Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 217: Ma mạch (length: 7789)

Bên ngoài sơn động, có bảy tám tên ma nhân theo như Tần Dịch trước đó phân phó, trấn thủ ở đây.
Tần Dịch lúc này như sao băng lóe ra, Kinh Long Kiếm trên lưỡi kiếm phát ra một đạo kiếm khí màu hồng như tia hồng ngoại, quét ngang một vòng 360 độ.
Xoạt xoạt xoạt ~~~~ Bán kính trăm dặm, hoa cỏ cây cối, nham thạch núi non gần như đều bị chém ngang cắt đứt.
Bảy tám tên ma nhân ngoài động còn chưa kịp phản ứng, đã bị chôn vùi dưới kiếm khí của hắn!
"Mạnh vậy sao?"
Tần Dịch thử nghiệm một chút sức mạnh khi thi triển Cửu Diệu Thất Tinh Quyết ở cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, ai ngờ sức mạnh lại bạo phát kinh khủng như vậy, cả khu vực trăm dặm bị cày nát tan.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu là một Nguyên Anh hậu kỳ bình thường, tuyệt đối không có hắn mạnh như vậy.
Bởi vì sức mạnh trong cơ thể hắn, gấp 4 lần so với người cùng cảnh giới.
Mặc dù hiện tại hắn là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng toàn bộ thực lực bộc phát ra, tuyệt đối còn mạnh hơn cả tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ một chút.
"Đúng rồi, đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ rồi, ta cũng có thể tiếp tục tìm kiếm loại cuống rốn kia, nó có thể giúp sức mạnh ma đạo của ta tiếp tục tăng lên."
Theo quy tắc đạo cao một thước, ma cao một trượng, lần tới khi sức mạnh ma đạo của hắn tăng lên, hắn có thể bộc phát ra sức mạnh ma đạo Xuất Khiếu trung kỳ.
"Tần sư đệ..."
Đan Khinh Linh đuổi theo ra khỏi động, vừa vung hoàng ảnh kiếm, định hỗ trợ.
Nhưng những gì cô thấy chỉ là khung cảnh hoang tàn, nơi nào cũng chỉ còn là phế tích trong bán kính trăm dặm.
Mấy ma nhân ẩn nấp ngoài cửa động, đã sớm tan xác, tử thi ngổn ngang.
Tần Dịch để lại một bóng lưng tiêu sái cho nàng: "Đan sư tỷ, đến lúc chúng ta trừ ma vệ đạo rồi, ta đi đầu xông pha, tỷ hãy theo sau ta, cẩn thận an toàn."
Nói xong câu này, hắn lại một lần nữa nhân kiếm hợp nhất, giết về phía trước.
Bên này động tĩnh lớn như vậy, rất nhiều ma nhân nghe tiếng chạy đến.
Nhưng dưới lưỡi kiếm của Tần Dịch, ma nhân đến một tên chết một tên, đến hai tên chết cả đôi.
Tất cả ma nhân, căn bản không phải đối thủ của hắn.
Đan Khinh Linh nhìn mà tim đập loạn xạ, trố mắt kinh ngạc.
Nguyên Anh hậu kỳ mà mạnh mẽ đến mức này sao?
Phải biết rằng Lang Anh tu vi Xuất Khiếu kỳ, còn không bằng một nửa dũng mãnh của hắn.
Nhưng nàng không biết rằng, Lang Anh mặc dù cảnh giới cao hơn, nhưng đối với 【 Nộ Hải Kinh Đào Tam Nguyên Thánh Công 】 lĩnh ngộ lại không cao.
Chỉ xấp xỉ khoảng 5 phần!
Nói cách khác, Lang Anh chỉ có thể phát huy 5 phần sức mạnh bạo phát của 【 Nộ Hải Kinh Đào Tam Nguyên Thánh Công 】 hoàn chỉnh.
Còn Tần Dịch, mức độ lĩnh ngộ tối đa giúp hắn lĩnh ngộ hoàn toàn mười phần về bốn tuyệt kỹ cao nhất của Hỗn Thiên thư viện.
Nói cách khác, Tần Dịch có thể phát huy mười phần sức mạnh.
Thêm nữa, cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ của Tần Dịch, chiến lực vốn đã vượt trội hơn tu sĩ Xuất Khiếu kỳ bình thường, nên Lang Anh làm sao so được với hắn?
Nếu trước đó không phải muốn lợi dụng Lang Anh để diễn kịch, thì hắn đã có thể dùng Huyền Kim Lang Nha Bổng đập chết Lang Anh rồi.
Đan Khinh Linh đặt bàn tay mềm mại lên ngực, thầm nghĩ: "Tần sư đệ vừa dùng chiêu đó, giống như là 【 Cửu Diệu Thất Tinh Quyết 】, hắn không những chỉ biết Thất Tinh Bộ, mà còn nắm giữ hoàn chỉnh 【 Cửu Diệu Thất Tinh Quyết 】 nữa."
Đinh ~ 【 hảo cảm +5 】!
Lúc này, nữ nhân xinh đẹp động lòng, hảo cảm lại tăng thêm 5 điểm.
Tần Dịch cảm nhận được cũng quay đầu nhìn nàng một cái.
85!
Đây là lần thứ hai từ trước đến nay, không có xảy ra quan hệ thân mật mà đạt đến 85 điểm hảo cảm.
Lần thứ nhất là Y Y sư muội.
"Đan sư tỷ, hãy theo sát nhé."
"Ừ, tốt... Tốt."
Đan Khinh Linh có chút khẩn trương, sợ suy nghĩ trong lòng bị nhìn thấu, vội vàng ổn định tâm tình, theo sát bước chân hắn.
Tần Dịch tiếp tục như chẻ tre, dưới sát phạt của hắn, nguy cơ lúc trước giờ chẳng khác gì một trò đùa.
Dần dần, Đan Khinh Linh cũng không còn sợ hãi, bắt đầu chủ động ra tay từ phía sau, tiêu diệt ma nhân đánh lén.
"Đan sư tỷ, những ma nhân này, có thật sự là Ma tộc không?"
Sau khi giết không dưới trăm người, Tần Dịch thu hồi chiến lợi phẩm xương sọ.
Rồi phát hiện, có xương sọ trong suốt như ngọc, nhưng có xương sọ chỉ một nửa ngọc hóa.
"Hả?"
Đan Khinh Linh thấy hắn đột nhiên hỏi câu nghiêm túc như vậy, do dự một chút, rồi nghiêm túc đáp: "Chắc không phải đâu."
"Vậy bọn chúng là thôn dân?" Tần Dịch hỏi.
Bởi vì trang phục mà những ma nhân này đang mặc rất mộc mạc, chỉ là một bộ đồ thôn dân.
Đan Khinh Linh gật đầu: "Có lẽ vậy."
Tần Dịch: "Thôn dân hiền lành vậy, sao lại biến thành ma nhân, mà lại cảnh giới ai nấy cũng cao vậy?"
Phần lớn ma nhân đều ở cảnh giới Ma Đan kỳ, nhưng cũng có 30, 40% là Ma Anh kỳ, và một hai phần Xuất Khiếu kỳ. Có thể khẳng định rằng, thời gian những thôn dân này thành ma không dài.
Đan Khinh Linh: "Chi tiết cụ thể thì ta cũng không rõ, nhưng ta có nghe các bậc trưởng bối nói, việc này có liên quan đến ma mạch. Khi ma mạch xuất hiện, những người bị nó cảm nhiễm đều sẽ biến thành ma nhân. Nhưng những ma nhân này, vẫn không tính là Ma tộc thật sự.
Thật ra thì ngươi cũng thấy đấy, sức mạnh của những ma nhân này tuy mạnh, nhưng trí tuệ không cao.
Mà nguyên nhân chính, là do ma tính khống chế người của chúng, đồng thời, những ma nhân như bọn chúng, sẽ không thể tồn tại lâu dài."
"Không thể tồn tại lâu dài? Sẽ chết à?"
"Ừm, ta nghe các bậc trưởng bối nói, là do ma đạo lực lượng quá bá đạo, nên thân thể những thôn dân này không chịu nổi. Nên bọn chúng dù có cảnh giới cao hơn, thì cũng là do cưỡng ép rót vào, việc này sẽ làm giảm thọ mệnh ban đầu của bọn chúng. Những ma nhân này, thọ mệnh dài nhất cũng chỉ được 5 năm. Ngắn thì một hai năm sẽ bạo thể mà chết."
Tần Dịch nghe gật đầu.
Nếu vậy thì có thể hiểu được, cũng tương đối hợp lý.
Chỉ là, sức mạnh ma đạo trong người hắn thì tính như thế nào?
Hắn có thể khống chế cỗ ma lực này, lại có thể an ổn dung nạp nó, chuyện bạo thể mà chết, chắc sẽ không xảy ra trên người hắn, vậy thì hiện tại, hắn có được tính là một Ma tộc thật sự không?
"Ma mạch rốt cuộc là xuất hiện thế nào?"
"Ta cũng không biết nữa, nhưng điều ta biết chính là, lần này các lão đồng loạt xuất động, mục tiêu cuối cùng chính là chặt đứt ma mạch."
Tần Dịch sờ cằm, tiếp tục suy tư.
Cái gọi là ma mạch, cuống rốn mà trước đó hắn gặp, chắc là nhánh của ma mạch.
Giống như rễ cây vậy, ma mạch là chủ mạch, nhưng trên chủ mạch cũng có những nhánh nhỏ.
"Muốn chặt đứt ma mạch, e rằng không hề đơn giản."
"Ừm, là không đơn giản, một giáp trước, các lão vì chặt đứt ma mạch, sư huynh của sư tôn ngươi, Sầm các lão đã mất ở sào huyệt ma mạch."
"Ngươi biết chuyện này sao?"
"Ta cũng chỉ nghe nói thôi, biết không tường tận."
Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa chém giết ma nhân.
Một lát sau, Tần Dịch tìm được hang động nơi Lam sư tỷ ẩn náu.
Mấy ma nhân ở ngoài cửa động vừa định động đậy, đã bị một đường kiếm quang quét qua, một kiếm tiêu diệt sạch.
"Trong động này, có vẻ có khí tức của nhân loại."
Tần Dịch giả bộ đi về phía hang sâu thăm dò.
Vừa mới vào động đi được bốn năm bước, một làn gió thơm mang theo bóng hình xinh đẹp đã nhào tới đánh vào người hắn: "Tần sư đệ..."
Bóng hình xinh đẹp lao đến ôm chầm, rồi theo sát đó là tiếng khóc nức nở của một cô gái.
Nàng nép vào ngực hắn, khóc đến nước mắt lã chã, giọng nghẹn ngào: "Ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại được ngươi nữa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận