Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 557: Hái hoa đạo tặc (length: 8288)

"Thưa thúc phụ, thuốc của người, ta sẽ giúp người luyện chế, lúc này xin người về trước đi."
Có Tần Dịch giúp nàng nói chuyện, lúc này trong lòng nàng cũng thật sự dễ chịu hơn rất nhiều.
Trước kia, nàng sợ nhất cũng là phải ứng phó vị thúc phụ này, chẳng những mỗi lần để nàng giúp luyện chế một số dược đặc biệt, mà còn nói với nàng mấy lời thô tục không thích hợp.
Với tính tình của nàng, mỗi lần đều không tiện từ chối, cũng không tiện chỉ trích.
Quan trọng nhất là, một khi đối phương đứng trên góc độ trưởng bối, dùng "đạo đức" để nói nàng, vốn tự ti như nàng, liền sẽ bị ép tới không nói ra được lời nào.
Hôm nay, Tần Dịch đứng ra giúp nàng nói chuyện, ngoài ý muốn khiến nàng cảm thấy một cảm giác "chỗ dựa" đã lâu.
Những lời Tần Dịch nói cũng là lời nàng muốn nói, chỉ là tính tình ôn nhu của nàng không thể nói ra được thôi.
Thấy Bạch Vượng Hà bị Tần Dịch nói cho mặt đen như gan heo, nàng vẫn giữ ý muốn cho hắn chút mặt mũi, bảo hắn tranh thủ về trước.
Thế mà, Bạch Vượng Hà dường như không hiểu được hảo ý của cô cháu gái này.
Ngược lại, còn cho rằng nàng cùng dã nam nhân đang diễn trò uy hiếp hắn.
Sau đó, Bạch Vượng Hà hừ lạnh nói: "Cũng đúng thôi, ngươi thân là Thiên Quân, hoàn toàn có thể không coi ta người thúc phụ này ra gì, Quảng Hiền chết lâu như vậy rồi, rốt cuộc ngươi đã quên hắn, bắt đầu dan díu với dã nam nhân."
Tuyết tiên tử run giọng nói: "Thúc phụ, xin người tự trọng."
"Tự trọng? Rốt cuộc là ai không biết tự trọng?" Bạch Vượng Hà hùng hổ dọa người.
Tuyết tiên tử giải thích: "Ta và Tần trưởng lão chỉ là bạn bè, thúc phụ không nên nói khó nghe như vậy."
Mặt Bạch Vượng Hà đầy vẻ không tin, trong mắt cũng tràn đầy giễu cợt: "Bạn bè? Hắn mới đến Tố Nữ Trì bao lâu? Ngươi xem hắn là bạn? Còn cho phép hắn vào nhà tranh, ở chung cô nam quả nữ? Ta đây làm thúc phụ, nhiều năm như vậy cũng chưa từng vào rào chắn nhà tranh của ngươi. Ngươi dùng hai chữ 'bạn bè' để lừa gạt người, nói ra ai tin? Ta cứ tưởng đám nữ tử Mộ gia các ngươi đều là những người hiểu biết lễ nghĩa, ai ngờ, ha ha, ngươi Mộ Bạch Tuyết, cũng chỉ là một đứa con gái lăng loàn mà thôi."
Tuyết tiên tử bị mắng một trận như vậy, tủi thân sắp khóc.
Tần Dịch ở bên khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ Tuyết tiên tử đúng là quá nhu nhược.
Rõ ràng nàng có thiên phú cao, tiềm lực cũng lớn, đường đường là một vị thần nữ Thiên Quân, còn có tu vi Độ Kiếp kỳ.
Bạch Vượng Hà chỉ là Hợp Thể kỳ, chẳng qua dựa vào danh nghĩa trưởng bối thúc phụ mà thôi, liền có thể ngang nhiên bắt nạt nàng như thế.
Đột nhiên, hắn mấy bước tiến lên trực tiếp nắm lấy tay Tuyết tiên tử, khiến nàng không kịp trở tay, liền kéo nàng vào lòng ôm lấy.
Ngay trước mặt Bạch Vượng Hà, hắn cất giọng nói: "Bạch gia các ngươi đừng quá bắt nạt người, Tuyết tiên tử đừng nói là không có quan hệ đặc biệt với ta, coi như thật sự có quan hệ đặc biệt với ta, cũng không đến lượt ngươi quan tâm.
Ngươi là trưởng bối, ngươi có tâm tư xấu xa gì, ngươi nghĩ người khác không biết sao?
Bây giờ, ta thích Tuyết tiên tử đấy, ngươi làm được gì?"
Tuyết tiên tử ở trong lòng hắn, bản năng muốn giãy dụa.
Cái ôm đột ngột này khiến nàng hơi hoảng sợ.
Mà bản thân nàng cũng tuyệt đối không phải một người phụ nữ tùy tiện để nam nhân chạm vào.
Cho nên, sau khi bị ôm, phản ứng đầu tiên của nàng chính là muốn tránh ra.
Nhưng trong quá trình giãy dụa, nàng nghe được Tần Dịch rõ ràng là đang che chở nàng.
Hơn nữa, cái ôm này dường như cố tình cho Bạch Vượng Hà nhìn thấy.
Khi Tuyết tiên tử nhìn sang Bạch Vượng Hà, đúng lúc thấy hắn tức đến nổ phổi: "Ngươi... các ngươi..."
Bạch Vượng Hà vốn định dùng thân phận trưởng bối và đạo đức để áp chế nàng.
Trong tình huống này, nàng càng giải thích càng vô lực.
Ngược lại, cứ mặc kệ hết, còn thân mật ngay trước mặt hắn, điều này ngược lại sẽ khiến Bạch Vượng Hà tức giận không nói nên lời.
Thấy Bạch Vượng Hà tức giận như vậy, Tuyết tiên tử dứt khoát quay đầu lại, chủ động dựa tay vào lồng ngực Tần Dịch.
Lúc này, tâm trạng nàng vừa hoang mang, lại có chút ấm áp, vừa có chút tội lỗi, lại vừa có chút xao động đã lâu.
" Thì lần này thôi! "
Nàng tự nhủ trong lòng, chỉ lần này thôi.
"Mộ Bạch Tuyết, ta không nói lại được ngươi, vậy ta sẽ đi tìm trưởng bối Bạch gia, hỏi xem họ dạy dỗ con cháu thế nào."
Bạch Vượng Hà tức giận sôi người thấy cảnh này, đương nhiên là không thể nói được gì.
Khi một người còn coi trọng danh tiếng, bạn có thể dùng danh tiếng để áp chế người đó.
Nhưng nếu như nàng không màng đến danh tiếng nữa, thì bạn có muốn áp chế cũng không tác dụng gì.
Bạch Vượng Hà tức giận đến mắt trợn ngược lên, hừ một tiếng "Cẩu nam nữ" rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Đến khi bóng lưng hắn biến mất hoàn toàn, Nàng vẫn còn hơi xấu hổ và ấp úng trong vòng tay hắn: "Tần Dịch, ngươi có thể buông ra được rồi."
Nhưng lúc này Tần Dịch lại không nghe nàng, mà hỏi nàng một câu: "Hắn có thường đến tìm ngươi không?"
Tuyết tiên tử gật đầu.
"Lần nào cũng vậy à?"
Tuyết tiên tử lại gật đầu lần nữa.
"Hắn bắt nạt ngươi như thế mà ngươi không biết chửi hắn vài câu à?"
Tuyết tiên tử ngẩng đầu ủy khuất nói: "Nhưng hắn là trưởng bối mà... Ta... sao có thể mắng chửi người được..."
"Trưởng bối thì sao? Ai nói trưởng bối thì không thể bị chửi?"
Cô gái bị dạy dỗ quá ngoan chính là như vậy.
Tuy ngoan là một lời khen ngợi.
Nhưng cô gái quá ngoan, sau khi trưởng thành, trừ khi gặp được một người đàn ông tốt, nếu không nhất định sẽ cả đời bị người khác bắt nạt.
Hiền lành quá sẽ bị ăn hiếp, lời này, có lẽ không chỉ là nói suông.
"Ta... không biết chửi người."
"Vậy đánh người thì biết không? Với tu vi của ngươi, trực tiếp quăng hắn lên tận đẩu tận đâu cũng đâu có gì là khó?"
"Vậy... thật được sao?" Tuyết tiên tử không chắc chắn nhìn hắn.
Trước kia người lớn trong nhà nàng, đâu có dạy như vậy.
"Đương nhiên được, ngươi không cứng rắn một chút, hắn khẳng định càng không kiêng nể gì bắt nạt ngươi hơn. Cũng chỉ cần ngươi đối xử hung ác với hắn một chút, thì một tên Hợp Thể kỳ như hắn sao dám ngang ngược trước mặt ngươi?"
"Hung một chút sao?"
"Ừm, hung một chút."
Sau đó, Tuyết tiên tử giơ tay lên nắm một nắm đấm trắng mềm, đánh nhẹ một cái lên vai hắn.
Thấy Tần Dịch không phản ứng gì, nàng lại dùng nắm đấm trắng trẻo kia đánh tiếp một cái.
Tần Dịch vẫn chưa hiểu ý nàng, liền hỏi: "Ngươi đấm ta hai cái là ý gì?"
Tuyết tiên tử ấp úng, mặt đỏ lên nói: "Hung một chút mà, ai bảo ngươi không buông ta ra."
Tần Dịch: "Ngươi gọi cái này là hung à?"
Tuyết tiên tử gật đầu: "Ta đã đánh ngươi hai lần rồi."
Tần Dịch: "Vậy ngươi có thể dùng thêm chút sức mà đánh được không? Cái này mà gọi là đánh người sao?"
Thêm chút nữa thôi Tuyết tiên tử không còn sức mà ra tay nữa, lắc đầu nói: "Chúng ta là bạn bè mà, ta sợ sơ sẩy làm ngươi bị thương."
Bị thương?
Tần Dịch cười, sau đó, lúc Tuyết tiên tử không đề phòng, bế ngang nàng lên, ôm về phía nhà tranh.
Vừa đi vừa nói: "Chỉ hung hăng như vậy thì không đủ đâu, là bạn bè, ta thấy mình có nghĩa vụ phải huấn luyện ngươi một chút."
Tim Bạch Tuyết đập loạn lên, lúc này nhịp tim của nàng gần như là tiếng chuông lớn, mỗi nhịp đập nàng đều nghe thấy rất rõ ràng.
"Huấn luyện? Sao... huấn luyện như thế nào?"
Tần Dịch nghiêm mặt nói: "Ngươi có biết mấy tên hái hoa đạo tặc không?"
Bạch Tuyết nghi ngờ gật đầu: "Có nghe qua."
Tần Dịch: "Vậy bây giờ cứ coi như ta là một tên hái hoa đạo tặc bắt được ngươi, nếu ngươi không phản kháng thì, ừm... coi như là...ừm... ngươi hiểu không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận