Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 261: Trình Tâm Nguyệt: Giúp ngươi thổi một chút (length: 8002)

Tần Dịch nghiêm túc nói: "Mười thành thì không dám chắc, nhưng bảy tám phần, có lẽ vẫn có."
Chủ yếu là Trình Tâm Nguyệt bản thân đã nắm giữ hơn bốn phần mười rồi, tục ngữ nói vạn sự khởi đầu nan, chính nàng đã làm xong phần khó nhất rồi, vậy phần còn lại sẽ đơn giản hơn.
Nếu lấy âm dương kết hợp phương pháp, đem công pháp ấn ký cho nàng, Tần Dịch tin tưởng độ khó của Trình sư tỷ sẽ không lớn bằng Tiêu cô nương.
Trình Tâm Nguyệt cũng nghiêm túc ghi nhớ lời hắn.
Bảy tám phần sao?
Thật ra, nếu đạt được bảy tám phần, đó đã là trình độ lĩnh ngộ rất cao. Có lẽ có thể sánh ngang với các lão của thư viện.
Các lão đối với việc lĩnh ngộ bốn đại chí cao pháp, cũng không sai biệt lắm chỉ đạt bảy tám phần.
Chỉ là, nàng chưa từng nghe thấy, phương pháp khiến người đỏ mặt tía tai này thật sự có hiệu quả như vậy sao?
Nếu đơn giản vậy, sao Hỗn Thiên thư viện qua bao nhiêu năm nay chỉ có vài người nắm giữ bốn đại chí cao pháp?
"Nhưng, Tần sư đệ có vẻ không phải đang gạt ta..."
Tần Dịch không cưỡng cầu, không ép buộc, trao quyền lựa chọn cho nàng, để nàng tự mình quyết định.
Thái độ đó, khiến trong lòng nàng nhất thời không phân định được thật giả.
"Được rồi, vết thương phía trước đã chữa xong, quay người lại đi, cháu gái nhỏ, xương cột sống của ngươi gãy nứt nặng lắm, thời gian trị liệu còn phải nhiều hơn chút nữa."
Lúc nàng đang suy nghĩ lung tung, một câu nói của Tần Dịch đột nhiên ngắt mạch.
"A."
Trình Tâm Nguyệt cúi đầu nhìn ngực, vết thương đẫm máu trước đó đã khép miệng hoàn toàn, ngay cả sẹo cũng không có. Cảm thán "Thanh Long Trường Thọ Công" lợi hại, nàng càng tin tưởng Tần Dịch hơn mấy phần.
Lúc này nàng nhẫn đau, xoay người ngay tại trên đùi hắn.
Lúc này lưng quay về Tần Dịch, nàng không cần dùng hai tay che ngực nữa mà chỉ cần thả tự nhiên xuống hai bên.
Tần Dịch vén toàn bộ chiếc váy rách nát của nàng lên, để lộ tấm lưng ngọc mềm mại, chợt nghe nàng oán trách: "Ngươi làm rách váy của ta rồi."
Tần Dịch cười nói: "Vậy lát nữa thúc thúc bồi ngươi một chiếc nhé?"
Trình Tâm Nguyệt cũng cười ha hả nói: "Ngươi lại gọi thúc thúc chất nữ đấy, nếu trưởng lão hay các lão nghe thấy, nhất định phạt ngươi vì không biết lớn nhỏ, ăn nói hồ đồ."
Tần Dịch: "Ở đây bọn họ làm sao nghe được."
Vừa nói, ngón tay hắn mò tới chỗ xương sống gãy của nàng.
Người thường mà bị thương xương sống, nhẹ thì liệt nửa người, nặng thì bất tỉnh gần chết.
Trình Tâm Nguyệt dù có cảnh giới cao, ma nhân làm nàng bị thương cũng cao hơn, nhất là ma khí còn lưu lại trên vết thương khiến nàng đụng vào là đau đến nhe răng trợn mắt.
"A ~~ đau quá..."
"Xương sống gãy mất ba cái, một đoạn lại vỡ vụn, đương nhiên đau, nhưng đau mấy ngươi cũng phải nhịn một chút."
Tần Dịch nắm các khớp xương sống, đưa từng cái trở về vị trí cũ, rồi dùng bản nguyên chữa lành những đốt xương vụn.
Trong quá trình này, Trình Tâm Nguyệt lại đau đến chảy nước mắt: "Tần thúc thúc... Đau quá..."
Tần Dịch xoa đầu nàng: "Ngoan, nhịn một chút nữa sẽ ổn thôi."
Lúc này hắn dùng "Hoạt Hóa chi thủ", kích thích một số chỗ của Trình Tâm Nguyệt, từ đó làm dịu cơn đau dữ dội do gãy xương.
"A~"
Nàng không nhịn được kêu lên, nhưng lần này âm thanh đã khác trước.
Tần Dịch một tay chữa trị khớp xương của nàng, tay kia thì bất an du động, "Thế này không còn đau như thế nữa rồi, phải không?"
Tác dụng của "Hoạt Hóa chi thủ" làm tiêu giảm ít nhất 30% cơn đau, cộng thêm xương cốt về vị trí cũ càng được phục hồi nhiều hơn, cơn đau tự nhiên sẽ giảm bớt.
Lúc này cơn đau nàng cảm thấy, chỉ còn 40% so với trước đây.
"Đỡ hơn rồi."
"Đỡ hơn thì buông lỏng tay ra đi, đừng bóp đùi ta bầm tím hết bây giờ."
"A..."
Trình Tâm Nguyệt hoàn hồn, lúc này mới phát hiện vì đau quá nên hai tay vô thức nắm loạn cả lên.
Vừa hay chỗ tay nàng nắm được lại là đùi của Tần Dịch, mười ngón tay trắng nõn thon dài gần như cào rách cả quần hắn.
Xấu hổ, nàng hơi đỏ mặt vội vàng buông tay, đưa ra chỗ khác: "Xin lỗi nhé... ta không cố ý..."
Nói xin lỗi xong, nàng lại nhịn không được cười khúc khích.
"Ngươi còn cười được?"
"Chính là... thấy buồn cười quá mà."
"Buồn cười à? Ngươi có biết ngươi bóp bản thúc thúc cũng rất đau không hả."
"Vậy... cháu gái nhỏ thổi cho ngươi nhé?"
Trình Tâm Nguyệt mỉm cười nghiêng đầu, nghịch ngợm làm bộ thổi phù phù.
Lúc này, Tần Dịch nhìn đường cong lưng trần mịn màng của nàng, lại thấy dáng vẻ chu môi thổi hơi, không khỏi động lòng.
Ma xui quỷ khiến, hắn vỗ vào mông nàng một cái: "Đừng có nhí nhố, ta đâu phải trẻ con mà cần ngươi dỗ."
Trình Tâm Nguyệt cười hì hì, vừa thấy buồn cười được hai giây thì chợt nhận ra Tần Dịch vừa vỗ vào mông mình.
Nàng lập tức cúi gằm mặt, im lặng.
Không khóc, cũng chẳng cười.
Tần Dịch thấy phản ứng của nàng có chút lo lắng, có phải mình đi hơi nhanh rồi không?
Con gái thời xưa vẫn còn rụt rè lắm.
Hành động vừa rồi không thể nghi ngờ là có ý trêu ghẹo.
Rồi hắn bắt đầu nghiêm túc xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi ta không nhịn được, vì lúc cháu gái nhỏ nhà ta nghịch ngợm ta cũng hay đánh vào mông nó."
"Ừm."
Trình Tâm Nguyệt cúi đầu nhẹ nhàng đáp.
Nhưng "Ừm" này là ý gì?
Là chấp nhận hay là từ chối?
"Tần thúc thúc cháu gái nhỏ, chắc là từ bé đã được mọi người cưng như trứng hứng như hoa rồi nhỉ?"
Trầm lặng một hồi, Trình Tâm Nguyệt bỗng nhiên nói một câu không đầu không cuối.
Người khác có lẽ sẽ không hiểu ý nàng lúc này,
nhưng Tần Dịch hiểu được, nàng chắc chắn đã liên tưởng bản thân với "cháu gái nhỏ" không có thật kia.
Từ nhỏ nàng đã thiếu thốn tình thương, từ lâu vẫn luôn khao khát nhận được tình cảm yêu thương và quan tâm đó.
Mà "cháu gái nhỏ" không tồn tại trong miệng Tần Dịch và nàng tạo thành một sự đối lập rõ ràng.
"Đúng vậy."
Tần Dịch thở dài rồi kể một câu chuyện buồn: "Chỉ là cháu gái ta bạc mệnh, năm tuổi đã bị sóng biển cuốn đi, từ lần biệt ly ấy, ta cũng mấy năm chưa gặp lại nó. Mãi cho đến khi thấy nàng, nụ cười ngây thơ của nàng mới khiến ta nhớ đến nó."
Trình Tâm Nguyệt ngẩn người, thì ra cháu gái hắn đã...
"Còn ngươi thì sao? Một cô gái đáng yêu như ngươi, trong tông môn hẳn là cũng được mọi người nâng niu cưng chiều lắm nhỉ?" Tần Dịch hỏi.
Cưng chiều sao?
Đó là cảm giác như thế nào?
Trình Tâm Nguyệt mờ mịt lắc đầu, giọng trùng xuống: "Ta chưa từng được ai cưng chiều cả."
Tần Dịch: "Sao có thể?"
Quá khứ nặng nề, Trình Tâm Nguyệt không muốn nhắc đến nên chỉ đành đùa một câu: "Tại vì ta không có ai tốt như Tần thúc thúc vậy."
Nói rồi, nàng vô tình chạm phải chỗ nào đó cứng như sắt trên tay hắn.
Tỉnh táo lại, nàng mặt đỏ tim run vội rụt tay về, hấp tấp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận