Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 423: Chờ thành tinh ngày (length: 8015)

Trước mắt Na Nhã, đối Tần Dịch chỉ là một loại trạng thái khuất phục, hơn nữa còn có mục đích đang lấy lòng hắn.
Bởi vậy, mức độ hảo cảm gia tăng cũng không nhiều.
Theo tâm tình của nàng thay đổi, đến khi chịu bỏ mặt mũi cùng Phỉ Khiết cùng nhau so đo, độ hảo cảm đối với Tần Dịch cũng chỉ tăng lên đến 20 điểm mà thôi.
20 điểm, còn chưa bằng mức bạn bè.
Bất quá, với việc cất giấu mỹ nhân trong nhà vàng, dù sao Tần Dịch cũng không có ý định thả nàng ra ngoài, cho nên, cũng không vội vàng thu được hảo cảm của nàng.
Nàng không dâng hiến hảo cảm, cứ treo đó nàng, đợi đến khi về sau Tần Dịch lại thiên vị Phỉ Khiết hơn, như vậy xuất phát từ tâm lý đố kị của phụ nữ, nàng không muốn cho cũng phải cho độ thiện cảm.
...
Một bên khác, mẫu cắt lớn bên ngoài Bạch Liên tiên phủ liên tiếp bay năm ngày, tinh thần đã rõ ràng suy yếu đi nhiều.
Trưa ngày hôm đó, khi nó bay đến một tòa cổ thành, Tần Dịch cuối cùng cũng phát hiện đã đến đích – những mục tiêu đã được khóa bởi Chung Cực Tham Trắc Thuật, trong đó có một cái, đang ở bên trong tòa thành này.
Tòa thành này, vẫn nằm trong địa phận của [Ly Vực].
“Ta ra ngoài một lát.”
Tần Dịch thấy thời gian cũng vừa, vỗ vỗ Tiểu Phỉ Khiết, bảo nàng xuống khỏi người.
Sau đó lại sờ đầu nàng: “Lúc ta không có ở đây, hãy ngoan ngoãn luyện công, nếu cảnh giới đã vững chắc, có thể nâng tâm cảnh lên, thì lần sau ta vào, sẽ giúp ngươi tăng lên tới Hợp Thể cảnh.”
Tiểu Phỉ Khiết khéo léo ngồi tư thế “vịt ngồi” ở một bên, vui vẻ gật đầu, tràn đầy mong đợi: “Dạ, đại ca ca, ta đợi huynh.”
Hằng ngày bị giam trong Tiên Phủ này, nàng lại tuyệt nhiên không thấy chán.
So với luyện công khô khan trước đây, giờ chỉ cần nghe lời ở trong tiên phủ, có thể dễ dàng đạt được thành quả hơn phần lớn thiên tài, có thể nói đây chính là cuộc sống nàng mơ ước.
Đôi chân dài Na Nhã nhìn hắn lom dom, do dự một hồi lâu, mới đánh bạo hỏi một câu: “Vậy… vậy còn ta thì sao?”
Tần Dịch đối với nàng không tỏ ra thân mật như với Phỉ Khiết, lúc này chỉ dùng lời khuyên bảo nàng: “Mấy ngày nay biểu hiện của ngươi, đúng là rất tốt, nhưng ta muốn người nghe lời, không phải là kiểu nghe lời chỉ toàn vì lợi ích.
Nếu như ngươi chỉ nghe lời ta vì chỗ tốt, vậy thì kiểu phụ nữ như vậy, ta chẳng phải muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu?
Tục ngữ nói ngựa tốt không cần roi thúc, người giỏi không cần đánh nhiều, ta nói đến đây thôi, đợi lần sau ta vào, vẫn là dựa vào biểu hiện của ngươi để quyết định. Hy vọng lần tới gặp mặt, ta có thể thấy một con người khác của ngươi.”
Na Nhã không được hứa hẹn, ngược lại còn bị nhắc nhở một phen.
Nhìn Tần Dịch hóa thành lưu quang biến mất khỏi lầu các, nàng tức giận đến mức dậm chân, đôi bàn chân trắng nõn dẫm lên gối, như thể biến cái gối thành Tần Dịch, đạp một cái rồi lại thêm hai cái.
“Đồ đàn ông xấu xa… đồ đàn ông tồi tệ…”
Phỉ Khiết ở bên cạnh che miệng cười trộm: “Tỷ tỷ Na Nhã, ngay cả ta cũng thấy, hai ngày này tỷ đâu có thật lòng.”
“Ngươi câm miệng.” Na Nhã giận Tần Dịch, nhưng cũng giận lây cả Phỉ Khiết.
Con ngốc này, chuyện gì cũng bênh Tần Dịch.
Có điều hết lần này tới lần khác, Tần Dịch cũng xác thực là rất sủng ái nàng.
Điều này khiến nàng muốn dạy dỗ Phỉ Khiết, cũng chẳng tìm ra lý do chính đáng.
Giận xong, nàng lại bực bội, ngồi phịch xuống, ôm gối không nhịn được đập vài cái: “Ta rõ ràng đã đối tốt với hắn như vậy rồi, tại sao còn nói ta thế? Ta chỗ nào làm kém hơn ngươi?”
Phỉ Khiết: “Bởi vì, ta đối với đại ca ca là thật tâm mà. Còn tỷ Na Nhã thì sao? Chắc chắn không phải chứ?”
Na Nhã: “Ngươi biết thời gian của hắn đâu có nhiều, sao trong đầu ngươi cứ luôn nghĩ về hắn?”
Phỉ Khiết nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết nữa, dù sao ta cảm thấy ở bên đại ca ca rất an tâm, đúng, đại ca ca còn là người đầu tiên tán thành ta cùng thế hệ đây. Hắn là người đầu tiên tin tưởng ta có thể thắng đường tỷ, còn các người thì toàn nghi ngờ ta.”
Na Nhã cau mày, thầm nghĩ, ngươi trước kia mới chỉ là một tiểu ma nữ Ma Đan kỳ thôi, không nghi ngờ ngươi thì nghi ngờ ai?
“Thắng đường tỷ? Giờ ngươi đã thắng đường tỷ của ngươi rồi.”
Phân Thần hậu kỳ, thêm sáu đại bí thuật huyết mạch.
Đường tỷ Phỉ Á của nàng tuy là thiên chi kiêu nữ, nhưng trên những số liệu ba vòng này, chắc chắn không thể so với nàng.
“Ta còn muốn thắng chị ấy nhiều hơn nữa, muốn chị ấy không sao đuổi kịp ta, dù sao tương lai ta sẽ trở thành nữ nhân đứng đầu!”
Phỉ Khiết càng nói nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.
Na Nhã nghe thấy trong lòng rất khó chịu, chua chát, lại rất xoắn xuýt.
Lúc này ở bên ngoài, Tần Dịch sau khi nhảy ra khỏi Bạch Liên tiên phủ thì thu tiên phủ vào.
Nhìn mẫu cắt lớn thần sắc ủ rũ rơi trên cành cây, hắn cười ha ha, lấy một viên [Huyền Thiên Tạo Hóa Đan] từ trong túi trữ vật ra.
Đan dược này đối với người dưới Nguyên Anh mà nói, quả thật là một viên thuốc cực kỳ trân quý.
Nó có thể cải thiện thể chất một cách cơ bản, một người có tư chất hạ đẳng dùng đan dược này, sau 7749 ngày có thể thay da đổi thịt, biến thành tư chất thượng đẳng.
Hiện tại Tần Dịch, không thiếu gì khác, chỉ có đan dược là dồi dào.
Hắn đưa [Huyền Thiên Tạo Hóa Đan] đến bên miệng mẫu cắt lớn: “Ăn đi, ăn hết đi, vận mệnh của ngươi có lẽ sẽ thay đổi vì điều này, sau này nếu thành tinh, phải nhớ ân đức hôm nay ta ban cho.”
Mẫu cắt lớn ngơ ngác nghiêng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên há mỏ ra, nuốt chửng [Huyền Thiên Tạo Hóa Đan].
Với thân thể chim bình thường của nó, vừa nuốt [Huyền Thiên Tạo Hóa Đan] thì có một loại huyết quang nồng đậm bắt đầu lan tràn khắp gân mạch.
Không chịu nổi dược lực, nó trực tiếp rơi thẳng từ cành cây xuống, rớt vào trong đống lá khô.
Tần Dịch cười, sự thay đổi của nó bắt đầu từ đây, còn về việc có thể thành tinh hay không, giờ tạo hóa đã có, còn phải xem vận may của nó có chống chọi được không.
Nếu thật sự có thể thành tinh, vậy tương lai sẽ là một yêu tinh cái.
Nghĩ đến đây, hắn lại lấy thêm vài viên đan dược ném xuống đất: “Mấy viên này đưa cho ngươi, cứ từ từ ăn, mỗi nửa năm ăn một viên, nếu ăn hết một cách thuận lợi, thì ngày ngươi thành tinh cũng sẽ không còn xa.”
Sau đó, Tần Dịch đáp xuống quan đạo ngoài thành.
Tòa thành lớn này có quy mô rất lớn, nhưng người qua lại thưa thớt.
Ngoài cổng thành, chẳng thấy mấy người qua lại.
Thi thoảng có vài đoàn thương nhân đi qua, cũng chỉ là vài con khoái mã, kéo theo chút hàng hóa.
Trên cổng thành, ba chữ đã in đậm dấu vết thời gian—[Hải Ảnh Thành]!
“Tòa thành này, xem ra cũng không khác Tuyên Châu Thành là bao.”
Vừa mới chuẩn bị vào thành, bỗng trên trời có một đội người ngự không mà đến, hùng hùng hổ hổ hạ xuống chính giữa con đường nam bắc trong thành.
Ngay khi đội thứ nhất vừa đến, chưa được năm hơi thở, trên trời lại bay đến đội thứ hai, đến bên này cũng hạ thẳng xuống đường nam bắc chính giữa trong thành.
Tần Dịch dùng [Chung Cực Tham Trắc Thuật] quét qua hai đội người này, phát hiện đội viên và đội trưởng của bọn họ đều có tu vi Phân Thần kỳ.
Mỗi đội có 9 người, tổng cộng là 18 người.
Những người này hùng hổ dọa người gióng trống khua chiêng đến đây, xem ra có chuyện quan trọng cần triển khai tại Hải Ảnh thành...
Bạn cần đăng nhập để bình luận