Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 332: Hàn Tiểu Quỳ: Ngươi chớ tới gần ta (length: 8066)

Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, Hàn Tiểu Quỳ đang thái rau bỗng nhiên quay đầu lại.
Tần Dịch phối hợp với động tác tay của nàng, bỗng nhiên ôm ngực kêu thảm một tiếng: "Tiểu Quỳ sư tỷ, ngươi ra tay thật tàn nhẫn..."
Hàn Tiểu Quỳ trừng mắt nhìn hắn, càng chặt mạnh tay hơn: "Tên Tần Dịch chết bầm, tên háo sắc Tần Dịch, ta muốn chém ngươi thành trăm mảnh..."
Tần Dịch theo khung cửa trượt xuống, hai mắt trợn trắng: "Tiểu Quỳ sư tỷ, ra tay có cần ác vậy không?"
"Hừ, ta không thèm nói chuyện với ngươi, tên háo sắc."
Hàn Tiểu Quỳ bỗng nhiên ném dao sang một bên, vừa đứng dậy đã chạy ra khỏi nhà bếp.
"Này, ai là tên háo sắc chứ?" Tần Dịch buồn bực nói.
Hàn Tiểu Quỳ xoay người chỉ vào hắn, từng chữ nói: "Ngươi chính là tên háo sắc, đồ háo sắc chết bầm, không được đến gần ta."
Nói xong, nàng liền như một con thỏ trắng nhỏ hoảng sợ, vội vàng chạy về phòng mình.
Ta có sắc ngươi đâu, ngươi phản ứng lớn vậy làm gì?
Tần Dịch lắc đầu, ra khỏi tửu lâu, phát hiện Lỗ Đức Đa bọn họ đều đang đứng canh ở ngoài tửu lâu, đang trò chuyện.
Thấy Tần Dịch đi ra, mấy người đều kinh ngạc vô cùng: "Tần sư đệ, ngươi khỏe rồi?"
Phải biết lúc trước Tần Dịch trở về như một con chó chết, do Hàn Tiểu Quỳ ôm về.
Mới mấy tiếng đồng hồ trôi qua, xem ra lại sinh long hoạt hổ.
Tần Dịch cố ý ho khan vài tiếng: "May nhờ có Lương Hải Long sư huynh y thuật cao siêu, kéo ta từ Quỷ Môn quan về. Bây giờ nhìn có vẻ đã khôi phục nhiều, nhưng bên trong vẫn chưa khỏi hẳn."
Lỗ Đức Đa mấy người liếc nhau, đều giật mình, thì ra thằng nhóc Lương Hải Long kia tài nghệ y thuật tiến bộ nhanh như vậy?
"Nói đi cũng phải nói lại, lúc trước thật may mà có Tần sư đệ."
"Nếu không có ngươi ở lại chặn hậu, sợ là bọn ta đều đã khó giữ được mạng."
Tần Dịch khoát tay: "Đều là đồng môn, nói vậy khách khí quá. Chỉ là mấy vị sư huynh sao đều đứng đây canh giữ vậy?"
Lỗ Đức Đa nhún vai nói: "Mấy người chúng ta đều bị phân công về dưới trướng Sầm các lão, đương nhiên là phải theo Sầm các lão rồi, hiện tại đông nam quan thất thủ, cụ thể phải làm thế nào, còn phải đợi Sầm các lão hạ lệnh, bọn ta mới có thể tiếp tục sắp xếp."
Nói trắng ra là, bọn họ chỉ là đi theo làm việc, không chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Hiện tại đông nam quan thất thủ, các cửa thành khác cũng rất loạn, bọn họ lúc này nếu chạy loạn, bị các vị các lão khác bắt được, chắc chắn sẽ bị mắng bị phái đi làm việc.
Chi bằng ở lại chỗ này trông coi, vừa tránh được bị mắng, lại có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi.
Tần Dịch cũng không xem thường loại tâm lý này của bọn họ, dù sao mạng là của mình, thực lực bọn họ cũng bình thường, sợ chết một chút cũng chẳng có gì đáng trách.
"Bên ngoài bây giờ thế nào?"
Lỗ Đức Đa lắc đầu thở dài: "Thê thảm lắm, nghe nói đông quan cũng thất thủ, hơn nữa so với chúng ta, đông quan nghe nói không ai còn sống trở về, chết sạch."
Một đệ tử khác tên là Trầm Kinh Binh thấp giọng nói: "Trước đó có công tử Tiêu gia, tên là Tiêu Mạnh Tiệp, nghe nói cũng không trở về. Cái tên Tiêu Mạnh Tiệp đó lúc trước ở Lăng Sương thành ngông cuồng lắm nha, so với chúng ta còn nhỏ hơn mấy tuổi, mà đã là phân thần sơ kỳ, vậy mà cũng không thể trở về."
Lỗ Đức Đa cũng nói: "Vừa nãy Tề Thiên thư viện đã triệu tập không ít người, đi đông quan tìm người, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy ai trở về."
Tần Dịch gật đầu, tìm người?
Tìm được mới là lạ.
"Các cửa thành khác thế nào?"
"Vẫn đang đánh nhau, nhất là nam quan và tây quan, nghe nói rất ác liệt. Viện trưởng bọn họ đến giờ vẫn chưa nghỉ, mà người bị thương cũng bị đưa về mấy người." Trầm Kinh Binh nói.
Lỗ Đức Đa: "Một nén nhang trước cũng có người đến thông báo, nói viện trưởng dặn, xem Sầm các lão có thể dẫn người dựng lại trận nhãn đông nam quan hay không. Chỉ cần trận pháp khôi phục, Càn Khôn Nhất Khí Trận có thể gánh chịu được nhiều áp lực hơn."
Dựng lại trận nhãn?
Sầm Hạ Huyên hiện tại thế này, không thể nào đi được.
Cũng may là tin này chưa để cho nàng biết, nếu nàng biết, lúc này chắc chắn sẽ mang bệnh lao ra tiền tuyến tiếp.
"Bọn ta vừa báo tin này cho Hàn Tiểu Quỳ rồi, nàng không báo cho Sầm các lão sao?" Trầm Kinh Binh hỏi.
Hàn Tiểu Quỳ biết tình hình Sầm các lão, nàng không nói, cũng biết bây giờ không thích hợp để cho Sầm Hạ Huyên biết.
Dù sao tình hình hiện tại, đông quan đã thất thủ rồi.
Coi như đông nam quan có người dựng lên trận nhãn, thì cũng phải có người dựng ở đông quan mới được, nếu không thì Càn Khôn Nhất Khí Trận cũng không thể hình thành đại viên mãn.
Tần Dịch bỗng nói: "Các sư huynh, hay là chúng ta đi dựng lại trận pháp, thế nào?"
Lỗ Đức Đa cùng những người khác ngẩn người: "Chúng ta? Thì... Thì chỉ với chúng ta sao?"
Tần Dịch: "Dù gì thì đông nam quan cũng là trách nhiệm của chúng ta, tuy rằng lúc trước đã thất thủ, nhưng trước khi ta đi cũng đã giết gần hết ma nhân rồi, hiện tại ta cũng đã hồi phục kha khá, quay lại giết chắc cũng không có vấn đề gì."
Hắn biết Lỗ Đức Đa bọn họ nhát gan không dám đi, nên cũng cổ vũ họ nói: "Các sư huynh cứ yên tâm, gặp nguy hiểm ta xông lên trước, các ngươi chỉ cần ở phía sau hỗ trợ ta là được, thế nào?"
Lời này của Tần Dịch đã đánh thẳng vào tâm tư của Lỗ Đức Đa bọn họ, khiến mặt bọn họ đỏ bừng.
Ai nấy đều bắt đầu thấy ngại.
"Tần sư đệ, bọn ta cũng không phải sợ, chỉ là... trận pháp đó, bọn ta cũng không biết."
"Đúng vậy, Tần sư đệ, chuyện này vẫn là phải do Sầm các lão dẫn đầu mới được."
Tần Dịch: "Ta biết."
"Hả?"
"Tần sư đệ quả là đa tài đa nghệ."
Mấy người mặt mày cầu xin, ngươi không sao, học cái đó làm gì?
Tần Dịch: "Các vị sư huynh, lẽ nào không dám đi?"
Lỗ Đức Đa vỗ ngực: "Ai nói không dám, Tần sư đệ ngươi nói vậy là sỉ nhục người khác rồi, ta Lỗ Đức Đa không nói mấy cái khác, những chuyện nghĩa bất dung từ thế này tuyệt đối không chối từ."
Có Lỗ Đức Đa ra mặt, mấy người còn lại cũng không tiện từ chối.
Thế là, tất cả bảy người, Tần Dịch dẫn đầu, hùng hổ giết trở lại đông nam quan.
Đúng như Tần Dịch nói, nơi này không còn nhiều ma nữa.
Lỗ Đức Đa cùng những người khác trong lòng vẫn còn thấp thỏm, nhưng sau khi đến nơi nhìn thấy tình hình liền hạ tảng đá trong lòng xuống được một nửa.
Lời nói trước đây của Tần Dịch về việc sau khi chỉ huy ma nhân đánh chiếm cửa quan liền dẫn quân ma nhân cấp tốc tiến đến đông quan là có thật.
Đông nam quan này đương nhiên là không còn con ma nhân nào sót lại.
Sau khi lá gan của Lỗ Đức Đa mấy người lớn lên, liền bắt đầu một người hơn một người dũng mãnh, gặp phải ma nhân lợi hại thì đều co người lại để Tần Dịch lên trước.
Nhưng khi phát hiện một con ma đan kỳ lạc đàn thì bọn họ đồng lòng vừa kéo vừa đẩy, vội vàng đè Tần Dịch lại: "Tần sư đệ chậm đã, con ma đáng ghét này để ta!"
Sau đó năm sáu người đuổi theo một con ma đan kỳ lạc đàn, đánh nó kêu oai oái.
Tần Dịch nhìn thấy thì hơi buồn cười, trở lại cửa quan, hắn lấy ra một viên linh thạch đặt lại trên tế đàn trận nhãn.
Đối với trận nhãn đã bị hư hỏng, hắn chỉ cần nhìn thêm vài lần là nắm được nguyên lý cùng cấu tạo của nó.
Trong cơ thể hắn, linh lực đánh một trận vào, chỉ dùng năm phút là đã khôi phục lại phù văn bị hư tổn.
Sau đó, hắn cũng gọi Lỗ Đức Đa cùng mấy người đến, cùng nhau hợp lực rót vào đại lượng linh lực vào trận nhãn.
Theo tiếng "Ông" một tiếng, viên linh thạch được đặt vào linh quang bừng sáng, lập tức lơ lửng lên, tinh quang rực rỡ.
Đến đây, trận nhãn đông nam quan đã lần nữa khôi phục!
Hôm nay đã về muộn, một chương này dời lại, xin lỗi!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận