. Nếu cô thắng, ta sẽ thả cô đi tự do, muốn đi lúc nào thì đi. Còn nếu cô thua, thì sau này cô sẽ phải ở bên cạnh ta, cùng Huyên Huỳnh gọi ta là chủ nhân ca ca, coi ta như nha hoàn nhỏ, như vậy có đúng không?"
"Được."
Lần trước đâu có nói là làm nha hoàn, nhưng chuyện đó không quan trọng. Dù sao thì hắn cũng không thắng được.
Tần Dịch: "Để công bằng, chúng ta hãy thề với trời một lần nữa, như vậy sẽ tránh cho cô lo ta trở mặt, được chứ?"
Thề thì thề!
Thập nhất cô nương là người đầu tiên giơ tay lên trời thề theo những điều kiện mà Tần Dịch vừa đưa ra.
Sau khi nàng thề, Tần Dịch cười rồi cũng phát lời thề của mình.
Hai người thề xong, Tần Dịch đầy thâm ý kéo tiểu hồ nữ Huyên Huỳnh tới trước mặt: "Huyên Huỳnh, ngươi có muốn vượt qua thập nhất cô nương không?"
Tiểu hồ nữ kích động đến đôi mắt mờ sương, cái đầu nhỏ gật nhanh như gà mổ thóc: "Chủ nhân ca ca, ta muốn... Huyên Huỳnh rất muốn..."
Cuối cùng thì chủ nhân ca ca cũng tới phiên ta!
Nói xong, nàng liền làm theo Phỉ Khiết tỷ tỷ đã từng dạy, bắt đầu ngoe nguẩy cái đuôi. (Tuy nhiên nàng không có đuôi). Lập tức, hai mắt long lanh, tình tứ như nước ngước nhìn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận