Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 281: Nam nữ phối hợp (length: 8529)

Đột nhiên bị đẩy lui, hai mắt Mân Nguyên Hạo lộ rõ vẻ kinh ngạc tột độ.
Các đệ tử Cửu Diệu viên đi cùng hắn cũng đồng loạt tỏ vẻ kinh ngạc.
Mân Nguyên Hạo vốn là đệ tử có thực lực lâu năm, lại còn được xưng là Hỗn Thiên song hùng cùng Lang Anh, trước khi Diệp Thủ Nhất gia nhập thư viện thì hắn cùng Lang Anh là mạnh nhất.
Vậy mà bây giờ, hắn lại bị một đệ tử mới lên cấp năm nay là Tần Dịch dùng khí thế đẩy lùi.
Khi Hùng Đại phát hiện Tần sư đệ đã tương trợ, đẩy lùi Mân Nguyên Hạo, lực lượng hắn càng thêm ba phần: "Còn nói không phải chỉ là hư danh sao? Trước kia tất cả mọi người nhường ngươi, nói ngươi là Hỗn Thiên song hùng, ngươi còn tưởng thật là mình giỏi lắm à? Loại như ngươi đây, phải đến khi gặp được thiên tài thật sự, ngươi mới biết được ngươi phế đến mức nào, so với Diệp Thủ Nhất ngươi không bằng, so với Tần sư đệ của Kinh Tuyết viên bọn ta, ngươi cũng không bằng, ngươi ở trước mặt ta dương dương tự đắc cái gì?"
Mân Nguyên Hạo giận tím mặt, lần nữa lao đến, muốn bắt Hùng Đại.
Nhưng Tần Dịch đã nhanh chân hơn một bước, ngăn trước mặt Hùng Đại, người như Hùng gia tam huynh đệ, giữ lại vẫn có chút giá trị.
Ít nhất, sẽ khiến Tần Dịch trong hoàn cảnh như vậy không quá tách biệt khỏi nhóm, hơn nữa, có bọn họ giúp ở một bên khuếch trương thanh thế, sẽ khiến hắn sau này phát triển cũng không quá lộ vẻ đột ngột.
Mân Nguyên Hạo mặt lạnh tanh, nhìn chằm chằm Tần Dịch: "Không liên quan đến ngươi, đừng xen vào chuyện người khác."
Giờ khắc này, dù là Mân Nguyên Hạo, cũng phải một lần nữa thay đổi cách nhìn triệt để về Tần Dịch.
Còn nhớ lúc trước bọn hắn vừa tới Tuyên Châu, Tần Dịch mới là Nguyên Anh trung kỳ, có thể chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi thôi, Tần Dịch thế mà đã đạt đến cảnh giới Xuất Khiếu trung kỳ.
Là Mân Nguyên Hạo ở Xuất Khiếu sơ kỳ, giờ phút này có thể rất trực quan cảm nhận được, cảnh giới của Tần Dịch đang bao trùm trên hắn.
Có điều, càng như thế, trong lòng hắn càng không thoải mái.
Loại cảm giác này, giống như cha mẹ ở trước mặt ngươi khen con nhà người ta giỏi vậy, khen đã đành, khen còn kèm theo hạ thấp ngươi nữa.
Không phục, oán hận!
Mặc dù cảnh giới Tần Dịch cao hơn, nhưng Mân Nguyên Hạo cũng không cho là thực lực của hắn thật sự mạnh hơn mình.
Bởi vì nội tình của hai người, không giống nhau.
Vừa rồi cái thoáng kia, chỉ là hắn không phòng bị, nếu thật đối chọi, hắn sao lại sợ một đệ tử Kinh Tuyết viên chứ?
"Mân sư huynh, hiện tại không phải lúc để gia đình bạo lực đâu. Là đệ tử của Hỗn Thiên thư viện, nên đoàn kết một chút mới tốt. Đừng để người Tề Thiên thư viện chê cười."
Tần Dịch nhắc nhở một tiếng.
Mân Nguyên Hạo mặt mày tối sầm, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi đây là đang dạy ta làm việc đấy à? Ngươi là cái thá gì?"
Tần Dịch mỉm cười: "Dáng vẻ phách lối của Mân sư huynh hiện tại, với dáng vẻ bị đám ma nhân giết đến bỏ chạy trước đó, có thể nói là một trời một vực, tưởng như hai người."
Mặt Mân Nguyên Hạo đen như lọ nghẹ, "Ngươi nói cái gì?"
Tần Dịch nhún vai: "Ta nói là, tài bỏ chạy của Mân sư huynh vẫn rất sắc bén nha, nhất là bỏ mặc đồng đội, chạy trước cho lành."
"Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó?" Mân Nguyên Hạo giận dữ.
Cả khuôn mặt bỗng biến ảo không ngừng.
Hắn nhìn lướt qua các đệ tử Cửu Diệu viên cùng đến, chuyện này liên quan đến mặt mũi của hắn, "Ta cảnh cáo ngươi, đừng ăn nói linh tinh, phải biết ác khẩu thương nhân sáu tháng lạnh."
"Thật sao? Là thế này, ta có một lần tình cờ nhìn thấy một bóng người, dáng dấp rất giống Mân sư huynh, bị một ma nhân dùng Lang Nha Bổng đuổi theo đánh, chật vật như chó, cuối cùng là xám xịt cụp đuôi bỏ mặc đồng đội mà chạy. Chẳng lẽ người kia không phải ngươi?"
Tần Dịch vừa cười vừa nhìn hắn.
Mân Nguyên Hạo trợn mắt há mồm, không dám tin nhìn Tần Dịch.
Tần Dịch biết ư?
Chuyện này, làm sao Tần Dịch biết được?
Phải biết chuyện này, người duy nhất biết giờ chỉ còn Diệp Thủ Nhất, nhưng bản thân Diệp Thủ Nhất cũng thành cái bộ dạng chật vật kia, với cá tính của Diệp Thủ Nhất, căn bản cũng sẽ không nói ra.
Vậy, làm sao Tần Dịch biết được?
Lẽ nào hắn thực sự vô tình thấy được?
Đã thấy được, vậy lúc ấy hắn là trốn tránh cố ý không ra tay?
Đáng ghét!
"Ngươi đừng có nói vớ vẩn ở đó, trước đó, ta căn bản không có gặp ngươi, sao ngươi có thể thấy qua ta? Đừng có nhận nhầm người khác thành ta, nếu mắt ngươi kém thì tốt nhất đi rửa mắt đi." Mân Nguyên Hạo nổi giận nói.
Tần Dịch cười ha ha: "Thật thế à?"
Mân Nguyên Hạo hỏi ngược lại: "Nếu thực sự ngươi tận mắt nhìn thấy, ngươi thấy đồng môn gặp ma nhân, ngươi lại đứng khoanh tay nhìn?"
Hắn cũng bắt lấy trọng điểm — — lấy đại nghĩa làm điểm tựa, tiến hành công kích dữ dội.
Bất kể Tần Dịch thật sự gặp hay là giả vờ, dù sao, ngươi nói ta bỏ rơi đồng đội chạy chối chết, vậy ta sẽ nói ngươi khoanh tay đứng nhìn, máu lạnh vô tình.
Tần Dịch cười thầm trong lòng, thầm than cái tên Mân Nguyên Hạo này đầu óc xoay chuyển cũng thật nhanh, sau đó ra vẻ kinh ngạc: "Nói như vậy, là ta nhận lầm người rồi?"
"Nhảm nhí."
Bị đám nhiễu loạn bởi đề tài này, ý động thủ vừa rồi của Mân Nguyên Hạo tạm thời dừng lại.
Hắn sợ Tần Dịch vạch ra thêm nhiều chi tiết vấn đề nữa, như vậy hắn sẽ không thể giải thích được trước mặt đồng môn, rồi bỏ lại một câu ngoan, quay người muốn đi.
Hắn chỉ vào Hùng Đại: "Về sau nói chuyện, nhớ cho ta chút chừng mực, nếu không tự gánh hậu quả, không phải lúc nào cũng có người che chở ngươi đâu."
Hùng Đại cũng không phải là kẻ ngốc, lúc này cũng không còn tiếp tục tranh cãi.
Cục diện căng thẳng như giương cung bạt kiếm, lúc này vì mấy câu nói mà tiêu tan.
Sau khi Mân Nguyên Hạo dẫn theo các đệ tử Cửu Diệu viên rời đi vài trăm mét, hắn xa xa quay đầu lại liếc nhìn.
Trong lòng, có một cỗ sát cơ, bắt đầu ngưng hiện, chậm chạp mà nảy mầm.
"Thằng nhóc đó nếu thực sự gặp cảnh ta bị ma nhân dùng Lang Nha Bổng truy sát, thì ta nhất định phải trừ khử nó."
Đối với Tần Dịch, hắn không hề sợ hãi.
Bởi vì trong tứ đại viên khu, pháp điển của Cửu Diệu viên về đơn thể công kích là tối cao, còn bên Kinh Tuyết viên thì 【Tuyết Hậu Sơ Tình Quyết】 chia ra Tuyết Hậu Quyết, Sơ Tình Quyết, tương truyền là tên Tần Dịch này chỉ mới luyện thành Sơ Tình Quyết thôi.
Dù cảnh giới có cao hơn một chút, thì sao chứ?
Có điều, nghĩ đến ma nhân dùng Lang Nha Bổng kia, Mân Nguyên Hạo cũng không nhịn được lòng còn sợ hãi, rùng mình một cái.
Hắn trước nay chưa thấy ma nhân nào mạnh đến vậy, "Lúc ấy cũng may mình chạy nhanh, chậm một chút thôi, Diệp Thủ Nhất cũng là vết xe đổ rồi."
Lúc ấy Diệp Thủ Nhất ở lại giao chiến, nhưng kết quả là Diệp Thủ Nhất bị cướp sạch, toàn thân liền một mảnh vải cũng không còn, bị vét sạch sành sanh, cái tên ma nhân kia lại vừa hung dữ, khẩu vị lại lạ, lại thích cướp đoạt người ta!
Xa xa, Tần Dịch đang đứng cách đó vài trăm mét, bỗng dưng cũng cảm thấy ánh mắt thăm dò của Mân Nguyên Hạo.
Đối với chuyện này, hắn chẳng bận tâm.
"Mấy vị sư huynh, hỏi một chút, Sầm các lão bây giờ có ở trong thành không?" Tần Dịch hỏi bốn người.
"Có chứ, hôm qua Sầm các lão cùng viện trưởng bố trí sát trận, cũng vừa sáng sớm nay về. Ông ấy đang ở trong thành, ngươi muốn gặp các lão, hay là ta dẫn ngươi qua đó?" Hùng Đại ân cần nói.
"Tốt, làm phiền."
"Khách khí."
Anh em nhà họ Hùng nhiệt tình liền bắt đầu dẫn đường cho hắn.
Sầm các lão ở trong một tửu quán ở trong thành, ở trước tửu quán, Tần Dịch cũng thấy được nữ đồng tử Hàn Tiểu Quỳ sư tỷ đã lâu không gặp.
Vừa thấy Hàn Tiểu Quỳ, Tần Dịch chưa kịp cất tiếng chào thì Hàn Tiểu Quỳ đã kinh ngạc nhảy dựng lên: "Tần Dịch? Sao ngươi lại ở đây?"
Khi cảm nhận được cảnh giới của Tần Dịch, nàng cũng không khỏi giải thích, bỗng kéo lấy hắn đi về phía tửu quán.
"Tiểu Quỳ sư tỷ, tỷ đây là...?" Tần Dịch khó hiểu bị nàng vừa kéo vừa đẩy.
Hàn Tiểu Quỳ vừa ra lệnh cho ba anh em nhà họ Hùng không được vào tửu quán, vừa nhỏ giọng nói với hắn: "Còn tốt ngươi đã đến, có ngươi ở đây rồi thì không cần ai khác nữa, nhanh giúp sư tôn đi. Tuyết Hậu Sơ Tình Quyết, cần phải có nam nữ phối hợp mới được, ngươi tới đúng lúc quá!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận