Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 315: Nguyện nạp làm đạo lữ (length: 8359)

"Để Sầm các lão của các ngươi đi ra."
"Đã làm sai chuyện, cho dù là các lão thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ có thể bỏ mặc không quan tâm sao? Không chịu trách nhiệm sao?"
"Dù thế nào, hôm nay các ngươi nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích, để Sầm các lão ra nói chuyện."
Hàn Tiểu Quỳ ở cửa ra sức ngăn cản, hết lời khuyên nhủ: "Sư tôn nhà ta hiện đang trị thương, các ngươi cũng biết nàng bị thương rồi, sao còn hùng hổ dọa người như thế?"
"Hùng hổ dọa người? Chúng ta hùng hổ dọa người? Sầm các lão của các ngươi trước đó không muốn hợp tác, dẫn đến đại trận thủ hộ không thể hoàn thành đúng lúc, khiến tiêu các lão của chúng ta bị thương, cái này lại nói thế nào?"
"Mọi trách nhiệm đều tại Sầm các lão của các ngươi, hại cho tiêu các lão của chúng ta bị thương, nàng thì lại trốn đi. Còn nói cái gì bị thương? Đây toàn là lý do của các ngươi mà thôi."
"Đúng đó, Sầm các lão của các ngươi phải ra gánh vác trách nhiệm, còn phải trịnh trọng xin lỗi tiêu các lão của chúng ta."
Một đám người ầm ĩ cãi cọ.
Phía Tề Thiên thư viện có bảy tám người lớn tiếng nói, thái độ hống hách muốn ép người.
Mà phía Hỗn Thiên thư viện chỉ có Hàn Tiểu Quỳ một người.
Cũng không phải là Hỗn Thiên thư viện không có ai, chỉ là người ở Kinh Tuyết viên vốn đã ít.
Đệ tử ở các viện khác thì không muốn rước phiền phức vào thân, cho nên mang ý nghĩ "thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện", cũng không nhúng tay vào.
Tần Dịch lúc trở về đã bắt đầu áp chế khí tức của mình.
Thực tế là bây giờ hắn áp chế khí tức đã dễ dàng hơn nhiều so với trước kia.
Bởi vì trong cơ thể có bốn cái ma trì lớn hơn, chính ma khí tức triệt tiêu lẫn nhau, khiến hắn khi áp chế cảnh giới thật sự không có một chút sơ hở nào.
Trước đó trên đường về gặp Kỷ các lão, có vẻ như Kỷ các lão cũng không phát hiện hắn đã đột phá Phân Thần kỳ.
Đứng trong đám người, hắn dùng Chung Cực Tham Trắc Thuật dò xét một lượt các cao thủ Phân Thần kỳ trong thành.
Phát hiện có ba người.
Một người ngay trong tửu lâu sau lưng Hàn Tiểu Quỳ, không nghi ngờ gì, đó hẳn là Sầm Hạ Huyên.
Một người khác ngay đối diện con đường, nhìn từ xa đó là một tửu quán, cửa quán mở rộng, có người nhẹ phẩy quạt lông, đang hứng thú xem xét tình hình bên này.
Lại còn một người nữa, cũng ở trong tửu quán kia, nhưng là gương mặt quen thuộc mà Tần Dịch đã từng thấy — Tiêu Mạnh Tiệp công tử họ Tiêu.
Đệ tử Tề Thiên thư viện ở chỗ này làm ầm ĩ như thế, nếu nói không có ai ở phía sau bày mưu tính kế thì cơ bản là không thể nào.
Dù sao hiện giờ là thời kỳ hai viện hợp tác, đệ tử bình thường đầu óc có vấn đề cũng sẽ không chạy ra gây mâu thuẫn.
Chỉ có bị người đứng sau xúi giục, bọn chúng mới có gan tới khiêu khích gây sự.
Trong lúc nói chuyện, giọng của bọn chúng cố ý rất lớn, cố ý truyền đến tửu lâu phía sau cho Sầm Hạ Huyên nghe thấy.
Sầm Hạ Huyên đang chữa thương nghe những lời này, cho dù là cảnh giới cao, cũng không tránh khỏi dao động tâm niệm, tạp niệm rối loạn, rất khó nhập định.
Đặc biệt là trong lúc tâm tình lên xuống thất thường, nàng không thể đè ép được âm khí phản phệ trong người, bất chợt một ngụm máu tươi từ miệng trào ra.
Thương thế của nàng căn bản chưa khỏi hẳn!
Trước đó Tần Dịch mới giúp nàng chữa trị được một chút, nàng lại đi ra ngoài bận rộn.
Cứ thế lặp đi lặp lại, mới khiến thương tổn thêm chồng chất, khiến cơ thể của nàng đã sớm khó mà chịu được gánh nặng lớn như vậy.
Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng không muốn làm phiền người khác.
Hàn Tiểu Quỳ đã sớm nói muốn mời Kỷ các lão đến giúp nàng, nhưng nàng vẫn luôn cự tuyệt không muốn.
Nói rằng mình có thể tự lo được.
"Hai tên họ Tiêu đó, nhìn đã thấy ghét."
Tần Dịch từ trong tửu quán đối diện thu hồi ánh mắt, sau đó đẩy đám người ra, đi về phía cửa tửu lâu.
Hàn Tiểu Quỳ đang bị bảy tám người vây ép, đột nhiên thấy Tần Dịch trở về, cảm động như muốn khóc, đối với việc cãi lý không phải là sở trường của nàng, lúc này liền như vớ được cọng rơm cứu mạng, kéo Tần Dịch qua.
Vừa kéo một bên vừa nhỏ giọng kể cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra.
Tần Dịch nghe nàng kể chuyện mới biết, thì ra trong thời gian mình rời đi, Sầm tỷ tỷ và tiêu các lão của Tề Thiên thư viện đã có xung đột.
Mọi người đều biết Sầm Hạ Huyên vẫn luôn rất bài xích người nhà họ Tiêu.
Nguyên nhân chủ yếu là năm xưa người nàng yêu bị người nhà họ Tiêu đả thương, sau đó vĩnh viễn ở lại hang ổ ma mạch.
Sầm Hạ Huyên giận chó đánh mèo, dù là đối với Diệp Thủ Nhất người không mang họ Tiêu, chỉ là mang huyết mạch Phượng Hoàng, cũng rất không thích.
Cho nên, nếu muốn nàng hợp tác với người họ Tiêu, đó là một việc căn bản không thể.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cách đây không lâu, đại trận thủ hộ xảy ra vấn đề, cần có cao thủ đến cứu viện.
Lúc đó người có thể ra tay, Hỗn Thiên thư viện chỉ có Sầm Hạ Huyên, còn Tề Thiên thư viện phái tiêu chính thuần các lão xuất thủ.
Sầm Hạ Huyên biết tiêu chính thuần muốn liên thủ với mình, ngay từ đầu đã lộ rõ vẻ không vui.
Nhưng cũng không nói gì, trong tình huống đặc biệt, yêu ghét cá nhân không thể ảnh hưởng đến đại cục, Sầm Hạ Huyên vẫn hiểu điểm toàn cục này.
Sau đó, nàng liền cố gắng kìm nén sự kháng cự trong lòng, tuy là cùng đi với tiêu các lão, nhưng lại ai lo việc người nấy, hai người chưa từng giao lưu.
Nhưng hết lần này tới lần khác, tiêu các lão của Tề Thiên thư viện lại đột nhiên gây chuyện, lúc cứu chữa trận pháp, chủ động nhắc tới chuyện năm đó của Trịnh Trường Cung với Sầm Hạ Huyên.
Sầm Hạ Huyên vốn ghét người nhà họ Tiêu, thế mà người nhà họ Tiêu lại ở trước mặt nàng nhắc tới Trịnh Trường Cung, điều này khiến nàng sao không tức giận cho được?
Nhưng lúc đó Sầm Hạ Huyên tuy giận trong lòng, cũng không phát tiết ra.
Vì khi đó nàng đại diện cho Hỗn Thiên thư viện, gánh vác trọng trách trên vai, nàng biết mình không thể để tình cảm chi phối, rồi làm việc của mình, tu bổ trận pháp.
Nhưng tiêu các lão của Tề Thiên thư viện lại không biết điều, về sau còn càng trêu chọc nàng hơn.
Nói là để hai viện giao hảo, nguyện cưới Sầm các lão làm đạo lữ, như thế cũng có thể xóa bỏ mâu thuẫn năm đó của Trịnh Trường Cung và Tiêu Ngự Thiên.
Sầm Hạ Huyên vốn vẫn luôn nhẫn nại, nghe đến đó thì không nhịn được nữa.
Sau đó hai người đã ra tay đánh nhau. Hai người vừa ra tay, tự nhiên cũng cản trở việc cứu chữa trận pháp.
Cũng không lâu sau khi hai người giao thủ, thì bỗng có Ma tộc chân chính xuất hiện, nhân cơ hội hai người đánh nhau mà ra tay, đánh trọng thương cả hai người.
Nếu không phải viện trưởng hai bên kịp thời tới, e là cả hai đều nguy hiểm đến tính mạng.
Vì vậy, hai người cùng trở về Lăng Sương thành.
Vị kia luôn mồm nói bị thương nặng, tiêu các lão kia, lúc này đang ở tửu quán uống rượu, quạt lông phe phẩy.
Mà người bị thương thật sự là Sầm Hạ Huyên mới đúng, nàng bị thương chồng lên vết thương cũ, trong tình huống không có ai giúp nàng chữa trị, mỗi một khắc đều là chịu dày vò.
Tần Dịch nghe Hàn Tiểu Quỳ kể xong, mới biết tiêu chính thuần kia đúng là một kẻ mặt dày như thế.
"Tiểu Quỳ sư tỷ, tỷ vào xem tình hình Sầm tỷ tỷ đi. Chuyện này giao cho ta."
Tần Dịch vỗ vai Hàn Tiểu Quỳ, bảo nàng đi vào trước.
Hàn Tiểu Quỳ cũng chờ đúng câu này của hắn, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, "ừ" một tiếng rồi vội vã chạy vào.
Tuy nhiên nàng biết sư tôn dặn không muốn gặp lại Tần Dịch, nhưng lúc này thì cần một người đàn ông đến ra mặt đúng không?
Hàn Tiểu Quỳ vừa đi, bảy tám người của Tề Thiên thư viện ngoài cửa lập tức muốn xông vào theo náo loạn.
Nhưng Tần Dịch đột nhiên đưa tay quét ngang, ép bọn họ đứng bên ngoài: "Tốt nhất là các ngươi nên biết điều một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận