Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 364: Độc thân nữ hài (length: 8177)

Mặt trời hoàn toàn lên cao, Tần Dịch đã theo cửa nam xuất phát, hướng Cổ Châu mà đi.
Trận truyền tống của Phi Long sơn đã bị phá hủy, hắn giờ muốn về Hỗn Thiên thư viện, chỉ có thể mượn đường qua Cổ Châu.
Còn ma nữ Ngả Toa, sau khi chia tay với hắn, liền ngơ ngác ngồi trên dãy núi, dõi mắt theo bóng lưng hắn rời xa.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng vừa nhìn theo, vừa xoa nhẹ bụng dưới bằng phẳng mịn màng.
Từ tối qua đến giờ... Năm sáu lần rồi!
"Như vậy, chắc là có thể mang thai con của Ma Chủ ca ca nhỉ?"
Nàng vừa mong chờ vừa nghĩ ngợi.
Chẳng bao lâu sau, lão ma nhân cùng ba người ca ca của nàng trở về.
Thấy không còn bóng dáng Tần Dịch, lão ma nhân thở dài: "Ma Chủ, rốt cuộc vẫn đi rồi sao?"
Ngả Toa gật đầu: "Ma Chủ ca ca nói, nếu hắn cùng chúng ta về, có thể sẽ hại chết tộc lão. Hắn không muốn bất cứ ai vì hắn mà chết, cũng không muốn ai che chở, cho nên, hắn nói còn muốn ma luyện một phen, ngắn thì ba tháng, lâu là nửa năm, nhất định sẽ trở về Ma tộc."
Đôi mắt già nua đen kịt của lão ma nhân không khỏi có chút cảm động: "Ma Chủ quả nhiên nghĩ cho lão phu như vậy, nhưng hắn lại không biết, lão phu có chết thì sao chứ?"
Ngả Toa nói: "Tộc lão, người là trụ cột của Huyết Ma nhất mạch, nếu người chết sớm, sau này ai phụ tá Ma Chủ ca ca?"
Lão ma nhân chần chờ một chút, bỗng bật cười: "Cũng đúng, Ma Chủ đã có tính toán của mình, vậy chúng ta không cần suy nghĩ nhiều vì hắn, hắn quyết đoán rời đi như vậy, cũng không hẳn là không tốt, ít nhất 15 tôn kia không tìm được hắn, thì sẽ không gây khó dễ cho hắn. Lão phu cũng tin tưởng, chờ hắn trở lại lần nữa, chắc chắn sẽ khiến cả Ma tộc, không, toàn bộ thiên hạ, đều phải rung động vì hắn."
Tần Dịch dùng 【 ma quang vừa hiện 】 nhanh chóng lên đường, thúc đẩy tốc độ đến cực hạn, hiệu quả của 【 ma quang vừa hiện 】 thực sự không kém gì Độn Thiên Phù.
Chỉ mấy lần bứt tốc, hắn đã rời khỏi Tuyên Châu, tiến vào địa phận Cổ Châu.
Đến Cổ Châu, hắn thu lại mặt nạ cùng hắc bào.
Một lần nữa khoác lên dáng vẻ chính đạo của Nhân tộc!
Từ trạng thái ma đạo trở về chính đạo, cởi bỏ hắc bào và 【 Huyền Minh Ngũ Quang Khải 】, hắn bỗng cảm thấy thân thể có chút đau nhức.
Chợt thấy phía trước trong rừng rậm có con sông, hắn lập tức như sao băng, bay xuống, nhảy vào trong sông.
Ánh bình minh vừa ló dạng, hắn cởi hết quần áo, thoải mái tắm rửa.
Duỗi thẳng tay chân, hắn lẩm bẩm: "Thể chất ma đạo quả thực mạnh hơn, ở trạng thái ma đạo, chút đau nhức căn bản khiến người ta không phát hiện. Nhưng khi trở lại trạng thái Nhân tộc, những đau nhức và mệt mỏi này liền sẽ lập tức hiện ra."
Nói cách khác, cảm giác đau của Ma tộc nhỏ hơn rất nhiều so với Nhân tộc. Vì vậy bọn họ càng chống chịu đòn tốt hơn.
Khẽ nhắm mắt, xung quanh chim hót hoa nở, núi xanh nước biếc.
Linh giác nhạy bén của hắn thâu tóm mọi thứ trong phạm vi vài trăm dặm.
Nằm im trong nước, hắn giống như hòa làm một thể với thiên nhiên.
Đến cả cá trong nước cũng không phát giác ra hắn là người sống, thoải mái bơi lội xung quanh.
Con cá trê còn chui ra từ kẽ đá để kiếm ăn, thỉnh thoảng thấy có vật lạ trên hai chân hắn, liền há miệng muốn táp tới.
Tần Dịch sớm đã nhận ra, chân tay không động, chỉ hơi nhấc nhẹ một chút, đã khiến cá trê đập trúng hôn mê bất tỉnh.
Trong nháy mắt, con cá trê lớn đã lật bụng trắng nổi lên mặt nước.
Sau khi rửa sạch sẽ, hắn mở túi trữ vật, lấy ra một bộ trường sam Nho gia màu vàng rực.
Quần áo màu vàng óng, hắn có đến bảy tám bộ, đều do đôi tay khéo léo của Trần Huyên Phi may cho.
Đường kim mũi chỉ tinh xảo, chất vải mềm mại, bộ nào hắn cũng đều rất thích.
Trước đây Trần Huyên Phi hỏi hắn thích màu gì, hắn đáp cứ làm màu vàng, không vì gì khác, chỉ vì màu vàng đủ "vàng", đủ chói mắt.
Thông thường mà nói, dựa theo màu sắc phân chia, màu đen thường dùng cho nhân vật phản diện, màu trắng dùng cho nhân vật chính công tử nho nhã tra nam.
Còn hắn, liền quyết định đặc lập độc hành, làm màu vàng cho thật nổi bật, vừa kim vừa vàng.
Mặc xong đồ mới, hắn lại dùng 【 ma quang vừa hiện 】, trong nháy mắt đã đáp xuống một huyện thành.
Cổ Châu và Tuyên Châu giáp ranh, Tuyên Châu bây giờ một mảnh hỗn loạn, nhưng Cổ Châu bên này, phần lớn lãnh thổ vẫn một màu yên bình.
Người dân thường vẫn bận rộn vì ba bữa cơm mỗi ngày.
Trong huyện thành đông đúc, thỉnh thoảng cũng có tu đạo giả, từng nhóm ba năm người đi qua đi lại.
Chỉ là, những người tu đạo này trông ai cũng vội vã, lộ vẻ hấp tấp.
Họ vội đến, lại vội đi.
Hình như họ đang thu mua thứ gì đó trong thành, có lẽ do hàng hiếm người nhiều, nên xảy ra tranh giành.
Một cô gái tu luyện luyện khí nhị trọng cảnh giới, sau khi thu mua thành công một món hàng, vừa ra khỏi thành chưa đầy mười dặm đã bị chặn lại, muốn bị cướp đoạt.
Cô gái cảnh giới thấp, lại đơn độc một mình, tự nhiên đánh không lại.
Bị đẩy qua đẩy lại, liền ngã nhào xuống đất.
"Các ngươi làm gì vậy?"
Cô gái ôm chặt túi trữ vật.
"Làm gì? Ngươi cứ nói đi, là tự giác đưa ra hay muốn bọn ta đoạt, tự chọn đi." Ba tên cướp đường vây quanh cô.
Cô gái ôm chặt túi lui lại: "Đây đều là ta thu mua được, các ngươi cần thì tự đi thu mua đi, sao lại cướp của ta?"
"Phi, ngươi thân phận gì, chúng ta thân phận gì? Còn muốn cò kè mặc cả với chúng ta?"
Một gã nam tử ép tới bên cạnh cô gái, giật lấy túi trữ vật từ tay nàng.
Sau đó ném cho nàng mấy lượng bạc: "Muốn tranh công với chúng ta, ngươi xứng sao?"
Cô gái bị cướp đồ, mặt đầy ấm ức: "Mấy tên khốn kiếp này, có bản lĩnh tự mình đi thu mua đi, ta đã liên hệ người trong thành, mất bao công sức mới thuyết phục họ giúp ta tìm những tài liệu này.
Các ngươi chẳng làm gì, kết quả lại tới hái quả đào, cướp đoạt công sức của ta, ai lại bắt nạt người như vậy?"
Ba tên giật đồ cười lạnh: "Bắt nạt ngươi thì sao?"
"Dòng dõi của ngươi còn coi mình là chính thống?"
"Vạn Tượng cốc, đã sớm không còn họ Bạch."
"Nói nữa, dù ngươi có cầm được những thứ này về, thì cũng để làm gì chứ?"
Ba người hung hăng trừng mắt cô gái một cái, cầm túi trữ vật định rời đi.
Xem ra, ba tên này và cô gái chắc là cùng một môn phái, có điều là hai phe phái trong cùng một môn phái.
Sau đó, bọn họ được giao cùng một nhiệm vụ?
Cô gái cực khổ nghĩ mọi cách để hoàn thành nhiệm vụ, còn ba tên này thì chẳng làm gì, chỉ chờ nửa đường tới hái quả đào, cướp đoạt thành quả của người khác?
Tần Dịch ngậm một cọng cỏ trong miệng, thấy vậy thì bật cười, hắn cách không ngoắc tay với gã cướp túi trữ vật kia.
Sau đó, cái túi trữ vật im lặng không tiếng động, vút một tiếng bay ra, rơi vào trong ngực cô gái mặt đầy ấm ức, đôi mắt ngấn nước.
Cô gái nhìn túi trữ vật mất rồi lại được, vẻ mặt khó hiểu, vội ôm chặt lấy nó, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh.
Ba tên kia đi được hơn hai mươi bước mới phát hiện mất túi trữ vật, quay đầu lại thì thấy nó đã trở về tay cô gái.
"Mẹ kiếp, ngươi đây là không biết điều à?"
"Không uống rượu mời lại thích uống rượu phạt đúng không?"
"Nhất định phải ép chúng ta động tay động chân với ngươi à?"
Ba tên lộ vẻ hung hãn, xoay người nổi giận đùng đùng xông về phía cô gái lần nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận