Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Trường Sinh Phản Phái: Hoành Đao Đoạt Ái Liền Trở Nên Mạnh Mẽ - Chương 606: Đưa vũ khí (length: 8126)

"Không phải Thanh Giai, vậy sẽ là người nào? Lẽ nào là Ngọc Kỳ Linh?"
Bích Du tỷ tỷ lại có chút khẩn trương, nếu như là Ngọc Kỳ Linh, đây chẳng phải là ba người cùng một chỗ?
Kiểu nhiều người như vậy, nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý để chấp nhận.
"Cũng không phải Ngọc Kỳ Linh, càng không phải Hương Lăng, nàng là một bé gái vừa mới sinh ra được mấy ngày."
Bích Du tỷ tỷ mơ hồ, bé gái vừa mới sinh ra được mấy ngày?
Đây chẳng phải là trẻ con sao?
Trẻ con của ai?
Lẽ nào Tần Dịch ở bên ngoài cùng những người phụ nữ khác sinh con, định đưa đến Ngọc Lan lĩnh, giao cho nàng nuôi dưỡng sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng Bích Du tỷ tỷ bất ổn, lại một lần thở dài.
Nuôi dưỡng trẻ con, không phải chuyện lớn, dù sao chuyện này cũng không cần tự mình đi làm, có nha hoàn chăm sóc là được.
Chỉ cần không phải Ngọc Kỳ Linh cùng Hương Lăng, vậy thì nàng không cần phải khẩn trương như vậy.
Trong lúc nói chuyện, Tần Dịch bắt đầu truyền công cho nàng.
Cảm giác mà nàng đã mong chờ từ lâu, rất nhanh giáng xuống lên người Bích Du tỷ tỷ, nàng vừa kích động lại vừa sung sướng.
Do nội tình nàng thâm hậu, truyền công chưa đến một phút, tu vi của nàng đã muốn bắt đầu đột phá cảnh giới Nhân Tiên.
Nhân Tiên sắp thành, thiên kiếp sắp đến.
Bầu trời trong trẻo của Tố Nữ trì, đột nhiên ở giữa liền bắt đầu mây đen dày đặc, Lôi Long cuồn cuộn.
Điềm báo thiên kiếp cuồn cuộn ập tới, ở trên chín tầng trời ấp ủ, lên men.
Tâm trạng Bích Du tỷ tỷ cũng từ khẩn trương mà chuyển sang chờ mong: "Sắp đến rồi."
"Ừm, đích thực là đến." Tần Dịch đáp lời có hai ý, vừa gật đầu, sau đó trong phòng, quả thật có người thứ ba đến.
Là nữ nhân, cũng đích thực là người vừa mới sinh ra được mấy ngày.
Ngọc tỷ tỷ mặc một thân tơ tằm chạm rỗng màu trắng Lưu Tiên váy dài, chỗ xẻ tà của váy, hai bắp đùi ngọc được bọc trong tất chân màu xanh, như ẩn như hiện.
Nàng xinh đẹp rung động lòng người, dáng người uyển chuyển, chậm rãi bước tới, tay cầm một pháp khí? Nhìn giống quả trứng chim cút, bên trên hoa văn tinh xảo, khắc họa trận pháp đặc thù, một khi rót linh lực vào, thứ này sẽ lúc lạnh lúc nóng, khi biến hóa nóng lạnh sẽ tạo ra tần số rung động vật lý cao.
Tóm lại, pháp khí này do Tần Dịch cung cấp ý tưởng, từ Ngọc tỷ tỷ nghiên cứu hoàn thành.
Bây giờ xem ra, hẳn là xong rồi.
"Ngọc Bích Du, đây không giống như trước kia ngươi thanh lãnh tuyệt lệ, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự tuyệt trần Tuyệt Tâm, cả đời đều không đụng vào đàn ông, ai ngờ, lời nói dù sao cũng vẫn tốt đẹp hơn hành động."
Ngọc tỷ tỷ vừa vào đã cất lời giễu cợt.
Mà Bích Du tiên tử chợt nghe giọng nói này, phản ứng đầu tiên chỉ là thấy quen tai, nhưng lại nghĩ không ra đây là giọng của ai.
Sau đó, nàng khẩn trương muốn che chắn thân thể, nhưng Phược Tiên Tác trói buộc khiến nàng không thể nhúc nhích: "Ai vậy? Ngươi là ai?"
"Sao lại nghe không ra giọng của ta là ai? Ân, cũng không trách ngươi, dù sao đã nhiều năm như vậy, nếu đổi lại là ta, đoán chừng ta cũng không nhớ rõ."
"Tần Dịch, nàng là ai?"
Bích Du tiên tử mắt bị che, không nhìn thấy, đành phải hỏi Tần Dịch.
Hỏi xong, nàng cũng không đợi Tần Dịch trả lời, trực tiếp dùng thần thức khuếch tán ra để xem xét thân phận người phụ nữ này.
Và khi thần thức nàng bao phủ lên người Ngọc tỷ tỷ, nàng lập tức sợ hãi đến thân thể mềm mại run lên.
Giọng cũng bắt đầu lắp bắp: "Ngọc... Ngọc Linh Lung?"
Trong tích tắc, sắc mặt nàng cũng thay đổi.
Thân thể mềm mại cố gắng giãy dụa: "Tần Dịch, ngươi mau thả ta ra... Mau..."
Tần Dịch lại chỉ tay lên trời, "Đã dặn không được lộn xộn, giờ ngươi mà lộn xộn, thiên kiếp sẽ giáng xuống."
Lúc này, chính là thời khắc mấu chốt độ kiếp, chỉ cần nàng ngoan ngoãn phối hợp, thì thiên kiếp đáng sợ cũng chỉ đến dạo đầu, qua loa.
Nhưng nếu không phối hợp, hậu quả khó lường.
"Có thể nàng... Nàng sẽ không tha cho ta, Tần Dịch... Sao ngươi lại gạt ta?" Bích Du tỷ tỷ oán trách Tần Dịch.
Trong lòng cũng cảm thấy ấm ức tổn thương.
Nàng tin tưởng Tần Dịch như vậy, mà Tần Dịch lại gạt nàng, gọi Ngọc Linh Lung đến.
Với ân oán giữa nàng và Ngọc Linh Lung, trong tình cảnh này, sao Ngọc Linh Lung có thể tha cho nàng?
Tần Dịch: "Ta lừa ngươi chỗ nào?"
Bích Du tỷ tỷ: "Vừa nãy ngươi rõ ràng nói, một nữ nhân mới sinh được mấy ngày, nhưng nàng rõ ràng là Ngọc Linh Lung."
Tần Dịch: "Ta không có lừa ngươi, Ngọc tỷ tỷ đúng là mới sinh ra được mấy ngày thôi, nàng vẫn còn non nớt lắm đây."
Ngọc tỷ tỷ?
Bích Du tỷ tỷ từ cách xưng hô này đã nghe ra, e là Tần Dịch và Ngọc Linh Lung quan hệ không hề ít.
Nhất thời, nàng ủ rũ: "Tần Dịch... Thì ra, ngay từ đầu ngươi đã định liên kết với Ngọc Linh Lung, muốn giết ta sao?"
Tần Dịch bật cười: "Nghĩ gì vậy? Ai nói muốn giết ngươi? Ta đến mức không đáng tin với ngươi thế à? Hơn nữa, ngươi thấy ta sẽ để ngươi chết sao?"
Bích Du tỷ tỷ ủy khuất, đôi mắt ngấn lệ: "Nhưng mà Ngọc Linh Lung thì ngươi giải thích thế nào?"
Ngọc tỷ tỷ thấy nàng như vậy, đột nhiên đi tới, bóp lấy ngực nàng một cái: "Ngươi còn ấm ức hả, năm đó ta đâu có làm chuyện gì có lỗi với ngươi đâu? Còn ngươi thì sao, trong thời khắc mấu chốt, người đưa vũ khí cho bà già Từ Tâm kia chính là ngươi đấy?"
"Ta... Linh Lung, nghe ta nói, tình hình năm đó, ta căn bản không có cách nào ngăn cản nàng mà, Từ Tâm Thiên Quân và Thanh Phượng Thiên Quân lúc ấy đều ở đó, ngươi thấy dù ta ra tay giúp ngươi, có ích lợi gì không? Ta chỉ có thể lúc ấy đứng đội tỏ thái độ, hơn nữa, ta không hề xuất thủ, chỉ giúp nàng đưa vũ khí, việc này cũng là vì toàn Ngọc Lan lĩnh thôi. Năm đó ngươi thất bại khi độ kiếp, ta thành người cầm quyền Ngọc Lan lĩnh, những năm gần đây, nếu ngươi không tin, có thể hỏi người khác, ta đã quản lý Ngọc Lan lĩnh đâu vào đấy, cũng không kém so với ngươi năm đó."
"Rõ ràng là tham quyền lực, còn nói nghe đường hoàng."
"Linh Lung, ngươi và ta đều là hậu nhân Ngọc gia, ta khẳng định sẽ hướng về ngươi. Năm đó, thần hồn ngươi đào thoát, ngươi nghĩ chỉ có An Hựu Tình giúp ngươi nói đỡ sao? Ta cũng đã nói giúp ngươi rồi, nếu ngươi không tin, ngươi có thể hỏi An Hựu Tình."
"Ta đã hỏi từ lâu."
Ngọc tỷ tỷ đặt tay lên trái tim nàng: "Nếu không phải vậy, bây giờ thứ đặt lên ngực ngươi không phải tay ta, mà là lưỡi dao của ta. Ngươi cũng đừng trách Tần Dịch lừa gạt ngươi, Tần Dịch chỉ là muốn xóa bỏ ân oán giữa hai chúng ta thôi.
Dù nói thế nào, việc năm đó ngươi đưa vũ khí cho Từ Tâm là sự thật; hiện tại, ta hỏi ngươi một câu, có muốn hòa giải không?"
"Muốn."
Bích Du tỷ tỷ không cần một giây để suy nghĩ, dứt khoát trả lời.
Còn kiên định gật đầu.
Ngọc Linh Lung lại có thể chủ động muốn hòa giải với nàng, vậy đương nhiên nàng muốn rồi.
"Năm đó ngươi không hề ra tay với ta, cho nên ta cũng sẽ không ra tay với ngươi, vậy nên, hôm nay sẽ không ai làm hại ngươi, điểm này ngươi có thể yên tâm. Nhưng năm đó ngươi đã đưa vũ khí cho Từ Tâm, thì hôm nay ta cũng phải đưa cho Tần Dịch một món vũ khí. Không cho phép cự tuyệt, không cho phép kêu bậy."
"Ta không kêu bậy."
Bích Du tỷ tỷ vẫn miệng đầy hứa hẹn, chỉ cần không giết nàng, mọi chuyện đều dễ nói.
Nàng cũng biết Ngọc tỷ tỷ qua nhiều năm như vậy, chắc chắn có oán khí rất lớn, mà Tần Dịch cũng có đủ mặt mũi, mà lại có thể khiến nàng bỏ qua ân oán, nếu hôm nay có thể hóa giải hết thảy thì thật tốt.
Mà tiền đề để hóa giải, chắc chắn nàng phải chịu thiệt chút ít.
Ý thức được điểm này nên nàng đảm bảo không cự tuyệt, không kêu bậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận